"Được rồi, Tiểu Tư cho nàng biết cũng không sao." Tôi thấy Tô Dĩnh Tư đỏ mặt, có chút buồn cười nói. Hạ Nhu cũng không ngốc, thấy tôi gọi Tô Dĩnh Tư là "Tiểu Tư", thì lại liên tưởng tới vẻ mặt và giọng nói của Tô Dĩnh Tư lúc này, thì hiểu ra chuyện gì. Nhưng mà Hạ Nhu cũng không phải là loại nữ nhân thich tranh giành người yêu, nàng cũng biết tôi ngoại trừ nàng ra, thì bên ngoài có rất nhiều cô gái. Hơn nữa phải vất vả lắm mới ở cùng tôi một chỗ, đương nhiên hết sức quý trọng. Cho nên cũng không có quá nhiều khó chịu, rất tự nhiên nói: "Xem ra lúc nãy em gọi chi là chị Tô không sai rồi!" Tô Dĩnh Tư nhìn thấy người ta cũng không có địch ý, với lại nàng còn bận giải thích tấm hình trong máy ảnh, làm gì có thời gian mà nghĩ nữa! Cho nên cũng nhìn Hạ Nhu nói: "Đúng vậy." "Ha hả, Hạ Nhu, lúc này đám bạn học của em không so được rồi, có khi em lại cùng với nàng ngủ trên một giường đó!" Tôi trêu ghẹo nói. "Nói gì vậy, Đại ca ca, muốn chết sao." Hạ Nhu e thẹn nói. "Tấm hình này..." Tô Dĩnh Tư thấy như vậy, thì cũng khá hơn nhiều, giải thích. "A, anh thấy rồi, tên nam nhân kia là ai? Người theo đuổi em hay sao?" Tôi hỏi. "Hắn là đạo diễn bộ phim của em... Không được tính là người theo đuổi, hắn đối với diễn viên nữ nào cũng như vậy, tấm hình này không biết hắn chụp lúc nào, em cũng không rõ." Tô Dĩnh Tư giải thích. "A, Tiểu Tư nhà chúng ta đáng yêu như vậy, sao lại có thể thích người có ria mép được chứ, lúc hôn không phải là bị đâm chết hay sao!" Tôi cười nói. "Thật đáng ghét!" Tô Dĩnh Tư nũng nịu nói. Vốn là Tô Dĩnh Tư là hảo thủ diễn kịch, nay lại làm như vậy, thì phong thái kiều mị lại càng toát lên, làm cho tôi không khỏi ngẩn ngơ. Hạ Nhu lại âm thầm tính toán mình không thể thua được, một ngày nào đó phải vượt qua người chị này. "Vậy hắn quấy rầy em sao?" Tôi hỏi. "Dạ, hắn luôn mượn danh nghĩa để tới gần em, nhưng mà hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì!" Tô Dĩnh Tư có chút kiêu ngạo mà nói. "Không chiếm được tiện nghi cũng không được. Bộ phim này là của công ty nào ?" Tôi nhớ Tô Dĩnh Tư hình như còn đang hợp tác với công ty của Trần Trạch Long mà! "Không có công ty nào cả, là đài truyền hình thành phố N làm một bộ phim cổ trang, trên truyền thông có quảng cáo đó." Tô Dĩnh Tư nói. Tôi gật đầu, hình như tôi đã nghe qua có một bộ phim như vậy, do đạo diễn nổi tiếng quốc tế Trịnh Đại Cường làm. Mà cái tên Trịnh Đại Cường này cũng không phải là nhân vật gì tốt, thường xuyên lợi dụng quy tắc ngầm trong giới điện ảnh, đã ngủ với 17, 18 nữ nhân. Nhưng mà hắn lại dám lớn mật, quấy rầy nữ nhân của Lưu Lỗi tôi! "Em không cần quan tâm tới hắn, nếu hắn còn quấy rầy, cứ gọi điện thoại cho anh." Tôi nói. "Hắn trước mắt còn không dám làm loạn, hắn cũng chỉ dám chiếm tiện nghi, chứ không dám có hành động gì." Tô Dĩnh Tư nói. "Cẩn thận một chút thì tốt hơn, lòng người khó dò, không biết thú tính của hắn lúc nào nổi lên" Tôi nói. Máy bay của Tô Dĩnh Tư sắp đi, mà tôi và Hạ Nhu thì còn phải đợi nữa tiếng nữa. Cáo biệt Tô Dĩnh Tư, Hạ Nhu hỏi chuyện của tôi và Tô Dĩnh Tư. Tôi nói toàn bộ cho nàng, khi nghe tới chuyện Tô Dĩnh Tư bị ép gả cho Lý Hướng Đông thì lại nghĩ tới mình, không khó có chút đồng bệnh tương liên. Mà tôi cũng ngàn vạn lần không ngờ, gặp mặt lần này với Tô Dĩnh Tư lại gây ra một trường sóng gió, nhưng mà chuyện đó để sau hãy nói. ... ... ... ... Tới sân bay Bắc Kinh, Đỗ Tiểu Uy đã gọi điện thoại cho Hạ Nhu, cả hai đang ở sân bay chờ tôi. Khi Hứa Nhị thấy chiếc Santana 2000 của tôi thì có chút kinh ngạc, người có tiền sao lại đi loại xe bình thường tới như vậy. "Sao vậy quen đi Mercedes-Benz, nhìn Santana không thích hay sao?" Tôi cười nói. "Ách..." Hứa Nhị bị tôi nói một câu chẹn họng, lúng túng nói: "Sao có thể vậy, tôi chỉ nghĩ là, Lưu tổng sao lại... A, đúng rồi, ngài không thích phô trương ?" "Ha hả... Xem như thế đi." Tôi cũng không giải thích, xe này là của Đỗ Tiểu Uy. "Nhưng mà cậu cũng đừng xem thường chiếc Santana này, vì nó đã được sửa đổi, dùng động cơ Hoa Hạ A03 của Tập đoàn Đông Á." Tiểu Uy giải thích. Hứa Nhị ngồi ở vị trí tay lái phụ, tôi với Hạ Nhu ngồi ở ghế sau. Đỗ Tiểu Uy đang chuẩn bị khởi động, thì thấy một chiếc Honda đỗ chắn ngang, làm cho chúng tôi không cách nào đi ra được. "Bíp Bíp!" Đỗ Tiểu Uy nhấn còi ô tô, nhưng mà cỗ xe Honda kia lại như bị điếc, không nhúc nhích chút nào. Đỗ Tiểu Uy không còn cách nào khác, nhảy xuống xe đi, gõ cửa của chiếc Honda kia. Không đợi Đỗ Tiểu Uy nói chuyện, từ trong chiếc Honda kia có một nam tử nhảy xuống, chỉ vào Đỗ Tiểu Uy mắng to: "Con mẹ mày, gõ cái gì, làm hỏng xe thì bồi thường được à." "Phiền anh đánh xe ra một chút, chút tôi muốn ra ngòai." Đỗ Tiểu Uy nhíu nhíu mày, nhìn cái tên nhà giàu mới nổi thô tục này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// "Mày muốn ra ngoài đi ra đi? Có liên quan gì tới tao, ai bảo xe của mày không tốt!" Tên nhà giàu mới nổi rung đùi đắc ý nói. "Cho dù mày có đõ Mercedes-Benz, BMW Chrysler ở đây cũng phải đi!" Đỗ Tiểu Uy có chút tức giận. Lúc này, Hứa Nhị cũng xuống xe đi tới. Tên kia thấy Hứa Nhị cao lớn vạm vỡ, không khỏi có chút sợ hãi. Cho rằng Hứa Nhị là một tên võ sĩ, cho nên phẫn nộ trở lại trên xe, nói: "Tao lập tức đi ngay." "Được đó, Hứa Nhị, Tiểu Uy làm không xong, mà cậu mới đi ra, đã làm cho tên kia sợ hãi chạy vào trong xe rồi." Tôi nói giỡn nói. "Hứa đại ca trông giốn như Lão Đại của xã hội đen vậy!" Hạ Nhu cũng cười nói. Tên nhà giàu mới nổi này liếc mặt một cái. Trong lòng lại càng thêm khó chịu, mình xe tốt như vậy, sao lại không có một người đẹp đáng yêu như vậy ngồi trong xe. Trong khi cỗ Santana 2000 kia lại có.