Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 403
Tôi nghe Đinh Văn Phong nói vậy thì cười ngất, sao hắn háo sắc như vậy chứ.
Hai người chúng tôi đi dạo xong, trở lại khách sạn đã buổi tối hơn tám giờ, nhân viên của ban tổ chức thấy tôi trở về, dặn dò là nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chính thức bắt đầu thi đấu.
Mới sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã được nhân viên khách sạn gọi điện thoại đánh thức, nói là 8h sáng phải có mặt tập trung, có xe sẽ đón chúng tôi tới sân thi đấu.
Tôi cùng Đinh Văn Phong vội vàng bò dậy, người này đi WC mất nửa giờ, tôi giận dữ gõ cửa nhiều lần, hắn mới chịu đi ra, quơ tay trách mắng:
"Con mẹ nó chứ, lão tử hôm qua không biết ăn phải cái gì, mà hôm nay lại bị Tào tháo nó đuổi!"
Tôi có chút không giải thích được, ngày hôm qua chúng tôi ăn mấy món ăn như Cá Tam văn, Tôm biển và …một số đồ tươi sống, nhưng tôi đâu có chuyện gì! Thật ra thì lúc này cơ thể tôi bách độc bất xâm, nhưng hiện giờ thì tôi chưa biết.
Tôi nhìn Đinh Văn Phong chân mềm như bún, không khỏi lắc đầu, thế này còn có thể đi tham gia thi đấu sao? Chưa lên đài thì đã ngã xuống, để đối thủ cười cho rụng răng!
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho ban tổ chức, đối phương trả lời chắc chắn rằng, trong hai người chỉ cần một người tham gia thi đấu cũng được, cho dù một người khác không tham gia cũng không sao, về phần ai tham gia thì trong đội tự quyết định.
Mặc dù để một mình tôi tham gia dự thi có chút không công bằng, nhưng mà đánh nhau với những đối thủ cấp bậc này, thì tôi chẳng mất chút khí lực nào.
Tôi đỡ Đinh Văn Phong lên xe buýt. Người này như vậy không phải là gánh nặng cho tôi hay sao, nhưng mà tôi cũng không thể nói ra được, dù sao Đinh Văn Phong cũng là hảo tâm đi theo tôi.
Trên xe bus cơ hồ đều là thí sinh da vàng, không nghĩ ra đây chỉ là cuộc thi cho Châu Á, Âu Mỹ không tham gia dự thi. Tôi quan sát thì ngoại trừ Triều Tiên, còn lại là Hàn Quốc, Thái Lan và Mailaixia đều tham dự.
Bởi vì ngôn ngữ là không thông, cho nên các thí sinh chỉ nói chuyện với người nước mình. Bỗng nhiên tôi thấy một người. Lại là Dương Uy, tôi thật không rõ người này tại sao không đi cùng chúng tôi, lấy danh nghĩa đại diện cho Taekwondo Thanh Hoa tới tranh tài, chỉ thấy hắn cùng với mấy thí sinh Taekwondo nói chuyện rất hưng phấn, không thèm nhìn chúng tôi lấy một lần.
"Cái tên Dương Uy này có mâu thuẫn với cậu hay sao?"
Tôi nhìn Đinh Văn Phong một cái nói.
"Xem như thế đi. Ha hả, chỉ là chuyện trong nhà nên tôi không nó với cậu, thật ra thì nói với cậu một chút cũng không sao, tôi là người trong thế gia, Dương Uy cũng có thể coi như vậy, hắn nhìn tôi không vừa mắt, luôn đối nghịch với tôi."
Đinh Văn Phong cười khổ nói.
"Nhưng mà tôi cảm thấy cậu đâu có gì kiêu ngạo!"
Tôi kỳ quái nói.
Đinh Văn Phong ở trong mắt tôi chỉ là sinh viên bình thường không có gì khác biệt, trừ có chút háo sắc thì ngoài ra rất bình dị gần gũi. Chẳng lẽ hắn cũng là người thừa kế của đại thế gia trong truyền thuyết?
"Ha hả, tôi thì không có, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không có. Cậu xem, tôi càng nhún nhường thì người khác lại càng được voi đòi tiên. Hắn thấy tôi tổ chức ra xã đoàn chỉ có một thành viên, nên mới như vậy!" Đinh Văn Phong nói.
"Đó là do nhiều người sính ngoại! Võ Thuật Hoa Hạ thì không học, lại đi học mấy thứ nước ngoài, thực là chẳng ra sao cả!" Tôi gật đầu nói.
"Thật ra thì cũng không phải vậy, chỉ là trong những năm này, võ thuật Hoa Hạ xuống dốc, không mấy người nắm được tinh túy, hơn nữa cũng không truyền ra ngoài, có rất nhiều người mang danh võ thuật Hoa Hạ ra lừa gạt, cho nên người ta mới thấy võ thuật Hoa Hạ chỉ là lừa gạt. Cho rằng, những chiêu thức võ thuật trong TV cũng là lừa gạt!"
Đinh Văn Phong có chút bất đắc dĩ nói.
Tôi gật đầu, Đinh Văn Phong nói đúng là sự thật. Nếu không phải tôi trọng sinh trở lại, gặp được Tiêu Nha Tử, truyền thụ cho tôi một chút kiến thức võ học, nếu như kiếp trước đánh chết tôi cũng không tin cái gì là cao thủ võ lâm, võ công cao cường…!
Nơi thi đấu là một sân vận động của nước R, nơi này cử hành rất nhiều Đại hội thể thục thể thao và các giải lớn ở châu Á.
Trận đấu thứ nhất là tuyển thủ Hàn Quốc gặp tuyển thủ nước R, chiêu số hai người đều bình thường không có gì lạ, một người sử dụng Taekwondo, một người dùng Karatedo.
Tuyển thủ Hàn Quốc phát huy tinh thần của bọn họ, chuyên môn đánh hạ thể và những điểm yếu, mà sinh viên nước R kia cũng bộc phát tinh thần võ sĩ đạo, không chết không thôi, bị đánh tới mức đầu heo vẫn còn nghênh chiến, sau khi ngã xuống, lập tức được người ta mang đi bệnh viện.
Mà tuyển thủ Hàn quốc kia thắng cũng không dễ chịu, hai mắt sưng phù, cánh tay áo bị rách tứ tung, trông như hành khất xin cơm.
Kế tiếp là tuyển thủ Hàn Quốc, Singapore, cho đến buổi trưa, tôi đang muốn mang Đinh Văn Phong đi ăn cơm, thì đột nhiên người trong ban tổ chức thông báo là, người kế tiếp chính là tôi.
Trong lòng tôi thầm mắng, không biết là ai sắp xếp đây, để tôi đối bụng mới thông báo ra tranh tài. Khi nhận lấy tên đối thủ, thì sửng sốt, đối thủ của tôi lại là Dương Uy!
"Đây là chuyện gì vậy?"
Tôi chỉ vào người trong danh sách dự thi hỏi.
"A, là như vậy, bởi vì hai tổ của các bạn tương đối đặc thù, đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa, cho nên phải phân thắng bại, mới có thể tranh tài cũng quốc gia khác!"
Ban tổ chức nói.
"Vậy sao ?"
Tôi không biết tranh tài quy tắc, cũng không có hỏi nhiều. Nếu tên Dương Uy bị Đinh Văn Phong chán ghét như vậy, thì tôi đào thải hắn cũng được!
"Đúng."
Ban tổ chức gật đầu nói.
"Nga, vậy cũng tốt, khi nào thì bắt đầu tranh tài?"
Tôi hỏi.
"Cũng sắp tới rồi, cậu đi theo tôi thay y phục."
Nhân viên trong Ban tổ chức dẫn tôi đi tới phòng thay quần áo.
Tôi cùng Đinh Văn Phong nói một tiếng, Đinh Văn Phong nghe tôi cùng Dương Uy tranh tài, nhất thời cau mày, suy tư một lúc nói:
"Hay là để tôi đi cho!"
Nói xong muốn đứng dậy.
"Cậu như vậy rồi, đi thì làm được gì!"
Tôi có chút dở khóc dở cười nói:
"Cậu sợ tôi làm mất thể diện võ thuật Trung Quốc hay sao !"
"Không phải vậy, Dương Uy là người thế nào tôi hiểu, hắn là người âm hiểm, tôi sợ hắn vì thủ thắng sẽ bất chấp thủ đoạn!"
Đinh Văn Phong nói:
"Hơn nữa, công phu của người này cũng không kém!"
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương