"Cháu nhìn cái xe này, săm lốp đã cũ, không ngồi được 5 người!" Dương mẫu nhìn Trịnh Thiếu Bằng ý tứ nói. "Con cùng anh ấy thuê xe taxi trở về" Dương Mân không nói câu nào, kéo tôi tới chiếc xe taxi. "Bà xem bà kìa" Dương phụ bất mãn nhìn Dương mẫu nói. "Con nó khó khăn lắm mới về nhà được một lần, bà không thể nói ít hơn được hay sao!" "Tôi chẳng phải vì tốt cho nó hay sao, Thiếu Bằng vừa có tiền lại vừa có thế, vừa tuấn tú lịch sự, con gái chúng ta chắn chắn không phải chịu khổ!" Dương mẫu không quan tâm nói. "Ai!" Dương phụ thở dài. Vợ chồng Dương thị trong lòng đều có tâm sự. Dương phụ không lưu ý nhiều tới bạn trai của con gái mình, tỏng khi Dương mẫu thì khác. Mà Trịnh Thiếu Bằng ở bên kia cũng vui sướng vô cùng, nhìn thấy Dương Mân quả thực là mê mẩn tâm hồn, vốn hắn nhìn qua ảnh, thì thấy Dương Mân đã là một mỹ nữ, khi nhìn ngoài đời, lại còn thây đẹp hơn! Vốn có Trịnh Thiếu Bằng còn chưa quyết định, nhưng khi nhìn thấy Dương Mân thi đã hạ quyết tâm, nhất định là phải ôm Dương Mân vào trong tay. Lúc ở trên xe, Trịnh Thiếu Bằng dùng lòng nhiệt tình của mình nói chuyện với Dương mẫu, làm cho Dương mẫu sảng khoái vô cùng. Cô nhìn đi, tôi đã nói là mẹ cô không dễ ứng phó mà, nhìn thái độ như vậy, chắc chắn là đã quyết tâm chia cắt hai chúng tôi?" Ở trên taxi tôi thở dài nói. "Mẹ tôi sẽ không như vậy!" Dương Mân nói. "Cô vẫn chưa nhìn ra sao? Mẹ cô đã coi Trịnh Thiếu Bằng là con rể rồi!" Tôi nói. "Đó là chuyện của mẹ tôi, nếu như mẹ tôi thích Trịnh Thiếu Bằng thì sinh thêm một người con gái nữa mà gả cho hắn!" Dương Mân tức giận nói. "….." Tôi lắc đầu: "cô không thấy mình nói lời vô ích sao, giờ nghĩ biện pháp đi, tức giận có ích lợi gì!" "Tôi nào biết, mẹ tôi lần này lại như vậy. Tôi nói không đồng ý, mẹ tôi chắc cũng không thể nào không để ý tới tôi!" Dương Mân cũng lắc đầu. "Có khả năng là Trịnh Thiếu Bằng có điều kiện tốt, mẹ cô nhìn gia thế của người ta nên mới tưởng là bắt được con rể vàng!" Tôi cười nói. "Anh lại còn cười, anh thấy làm sao bây giờ!" Dương Mân gắt giọng. "Tôi?" Tôi sửng sốt, nhìn bộ dạng của Dương Mân, hình như là nàng nhập vai quá mức, trông khẩu khí thì hình như là đã coi tôi là bạn trai rồi. "tôi đâu có gì tổn thất!" Dương Mân sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình thất thố, ho khan hai tiếng nói: "Ý của tôi là, anh bây giờ coi tôi là bạn gái thực sự của mình đi! Chỉ có như vậy, anh mới có thể ở trong hoàn cảnh mà nghĩ biện pháp! Anh đừng nghĩ là chúng ta đang diễn trò, anh phải coi Trịnh Thiếu Bằng là tình địch của mình, vì vậy anh nghĩ bây giờ phải làm gì? " "Cô nghĩ chủ ý này thực tốt, nếu như cô thực sự là bạn gái của tôi, thì Trịnh Thiếu Bằng tám phần mười đã nằm bệnh viện rồi" Tôi nói "Anh nghiêm chỉnh một chút đi, tôi đâu có nói đùa" Dương Mân trừng mắt nói Tôi cười cười, nhưng lời tôi nói đều là thực! "Chuyện này không nghĩ trước được, trước tiên phải tìm hiểu xem mẹ cô thích Trịnh Thiếu Bằng ở điểm nào, như vậy mới dễ dàng hạ thủ!" Tôi nói. "Đây là một ý kiến hay! Cứ làm như thế đi, để tôi tìm bạn học hỏi thăm một chút, xem Trịnh Thiếu Bằng làm cái gì!" Dương Mân nói xong lấy điện thoại bấm một dãy số. "Uy, Lưu Oánh phải không? Tớ Dương Mân đây….Đúng vậy, đã lâu không gặp, tớ quay về thành phố D rồi, hôm nào mời cậu đi ăn! Là như vậy tớ định hỏi xem cậu có biết Trịnh Thiếu Bằng hay không?....Được, tớ chờ điện thoại của cậu!" "Một thành phố lớn như vậy, cứ hỏi thăm người là người ta biết ư?" Tôi nhìn Dương Mân hỏi. "ha hả, hỏi người khác thì không được, nhưng hỏi người này thì chắc chắn được!" Dương Mân thần bí nói. "Vì sao? Đừng nói với tôi bạn cô là thám tử!" Tuy rằng ở Trung Quốc còn chưa có thám tử tư, nhưng mà cái loại dịch vụ theo dõi thì vẫn có. "Đương nhiên không phải thám tử, nhưng cũng không khác nhau lắm. Bạn tôi là một cán bộ hộ khẩu, có thể lấy hồ sơ của thành phố D, đương nhiên là biết Trịnh Thiếu Bằng làm gì rồi!" Dương Mân đắc ý nói: "Lưu Oánh là bạn thời cấp 2, là chị em tốt của tôi, chút việc nhỏ này thì chắc chắn cô ấy sẽ giúp!" Tôi gật đầu, xem ra Dương mân cũng là một người thoải mái. Không được bao lâu, thì điện thoại của Dương Mân lại vang lên. DƯơng Mân hàn huyên vài câu, cuối cùng nói: "Cám cơn cậu, Lưu Oánh, thời gian này tớ hơi bận, lúc nào rảnh rỗi mời cậu đi ăn!" "Rõ ràng là không có thành ý, muốn mời người ta lại còn nói mình không có thời gian" Tôi nhìn Dương Mân cúp điện thoại nói. "Tình bạn giữa chúng tôi không cần những thứ này….đi ăn thì có thể làm tăng tình bạn không?" Dương Mân nhìn tôi nói: "Anh cho là nhờ người làm việc, thì người ta làm cho sao!" "Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, bạn của cô nói như thế nào?" Tôi hỏi. "là anh nói trước đó nhé" Dương Mân tức giận nói. "Đã điều tra ra rồi, có 4 người tên là Trịnh Thiếu Bằng, một người hơn 40 tuổi, hiển nhiên không phải hắn. Một người mới 11 tuổi, loại ra còn hai, một người thì dang trong ngục vì tội cướp đoạt, thì chỉ còn lại một mình hắn mà thôi."