"Cô nghĩ rằng tôi không dám ư!" Tuy nói rằng hảo nam nhân không tranh đấu cùng nữ nhân, thế nhưng tôi lại thích cảm giác đấu võ mồm với Mạnh Thanh Thanh. "Được, vậy thì tôi kiện anh tội lưu manh sàm sỡ ngươi khác! Cảnh sát hỏi anh làm sao mà tìm được cái đĩa này, anh nói như thế nào!" Mạnh Thanh Thanh đắc ý liếc mắt nhìn tôi nói: "Được rồi! Anh lại còn sờ ngực tôi trong một thời gian dài như vậy, còn... vân vê nó, rõ ràng là cố ý!" "Quên đi!" Bị Mạnh Thanh Thanh nói tôi như vậy, tôi đem cái đĩa ném cho nàng, nói: "Cô nếu thích thì đem nó đi đi!" Nói như thế nào cũng là tôi chiếm tiện nghi của nàng, cho nàng cái đĩa này cũng không có gì quá đáng. "Vậy tại sao anh còn kiểm tra tôi." Mạnh Thanh Thanh tức giận nói: "Tôi thấy anh là cố ý, rõ ràng là muốn sờ…sờ ngực tôi !" "Đúng, là tôi cố ý đó, thì thế nào!" Đúng là tôi cố ý thật. "Hừ, muốn sờ thì cứ việc nói thẳng, sao phải lấy lý do xấu xa như vậy!" Mạnh Thanh Thanh thoải mái đặt cãi đĩa vào trong túi mang theo. Nói thật, tôi thích cãi nhau với Mạnh Thanh Thanh, nhưng nàng nói như vậy thì cũng thực quá rồi! Đã như vậy, tại sao tôi không giả bộ hồ đồ, đùa mà làm thật! "Được, lúc này tôi lại muốn sờ rồi!" Tôi nghiêm trang nói. "A?" Mạnh Thanh Thanh chưa kịp phản ứng, bàn tay của tôi đã cho vào trong ngực của nàng. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong nhà trở nên mập mờ. Mạnh Thanh Thanh đỏ mặt, không biết nên cự tuyệt hay là... cho hắn chiếm tiện nghi, trong khi bàn tay của tôi thì loại thoải mái vân vê... "Được rồi, mau lấy ra đi, có người vào thì làm sao bây giờ!" Mạnh Thanh Thanh phục hồi tinh thần lại gấp gáp nói. Nàng nói câu này, thì lại làm cho tôi có ý nghĩ khác, nếu như bên ngoài không có ai thì có thể tiếp tục ư? Mạnh Thanh Thanh cũng không biết vì sao lại nói như vậy, chẳng quan lúc này đầu óc nàng đang trống rỗng, nam nhân này mình cưc kỳ chán ghét... mà ... tại sao lại khi dễ mình, chẳng nhẽ hắn không thương hương tiếc ngọc hay sao? Tôi cũng có cảm giác quá đáng, nên rút tay ra. Ở trong tập đoàn khi dễ nữ phi tặc... Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thì trời ạ! "Cái túi xách này..." Tôi chỉ vào túi xách LV trong tay Mạnh Thanh Thanh, lảng sang chuyện khác. "Tôi mới mua một cái giống như trước, không được sao!" Mạnh Thanh Thanh cầm cái túi, đỏ mặt chạy ra ngoài. Đúng là một bại gia nữ! Tôi không khỏi chắc lưỡi. Mạnh Thanh Thanh chạy ra ngoài cũng không có ai ngăn cản, người trong tập đoàn bao gồm của Sở Cao cũng dùng ánh mắt mập mờ nhìn nàng. Làm cho Mạnh Thanh Thanh vội vàng cúi đầu, chạy nhanh vào trong thang máy. Khi tôi ra khỏi phòng bảo vệ, mọi người tuy rằng không dám nói gì, nhưng nhìn tôi còn quái dị hơn nhìn Mạnh Thanh Thanh, đúng là đã cho tôi là lưu manh rồi! Tuy rằng bọn họ không dám nói, thế nhưng Sở Cao lại dám, hắn phất tay với các nhân viên bảo vệ một cái nói: "Đừng nhìn nữa, trở lại làm việc đi, cô gái kia là... Ách, bạn gái của Lưu tổng giám, nàng đang đùa giỡn, chỉ là chuyện nhà thôi!" Sở Cao nói chưa dứt lời, thì lại càng làm cho mọi người càng thêm nghi ngờ chuyện Mạnh Thanh Thanh là bạn gái của tôi! Trong tưởng tượng của họ lại càng thêm quái dị! Nhưng mà tổng giám đốc đã lên tiếng, có quái dị thì cứ cho nó quái dị, làm gì có ai đem công việc của mình ra đùa giỡn. "Lão đại, anh có nhiều bạn gái như vậy, sao lại còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!" Sau khi mọi người đi rồi, Sở Cao thay đổi cách xưng hô với tôi. "Cậu nghĩ rằng tôi muốn ư, chính tôi cũng cảm thấy kinh ngạc." Tôi lắc đầu, rượu là sắc, động vào là chịu hậu quả! "Mặc kệ chuyện này của anh, nhưng đừng có làm đại tẩu phát hiện!" Sở Cao nhắc nhở. "Không cần cậu quan tâm! Cứ quản lý tốt chuyện của tập đoàn là được rồi!" Tôi vỗ vai Sở Cao một cái, nói. "Lão đại đừng có một mình tán giá như thế, cũng nên chiếu cố huynh đệ một chút, anh xem giờ là thời đại nào rồi, vậy mà em vẫn còn là xử nam!" Sở Cao nói. "Ha ha! Có cần tôi tìm giúp cậu một tiểu thư hay không..." Vừa nói đến hai chữ tiểu thư, tôi chợt nhớ tới đêm đó với Mạnh Thanh Thanh, trong lòng lại đau xót. Lần đầu tiên của con gái rất là quý giá, lần đầu tiên của tôi và Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, Lưu Duyệt đều ở nơi có ý nghĩa, tuy rằng với Vu Đình thì không phải là nơi trang trọng lắm, nhưng mà cũng với nàng rất ôn nhu. Mà hai người tôi cảm thấy có lỗi nhất là Diệp Tiêu Tiêu và Mạnh Thanh Thanh, trong lúc say rượu mà quan hệ với các nàng, có thể nói, tâm hồn của hai người đều bị thương tổn rất nặng. "Tiểu thư? Lão đại sao vậy..." Bỗng nhiên Sở Cao phát hiện sắc mặt của tôi có chút bất thiện, vội vàng nói. "Không có chuyện gì!" Tôi lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Chuyện của cậu tôi sẽ lưu ý, con gái rất nhiều, thân phận của cậu cũng khác xưa, tìm đâu chẳng được bạn gái!" "Hắc hắc, em chỉ đùa thôi, kỳ thực em trước đây cũng có một bạn gái thời cấp 2, khi biết em lên làm tổng giám đốc, thì chủ động gọi điện, hẹn em đi ăn cơm. Trước kia em theo đuổi nàng không thành, lúc này thì lại chủ động mời em, nói là lúc đó cự tuyệt em vì để em nỗ lực học tập! Lúc đó em chỉ cười nhạt, nàng cự tuyệt em rồi nhận lời một nam sinh khác, chuyện này nàng tưởng em không biết hay sao!" Sở Cao có chút đắc ý nói: "Chuyện này chỉ làm cho em cảm thấy nàng chướng mắt thôi!" "Ngựa tốt thì lo gì không có cỏ căn..." Tôi nói. "Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy!" Sở Cao gật đầu nói. Không đợi tôi trở về phòng họp, điện thoại di động của tôi lại vang lên, tôi nhìn thì thấy đây là một số máy xa lạ, tôi do dự một lúc mới nhận cuộc gọi. Vừa mới ấn phím nghe, thì thấy âm thanh của Mạnh Thanh Thanh hổn hển truyền tới: "Lưu Lỗi chết tiệt, Lưu Lỗi thối tha, không muốn cho tôi thì cứ nói thẳng, cần gì phải mang một đống số liệu lung tung lừa tôi!" "Cái gì mà số liệu lung tung? Mà tại sao cô biết số của tôi?" Tôi kỳ quái hỏi. "Số của anh? Đến quan Bar tìm ông chủ là biết." Mạnh Thanh Thanh nói: "Tôi và anh nói chính sự đi, cái đĩa mà anh đưa chỉ là một đống tư liệu lung tung mà thôi!"