Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 363
Bởi vì cha tôi biết tôi hôm nay trở lại, các món ăn trong bếp đã được chế biến trước rồi, nên công việc cũng nhẹ nhàng, hơn nữa lại có mẹ tôi hỗ trợ, không bao lâu sau, một bàn tiệc đầy ắp thức ăn đã hoàn thành.
Mẹ tôi hôm nay đặc biệt cao hứng, mua cho tôi một chai rượu trắng, mà chính bản thân mẹ tôi cũng uống một chén rượu đỏ. Sau một lúc, mẹ tôi không cho tôi và cha tôi uống nước, nói là uống rượu có hại.
"Con ngoan, chúng ta uống thêm một chén?"
Cha tôi giơ chai rượu lên rót cho tôi một chén đầy.
Mẹ tôi nhìn thấy lập tức ngăn cản nói:
"Lão Lưu, ông làm gì vậy, con nó sao có thể uống nhiều rượu như vậy được?"
"Con nó đã là người lớn, đâu còn nhỏ nữa, nó có sự nghiệp, có lão bà rồi, uống chút rượu thì có là gì!" Cha tôi nói.
Mẹ tôi nghe vậy thì đỏ mặt lên, nghĩ thầm cũng đúng, nó đâu còn là trẻ con nữa. Cho nên cũng không ngăn cản, nhưng mà ngoài miệng vẫn nói:
"Uống ít một chút đi không được hay sao!"
Cha tôi cũng không nghe, cùng tôi uống chén đầy, Hạ Nhu với mẹ tôi uống thêm một chén rượu đỏ.
"Cạn chén, ăn mừng con dâu về đến nhà!"
Mẹ tôi giơ chén rượu lên nói.
Hạ Nhu nghe vậy thì mặt đỏ ngượng ngùng, nhưng mà vẫn giơ chén rượu lên, chấp nhận lời mẹ tôi nói.
Tôi cùng cha tôi nhìn nhau cười một tiếng, tôi thấy cha tôi đúng có là có chút ghen tỵ với tôi. Nhưng mà là con làm sao có thể dung túng cho cha tôi đi tìm thêm lão bà được, nên tôi liếc mắt nhìn cha tôi đầy thâm ý.
Cha tôi cũng lắc đầu cười cười. Hành động của chúng tôi may mà không gây sự chú ý của mẹ tôi, không thì hôm nay có người phải ngủ ngoài salon.
"Cạn chén!"
Tôi giơ chén rượu, tiếp tục cạch một cái.
"Đại ca ca..."
Hạ Nhu nhỏ giọng nói
"Cha nuôi, mẹ nuôi..."
"Lúc này còn gọi như vậy sao!"
Mẹ tôi cười nói.
"Ách... Cha, mẹ!"
Hạ Nhu nhăn nhó, nhưng vẫn thay đổi cách gọi.
"Ai, con ngoan!"
Mẹ tôi từ trong túi tiền lấy ra một túi lì xì!
"... Bà bà!"
Hạ Nhu biết điều nhận lấy túi lì xì, bỏ vào trong túi áo nói.
"Ha hả, tốt! Nếu đã gọi là bà bà rồi, thì bà bà sẽ phải tới nhà con cầu hôn rồi!"
Mẹ tôi cười nói.
"A!"
Hạ Nhu đành cạn chén rượu để che giấu sự xẩu hổ trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì xấu hổ hay là tác dụng của rượu cồn, trông cực kỳ đáng yêu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tôi tiếp tục cạn chén, cha tôi thấy vậy trợn mắt hốc mồm.
"Con à, đây là rượu trắng đấy!"
Cha tôi kinh hô.
"Cha, con sao có thể không biết uống rượu đây!"
Tôi cười nói:
"Loại rượu này có 10 chén cũng không thành vấn đề!"
"Con à, uống rượu không tốt cho sức khỏe!"
Mẹ tôi nhắc nhở.
"Mẹ à, người quên một công pháp kia rồi hay sao? Ha hả, sau khi luyện bộ công pháp đó, có thể bài xuất rượu ra từ lỗ chân lông!"
Tôi nói.
"Đại ca ca, công pháp gì vậy?"
Hạ Nhu kỳ quái hỏi.
"Ách... Cái này giống như tâm pháp võ công của cao thủ thời cổ đó..."
Tôi giải thích.
"A, em biết rồi, nhà của Lôi Tiểu Long cũng có kiểu công pháp như vậy!"
Hạ Nhu gật đầu nói.
Lôi Tiểu Long? Nhà hắn cũng có? Chẳng lẽ nhà bọn họ cũng là võ thuật thế gia? Lôi gia đâu có trong lục đại thế gia?
Xem ra tôi cần phải tìm Lưu Duyệt cẩn thận hỏi một chút chuyện tình về lục đại thế gia, bây giờ cũng có thể coi tôi là người của Lục đại thế gia rồi, không thể không biết một số chuyện của họ được!
"Đúng, không kém bao nhiêu đâu. Nhưng mà bộ công pháp này có thể làm cho nam nhân... Ách, cường thân kiện thể, nữ nhân thì mãi mãi thanh xuân!"
Tôi nói.
"Đại ca ca, em cũng muốn học!"
Hạ Nhu nghe nói có thể mãi mãi thanh xuân, thì lập tức muốn học. Thật ra thì lúc tới nhà tôi, trông thấy mẹ tôi không những không già đi, mà lại còn trẻ ra, trông cứ như hai chị em vậy. Lúc đầu còn hỏi thăm vài câu, ai ngờ lại chính là người mình cần tìm!
"Ha hả, em không cần luyện tập !"
Tôi cười nói.
"Tại sao bậy?"
Hạ Nhu ngạc nhiên nói:
"Đại ca ca không muốn cho em mãi mãi xinh đẹp hay sao?"
"Đương nhiên, chỉ là thân thể của anh tương đối đặc thù, chỉ cần... Chỉ cần hai chúng ta trở thành vợ chồng, em đương nhiên có thể thay đổi thể chất của mình."
Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, tôi muốn nói từ lên giường, nhưng do có mặt cha mẹ tôi ở đây, sao có thể nói ra được chứ!
"Thành vợ chồng? A... Em biết rồi, Đại ca ca thật hư a! Có cha mẹ ở chỗ này, sao có thể nói ra miệng được chứ..." Hạ Nhu cúi đầu nói.
"Anh chỉ nói sự thực mà thôi!"
Tôi cười khổ nói.
"Được rồi, mau dùng bữa đi, thức ăn nguội rồi!"
Cha tôi giải vây cho tôi nói.
"Đúng rồi, Hạ Nhu, con gọi điện thoại cho mẹ con chưa? Con trốn tới đây, họ chắc chắn là lo lắng đó?"
Tôi hỏi.
"Vẫn chưa ạ... Con sợ mẹ con tìm con về kết hôn với Lôi Tiểu Long..."
Hạ Nhu lắc đầu.
"Chắc là không đâu, nhìn mẹ em cãi nhau với Lôi Phúc Bách, thì sẽ không bắt em gả cho hắn nữa. Mấu chốt là mẹ em có đồng ý chuyện của chúng ta hay không!"
Tôi có chút bận tâm nói.
"Em cũng sợ mẹ em không đồng ý..."
Hạ Nhu gật đầu nói.
"Ai, xem ra chỉ có thể tiết lộ một chút về thân thế của anh, nếu không gia đình của em chắc sẽ không gả em cho anh đâu, huống chi anh đâu chỉ có một người..."
Tôi có chút tự trách nói.
"Em biết, là Triệu Nhan Nghiên hay sao?"
Hạ Nhu hỏi.
"Ừ, Nhưng vẫn còn mấy người nữa..."
Tôi cười khổ nói.
"Em không quan tâm những chuyện này, chỉ cần em được ở chung với đại ca ca là được."
Hạ Nhu lắc đầu:
"Không biết mẹ em có đồng ý không, nhưng em vẫn phải gọi điện thoại mới được."
"Quên đi, trốn tránh như thế này cũng không phải là biện pháp,, chờ mấy ngày nữa anh cùng với em đi bái phỏng bác trai bác gái, xem hai người nói như thế nào!"
Tôi nói.
"Dạ, cám ơn anh Đại ca ca!"
Hạ Nhu ôn nhu nhìn tôi nói.
"Ăn cơm tối xong, gọi điện thoại cho gia đình em, nói em vẫn bình thường, không thì lại làm cho người nhà lo lắng, đây là lần thứ 2 em trốn đi có phải không?"
Tôi hỏi.
"Đại ca ca lại đùa em!"
Hạ Nhu ngại ngùng nói.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương