Ba ngày triển lãm qua đi rất bình thản, mà cái vấn đề kỹ thuật Dương Mân nói thực ra lại chẳng có gì, chỉ là lấy ra vài sản phẩm để triển lãm, khi nhận được đơn đặt hàng thì với cái vai trò giám đốc nhân sự, Dương Mân làm rất tốt. Có thể nói mấy ngày này Dương Mân luôn bận rộn, còn tôi thì lại rất rảnh rỗi, có cơ hội là tôi lại đi thăm quan những gian hàng khác. Theo lý thuyết, kiếp trước các triển lãm quốc tế này rất ít khi cử hành tại Trung Quốc, nhưng hiện giờ Trung QUốc đang dẫn đầu thế giới về khoa học và kỹ thuật, nên các hội nghị, triển lãm lại đua nhau tổ chức ở đây. "Cô bảo tôi đến đây chắc không phải là vì giải đáp thắc mắc về kỹ thuật đúng không?" Sau khi triển lãm kết thúc, tôi đã hoài nghi mục đích của Dương Mân bảo tôi tới đây. "Cái gì…?" Dương Mân thân thể chấn động, sau đó có chút mất tự nhiên nói: "Sao lại không phải, tôi đâu phải xuất thân từ lĩnh vực này, đương nhiên là không lành nghề rồi…" "Thế nhưng triển lãm lần này đâu có vấn đề kỹ thuật gì cần giải quyết?" Tôi hỏi. "A? Chuyện này anh cũng nhận ra rồi sao…" Dương Mân do tuổi trẻ, kinh nghiệm từng trải còn ít, bị tôi nói mấy câu thì lòi cả mục đích ra. "Sao tôi không nhận ra" Tôi cười nói. "A? Sớm biết thế thì tôi không thừa nhận cho rồi!" Dương Mân có chút ủ rũ nói: "Tại sao tôi lại thiếu kinh nhẫn như vậy!" "Vậy được, tôi coi như không biết, chúng ta mau mua vé máy bay về Bắc Kinh đi" Hắc hắc, người ta không muốn nói, tôi cũng không hỏi. "Ai? Sao anh lại như vậy, thực sự là tức chết tôi mà!" Dương Mân quả nhiên là thiếu kiên nhẫn, nay nghe tôi nói muốn mua vé trở lại Bắc Kinh, thì tức giận nói. "hỏi cô xem cô có đồng ý hay không, còn tôi thì không nhất định, ý cô thế nào?" Tôi cười xấu xa nói. "Vậy tôi nói, anh có thể giúp tôi không?" Dương Mân thấp giọng nói. "Giúp cái gì? Cô không nói thì tôi làm sao mà biết cần giúp cô cái gì?" Tôi nhìn nàng một cái, nghĩ thầm, cô nàng này vẫn rất gian, bảo tôi giúp chắc là có chuyện không tốt. "Cùng tôi…gần gũi…" Dương Mân ấp úng nói. "Cái gì?" Tôi hoảng sợ, đi triển lãm quốc tế mà lại cùng nàng thân cận? "Cô muốn cùng tôi gần gũi, không lầm đó chứ?" Tôi nhìn Dương Mân như nhìn người ngoài hành tinh, nói thật, khi tôi thấy người ngoài hành tinh còn không giật mình như lần này! "Ách…không phải, kỳ thực ý của tôi là anh có thể gần gũi với tôi hơn một chút không?" Dương Mân giải thích. "Gần gũi với cô? Gần gũi còn phải nói hay sao? Hơn nữa tôi cũng đâu phải cái bóng đèn theo đuôi của cô" Tôi kỳ quái nói. "Tôi.. đúng là muốn anh làm cái bóng đèn." Dương Mân gật đầu nói: "Nói thực, lần này tôi tới thành phố N, một là vì triển lãm, hai là vì còn nguyên nhân khác, thành phố N cách thành phố D rất gần, mà tôi đã hơn 1 năm rồi không về nhà, mẹ tôi tức giận, nên định nhờ anh. Tôi đã nói chuyện với Sở tổng rồi, anh ấy cũng đồng ý" "Thế nhưng chuyện này có quan hệ gì với việc gần gũi?" tôi hỏi ngược lại. "Đương nhiên là có quan hệ, lần này trở lại, mẹ tôi muốn tôi gần gũi với người khác! Tôi nghe vậy thì không trở về, nhưng sức khỏe mẹ tôi không tốt, nên tôi mới phải quay về!" Dương Mân nói. "Không còn cách nào khác cả, lần này chắc chắn trốn không thoát, mẹ tôi lại muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, nhưng tôi muốn anh giả mạo bạn trai của tôi, như vậy thì mẹ tôi sẽ hết hi vọng" "Hóa ra là như vậy, cần tôi giả mạo làm bạn trai của cô, nhưng mà cần gì phải gần gũi?" Tôi vẫn không hiểu hỏi. "Kỳ thực chuyện là như thế này, mẹ tôi đang rất hài lòng với người con trai kia, hắn đã ở nhà của tôi chờ, nhiệm vụ lần này của anh là phải đuổi hắn di" Dương Mân nói. "Đuổi đi? Đùa cái gì vậy, mẹ cô đã đồng ý, hơn nữa nhà hắn cũng ở đó, vậy thì mẹ cô nhất định là thỏa mãn hắn vô cùng, nay còn bảo tôi đuổi hắn đi? Mẹ cô sẽ đuổi tôi đi thì có!" Tôi lắc đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Mẹ vợ mà coi là con rể, thì đương nhiên là thuận mắt rồi, đơn giản là không cải biến được nữa, tôi còn dây dưa vào để làm gì! "Anh tại sao lại không có lòng tin vào mình, không phải còn có tôi đây hay sao! Mẹ tôi không thích nhưng tôi thích, tôi phải chứng tỏ cho mẹ tôi biết là tôi thích anh, như vậy mẹ tôi còn có cách gì khác đâu!" Dương Mân đắc ý nói. "Thế nhưng trốn được một ngày không trốn được 10 năm, lần này tôi giúp cô thì lần sau phải làm như thế nào? Tôi cũng không thể suốt ngày tới nhà cô đóng giả bạn trai được?" Tôi cười khổ nói "Trước tiên cứ tránh thoát ngày hôm nay đã, chuyện của ngày sau sẽ tính" Dương Mân cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. "Sợ rằng lần này cũng tránh không thoát, cha mẹ cô hỏi chuyện của hai ta, thì tôi biết phải nói làm sao, nếu như sống gần một thời gian, thì chân tướng sẽ lộ ra ngay, hơn nữa, chuyện này lại còn có cả người con trai kia nữa? Người ta có mẹ vợ làm chỗ dựa, lần này người bị đuổi chắc chắn là tôi rồi!" Tôi bĩu môi nói. "Hừ, tôi không thích hắn, hắn còn ở nhà tôi làm gì, hơn nữa hắn nếu như thấy tôi có bạn trai rồi, thì đương nhiên phải biết xấu hổ, mặt mũi xám xịt mà rời đi" Dương Mân nói. Xám xịt? Sợ rằng người ta thấy dung mạo của cô, có đuổi cũng không đi ấy chứ! Lý Hiểu Cương không phải là một ví dụ hay sao!