Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã tới năm 2000 rồi. … "Cốp cốp cốp!" Thanh âm đập cửa vang lên. "Ha ha…A!" Tôi duỗi thắt lưng, uể oải dụi đôi mắt. Tôi sao lúc này còn ngủ chứ, đêm qua Triệu Nhan Nghiên và tiểu yêu tinh Hạ Nhu làm cho tôi mệt nhoài, cả người đều lâm vào tình trạng kiệt sức…Sau đó thì cái gì cũng không biết nữa… Nhưng mà tại sao lại có người gõ cửa? Tôi ngáp một cái, mở đôi mắt nhìn. "…." Khi tôi thấy rõ tình huống trước mắt, thì đứng bật dậy, cả kinh há to miệng! Ở đây, không phải trong phi thuyền, mà lại là ở trong phòng làm việc của tôi! Hơn nữa còn là phòng làm việc ở kiếp trước! phòng làm việc của tổng giám đốc chi nhánh Microsoft ở Trung Quốc! Sao vậy chứ? Tại sao tôi còn ở nơi này? Tôi nhìn trên bàn đều là những văn kiện quen thuộc, chẳng phải tôi đã sống lại rồi hay sao? Tôi kinh khủng nhìn thoáng qua cái tờ giấy còn chưa khép lại trên bàn, đúng vậy, không sai, đây là thiếp mời trước hôn lẽ của Khánh Vĩ và Nhan Nghiên! Chẳng lẽ là tôi quay lại? Hay là tôi không trọng sinh? Ngay hôm qua không phải tôi còn đang ngồi trong phi thuyền cùng Nhan Nghiên các nàng đi thám hiểm vũ trụ hay sao? Lúc này, tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên, tôi không kịp ngẫm nghĩ những chuyện này, vội vàng chỉnh lại y phục, sau đó nói: "mời vào!" Cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử mặc âu phục, cầm trong tay một cái hộp nhỏ đi đến. "Lưu tổng, đây là Office 10, ngài xác nhận một chút, nếu như không có vấn đề gì, thì chúng ta có thể đưa ra thị trường" Người này chính là Từ Khánh Vĩ, hắn đặt hộp nhỏ trong tay lên bàn. "Office 10" Tôi hít lạnh một hơi, tôi càng lúc càng khẳng định, tôi đã quay trở lại kiếp trước, vì sau cái sản phẩm này, chính là sự kiện tôi uống rượu say chết. "Lưu tổng, ngài làm sao vậy?" Từ Khánh Vĩ thấy tôi sững sờ, nghi ngờ hỏi. "Không có gì…" Tôi máy móc nói: "Cậu cứ đặt ở đây, sau đó tôi sẽ xem" "Được, Lưu tổng, thư ký Tiểu Trương của ngài mới xin phép nghỉ một ngày để chuẩn bị hôn sự, nàng vốn muốn điện thoại cho ngài, nhưng mà điện thoại trong phòng làm việc không ai nghe máy, sau đó lại gọi cho tôi, thì tôi phê chuẩn" Từ Khánh Vĩ ra vẻ tùy ý nói. "Kể từ sau khi tôi kết hôn, thì người trong công ty đã bắt đầu rục rịch rồi!" Kết hôn? Được rồi, hắn và Nhan Nghiên đã kết hôn! Tôi nếu như trở lại kiếp trước thì Nhan Nghiên chính là…? Hóa ra tôi không trọng sinh? Đây chỉ là giấc mơ? Thế nhưng, sao trong giấc mộng lại giống thực đến vậy! Tôi có Diêm Vương lão ca, tôi đã một lần trở lại năm 1994, tôi dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, chinh phục mỹ nữ hoa hậu giảng đường ngôi cùng bàn là Nhan Nghiên. Sau đó thì nàng cũng yêu tôi, rồi cùng chú Triệu thành lập lên tập đoàn lớn nhất thế giới – Tập đoàn Ánh Rạng Đông. Còn nữa, tôi còn đang triền miêng với mỹ nữ lão sư Diệp Tiêu Tiêu, bị Lôi Tiểu Long đoạt đi Hạ Nhu, dùng 25 vạn mua được lão bà Trần Vi Nhi, thiếu chút nữa bỏ lỡ nhân duyên với Hứa Nhược Văn, nhầm tưởng tình anh em với Lưu Duyệt, người yêu trong mối tình đầu là Vu Đình, có hôn ước với Mạnh Thanh Thanh, giả mạo làm bạn trai Hứa Tuyết Quân, có ba người có quan hệ mập mờ với tôi, đó là minh tinh Tô Dĩnh Tư, Alice, Thương Tỉnh Ưu Hương… Lẽ lào đây đều là giấc mộng hay sao? Chu công mộng điệp trong mộng hắn biến thành một con hồ điệp, không phân biệt được mình là người hay hồ điệp. Mà tôi lúc này lại bối rồi, thậm chí cũng không phân rõ là tôi lúc này là đang nằm mơ, hay là mới tỉnh lại. Tôi thừa dịp Từ Khánh Vĩ không chú ý, dùng sức bấm ở trên bắp đùi mình một cái, tiếc nuối chính là, rất đau, hiển nhiên không phải đang nằm mơ. Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, tôi mới tỉnh lại từ một giấc mộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Giống như các tiểu thuyết đang viết, mộng về năm 1994, sau khi tỉnh lại thì càng thấy công dã tràng. Lúc này, ngoài cửa lại vang lên một tiếng gõ, tôi từ trong sự thất thần tỉnh lại, hít sâu một hơi nói: "Mời vào!" Triệu Nhan Nghiên! Lại là Triệu Nhan Nghiên! Nàng vẫn đẹp như vậy, vẫn như trong giấc mộng của tôi, nhưng mà, nàng bây giờ đang mặc trang phục của một nữ nhân đã không còn vẻ tình nồng ý đậm với tôi nữa. Chỉ thấy nàng cầm một văn kiện đi tới, đầu tiên là hướng Khánh Vĩ cười cười, trong nụ cười kai, bao hàm sự ngọt ngào của tân hôn, Từ Khánh Vĩ hiểu ý cười lại. Sau đó Nhan Nghiên thu hồi bộ dáng tươi cười, vô cùng nghiêm túc nhìn tôi nói: "Lưu tổng, đây là hợp đồng với công ty thần thông, mời ngài xem trước một chút" "Nhan…" Tôi định thốt ra hai chữ Nhan Nghiên, nhưng mà tôi đã kịp thời dùng lý trí để dừng lại, sau đó nói: "Triệu quản lí, cô và Từ phó Tổng kết hôn, sao không đi tuần trăng mật?" Tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì, cảm giác lúc này rất là đau. Vốn tôi tưởng mình đã có tất cả, vậy mà bỗng chốc trắng tay. "A, là như vậy, tôi và Từ phó tổng đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, hiện tại sản phầm mới đang chuẩn bị đưa ra thị trường, nếu như lúc này xin nghỉ thì sẽ làm lỡ không ít chuyện, nhưng mà sau đợt này, chúng tôi sẽ xin nghỉ bù, Lưu tổng, chẳng nhẽ không nể mặt bạn học cũ hay sao?" Triệu Nhan Nghiên cười nói. "Ách…Đương nhiên là được.." Tôi có chút mất tự nhiên nói. Nhưng mà tôi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Được rồi, trong hôn lễ ngày đó, tôi uống nhiều quá, đã làm cho vợ chồng các người thêm phiền toái, à đúng rồi, ai đưa tôi đi bệnh viện!" "Đi bệnh viện?" Từ Khánh Vĩ có chút ngạc nhiên nói: "Đến bệnh viện làm gì? Lưu tổng, ngài nói cái gì đó?" "Không phải tôi uống quá nhiều, phải đưa đi bệnh viện hay sao?" Tôi cũng kỳ quái hỏi. "Lưu tổng, ngài đúng là uống nhiều quá, thế nhưng không đi bệnh viện, mà ngài chỉ say ngã trong tiệc rượu mà thôi, sau đó tôi đưa ngài về nhà" Từ Khánh Vĩ nói. "Thật không?" Tôi không hiểu, lẽ nào tôi nằm mơ từ đó? Lưu tổng, khí sắc của ngài không tốt lắm, hay là do công việc mệt mỏi? Như vậy không thể được, là bạn cũ tôi phải nhắc nhở ngài, đừng có vì công việc mà làm suy nhược cơ thể!" Triệu Nhan Nghiên vô cùng nghiêm túc nói. "A, không có chuyện gì, không có chuyện gì…" Tôi cười gật đầu nói. Xem ra, đúng là tôi bị suy nhược thần kinh rồi, ai lại mơ một giấc mộng như vậy…. "Được rồi, Lưu tổng, còn có chuyện này, đây là một thiệp mời, cuối tuần sau trường tứ trung Tân Giang chugns tâ kỉ niệm 60 năm thành lập, ban giám hiệu mời những học sinh đã tốt nghiệp, mà chúng ta hôm nay đã là những nhân vật nổi tiếng rồi, tôi và ngài cùng đi tham dự chứ?" Nói xong, Triệu Nhan Nghiên từ trong túi lấy ra một cái thiếp mời. "Kỷ niệm thành lập trường Tứ Trung?" Tôi nhận lấy thiếp mời hỏi. "Đúng vậy, thiệp mời này do chính chủ nhiệm lớp của chúng ta năm đó là Diệp Tiêu Tiêu gửi, hôm nay đã là hiệu trưởng của Tứ Trung này rồi" Triệu Nhan Nghiên giải thích. "Diệp Tiêu Tiêu" Tôi cả kinh, nhưng mà lập tức ảm đạm, kiếp này Diệp Tiêu Tiêu đâu có quan hệ gì với tôi, sợ rằng, nàng đã lập gia đình rồi! "Đúng vậy Diệp lão sư nói, có rất nhiều bạn học sẽ đến, trong đó có cả những người mà chúng ta quen biết, có Tổng giám đốc tập đoàn ăn uống Trần Vi Nhi, có nữ cường nhân trong thương giới là Lưu Duyệt, có tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Mới là Hứa Nhược Vân, đây đều là những hoa hậu giảng đường năm đó, còn nữa, ngài cũng còn chưa kết hôn, chẳng nhẽ ngài định như thế này mãi hay sao?" Triệu Nhan Nghiên vừa cười nói. Cái gì? Trần Vi Nhi, Lưu Duyệt, Hứa Nhược Vân! Ông trời của tôi! Ba người này chẳng phải toàn là lão bà của tôi trong mộng hay sao, cùng với Triệu Nhan Nghiên tạo thành tứ đại hoa hậu Tứ trung hồi đó! Chuyện này là gì vậy, tôi cảm thấy trời đất trước mắt mình xoay chuyển, lồng ngực hít thở vô cùng khó khăn… Chờ một chút…Trong ngực tôi có vật gì vậy? Là một khối ngọc! Nhưng không phải là ngọc bình thường, mà là cái điện thoại mà Diêm Vương lão ca tặng cho tôi! Tại sao lại ở trên người của tôi… Tôi thống khổ thở hổn hển, thế nhưng trên miệng lại mỉm cười giảo hoạt. "Lão công? Anh làm sao vậy!" Nhan Nghiên thấy sắc mặt tôi vô cùng thống khổ, thì hoảng sợ, ném văn kiện trên tay, chạy tới tóm lấy tay tôi. "Lưu Lỗi, anh làm sao vậy?" Khánh Vĩ cũng ném cái hộp kia sang một bên, đứng dậy thập phần lo lắng hỏi. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Vi Nhi, Hạ Nhu, Nhược Vân và những lão bà khác đều chạy vào, nhìn thấy tôi như vậy thì cuống quít hỏi: "Chị Nhan Nghiên, lão công anh ấy làm sao vậy?" "Chị cũng không biết, lão công làm như vậy, hù dọa chị sợ vô cùng…" Triệu Nhan Nghiên có chút tự trách nói. "Đều tại em, tại em nghĩ ra một chủ ý ngốc như vậy…." Hạ Nhu thì thào cúi đầu. "Muốn trách thì trách em, là em kiến nghị làm cho lão công một ngày cá tháng tư khó quên…." Lưu Duyệt thở dài nói. Mà ở phía sau, tôi bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt thống khổ biến mất. Trước ánh mắt kinh ngạc của các lão bà, tôi giơ khổi ngọc ra, sau đó mỉm cười nói: "Các lão bà, ngày cá tháng tư vui vẻ!"