Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 462
"Đinh Bảo Tam tại sao lại tìm một đám hỗn đản như các người kinh doanh nhỉ!"
Tôi đứng dậy lạnh lùng nói.
Nam nhân sửng sốt, sắc mặt lập tức cổ quái nhìn tôi. Đinh Bảo Tam cái tên này như sấm động bên tai, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng mà là lão đại của tổ chức, thì sao hắn lại không biết cơ chứ!
Trong giới hắc đạo, mỗi khi xảy ra xung đột, thì đều "mang tên người" ra giải quyết, cho dù hai bên sắp xửa lôi binh khí ra choảng nhau, thì khi nhắc tới tên một người, cũng có thể hủy bỏ.
Nam nhân này tuy rằng không biết tôi và Đinh Bảo Tam có quan hệ như thế nào, thế nhưng lúc này nghe tôi nhắc tới hắn thì cũng không thể coi thường!
"Xin hỏi ngài quen Đinh….tổng?"
Nam nhân thử hỏi.
"Không chỉ là quen, cụ thể thế nào tôi cũng không thể cho anh biết được. Tôi biết anh muốn biết, để xem có nên động thủ với tôi hay không?"
Tôi lạnh lùng nói:
"Thế nhưng anh sai rồi, tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ này đi, Tam Thạch Bang chúng ta là một trong những thế lực ngầm ở trong nước, ở Á Châu cũng có chút thực lực, nhưng phát triển ra toàn cầu hay chưa!"
Ở chỗ này, tôi cố ý cường điệu hai chữ "chúng ta", Tôi nghĩ, nam nhân này nếu như không phải là người ngu, thì nhất định sẽ hiểu ý! Tuy rằng tôi không trực tiếp trả lời hắn tôi và Đinh Bảo Tam có quan hệ thế nào, nhưng đã ngầm trả lời có quan hệ với Tam Thạch Bang.
Quả nhiên, nam nhân nghe xong biến sắc, đứng dậy, có chút trịnh trọng nói:
"Ngài là do tổng bộ phái tới?"
"Không phải"
Tôi hủy bỏ suy đoán của hắn"
"Tôi chỉ tùy tiện đến giải trí một chút thôi"
"Vậy ngài…"
Nam nhân chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Anh bây giờ còn chưa nhận ra mình sai lầm ở chỗ nào mà vẫn cố gắng hỏi thân phận của tôi hay sao! Tôi đã nói rất rõ ràng. Một công ty, một bang phái, muốn phát triển được thì phải nói chữ tín! Anh cho rằng đã là hắc đạo thì không thể tuân thủ theo quy củ giang hồ hay sao?"
Tôi sắc mặt có chút không vui nói:
"Anh nghĩ rằng làm như thế này có thể giảm thiểu tổn thất cho công ty, thế nhưng anh lại mất đi một người khách hàng, và quan trọng hơn là mất đi danh tiếng! Cứ như thế này, thì càng ít người tới Cửu Đỉnh, lúc đó các anh ngồi không mà giăng lưới bắt chim à! Anh đừng cho tôi là nói chuyện giật gân. Có bao nhiêu cửa hàng vì lừa dối khách hàng mà phải phá sản rồi có biết không!"
"Tôi…"
Trên mặt nam nhân mồ hôi đã chảy ra.
"Tôi cái gì? Đừng có nói là tôi không biết điều này!"
Tôi tức giận nói.
"Tôi…thực sự là không biết!"
Nam nhân ấp úng đáp:
"Đại ca, anh cũng biết, chúng tôi là người thô tục, chỉ nghĩ là giảm thiểu tổn thất cho công ty, chứ có ai ngờ lại có chuyện như vậy!!"
Cách xưng hô của nam nhân với tôi biến thành "Đại ca", bởi vì trong mắt hắn tôi đã là người của tổng bộ phái tới!
Tôi nhìn bộ dạng của nam nhân này, có chút dở khóc dở cười, có khi người này nói thực, trông bộ dạng to con của hắn, chắc không biết gì về chuyện kinh doanh.
Thế nhưng, suy nghĩ của hắn là tương đối tốt, tất cả chỉ vì muốn tốt cho công ty.
Nghĩ tới những thứ này, tôi cũng không tiếp tục làm khó hắn, đang an ủi hắn vài câu, thì cửa phòng bị đẩy ra.
Nhìn thấy Dư Dức Chí cùng chính là Dư quản lý vọt vào, hắn đi tới trước mặt nam nhân, tát cho hai cái, mắng:
"Lá gan của cậu không nhỏ đấy, ngay cả Lưu tổng cũng dám bắt!"
"Dư tổng, tôi…"
Nam nhân có chút oan uổn ôm quai hàm của mình, nhưng lại không dám phản bác, dù sao đẳng cấp trong giời hắc đạo là một quy định nghiêm chỉnh!
"Quên đi, hắn cũng chỉ là muốn tốt cho công ty, nhưng phương pháp sai lầm mà thôi!"
Tôi phất tay hướng về Dư quản lý nói.
"Nếu Lưu tổng xin tha cho cậu, lần này tôi tạm tha!"
Du quản lý cũng không biết tôi có thân phận gì, thế nhưng hắn biết, nếu như Đinh tổng có thái độ như vậy, thì tôi ắt là một đại nhân vật. Ngay cả bản thân hắn còn đắc tội không nổi, thì thủ hạ của hắn làm sao có thể đắc tội được.
Nam nhân cảm kích nhìn tôi nói:
"Cảm tạ Lưu tổng, vừa rồi Lưu tổng giáo huấn rất đúng, tôi đã hiểu được lợi ích không nhỏ!"
Dư quản lý có chút không hiểu là tôi giáo huấn hắn cái gì, nhưng mà cũng không tiện hỏi.
Tôi thấy sự tình đã tốt, cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở chủ đề này nữa!
Tam Thạch Bang mấy năm nay phát triển rất nhanh, cơ bản là đã mở rộng ra toàn quốc, những người trung thành như thế này, không có nghĩa cứ có tiền là kiếm được!
Tam Thạch Bang kinh doanh đều do các thành viên xử lý, mà đám người này đa phần xuất thân từ xã hội đen, trình đọ thì ít, không hiểu được đạo lý kinh doanh cũng là bình thường!
Điều này cũng làm cho tôi nghxi tới một vấn đề bức thiết, đó là nâng cao văn hóa cho những người này.
Quách Khánh và Đinh Bảo Tam cũng không phải là một người làm ăn giỏi, bảo họ quản lý tiểu đệ thì được, thế nhưng quản lý công ty thì có chút lực bất tòng tâm.
Đinh Bảo Tam tuy rằng đang không ngừng học tập, thế nhưng dù sao cũng chỉ có thay đổi không nhiều, hơn nữa thủ hạ toàn là đám giang hồ, khi kinh doanh mở rộng, thực sự là không ổn!
Vấn đề này phải mau chong giải quyết, phân loại thành viên Tam Thạch Bang ra để mau chóng huấn luyện.
Về phần giảng viên thì vô cùng dễ, tập đoàn ÁNh Rạng Đông và tập đoàn Đông Á luôn có những người dày dạn kinh nghiệm kinh doanh, cũng như các lão hồ ly trên thương trường!
Số tiền thắng được ở sòng bạc kia, tôi cũng không lấy, Dương Mân cũng không phải là một kẻ tham tài, mà hết sức nghe lời của tôi.
"Lưu Lỗi, anh thật oai phong, nói tới mức làm cho nam nhân kia xấu hổ vô cùng!"
Dương Mân trong nháy mắt đã quên chúng tôi thiếu chút nữa là bị người khác đánh.
"Tôi chỉ là nói cho bọn họ một cái đạo kinh doanh mà thôi, họ là những người thô lỗ, không hiểu được là chuyện bình thường."
Toi thở dài nói.
"Nhưng mà tôi nghĩ hình như họ sợ anh đúng không? Anh quen ông chủ của bọn họ à, họ gọi là Đinh …"
Dương Mân nói.
"ha ha, không sai, tôi cùng Đinh tổng của bọn họ là bạn tốt!"
Tôi gật đầu, không có giấu diếm nói.
Dương Mân cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, người này đúng là rất thần bí, giống như trong TV thường diễn, có những người chuyên môn quen những nhân vật cấp cao!
Tôi nếu như biết Dương Mân đang nghi vấn, thì nói cho nàng biết cũng không sao!
Tôi và Dương Mân trở lại sòng bạc, Lý Hiểu Cương và đám người Sở Cao đã thua tới mức hai tay trống trơn, đang lo lắng, thấy chúng tôi về thì chạy tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
"Lão…., Lưu tổng giám, các người chạy đi đâu vậy, làm tôi lo lắng quá đấy!"
Sở Cao sốt ruột, hai chữ "Lão Đại" thiếu chút nữa nói ra miệng.
"Dương Mân, cô và hắn đi đâu, làm gì?"
Lý Hiểu Cương mặc dù có chút lo lắng, thế nhưng ghen tuông hỏi.
"Tôi và hắn làm gì cần anh quan tâm hay sao, có quan hệ với anh hay sao!"
Dương Mân nhướng mày nói:
"Chúng tôi đi tản bộ, nói chuyện phiếm, làm sao không!"
Tôi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về Sở Cao cười khổ một cái, thế nhưng Sở Cao nhìn về phía tôi ý nói:
"lão đại, em không phải là lại có thêm một đại tẩu đó chứ?"
Tôi trừng mắt nhìn Sở Cao, thế nhưng Lý Hiểu Cương lại có chút không xong, hắn đang dùng đôi mắt thù hận nhìn tôi.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương