Tôi nghe vậy thì vui vẻ, chuyện này thì có quan hệ gì với Triệu Nhan Nghiên, hay là nha đầu này chột dạ, có ý gì khác không? Ha hả, có ý tứ! "Không sao đâu, em với Nhan Nghiên là chị em tốt mà!" Tôi chuẩn bị trêu chọc nàng. "A..." Hà Tích Duyên nghe tôi nói như vậy, có chút thất vọng gật đầu. Xem ra suy đoán của tôi không sai, nha đầu này không chừng yêu thích tôi, nhưng mà, tại sao nàng lại yêu thích tôi? "Ở cái tuổi này, em phải đi học cho tốt! Có nhớ em đã từng hứa là tới Đại học Thanh Hoa tìm anh hay không?" Tôi đổi đề tài, nếu không không khí thật sự là quá mập mờ! "Em không quên, em vẫn tự học!" Hà Tích Duyên nói: "Em nhất định sẽ thi đậu !" "Vậy thì tốt! Chờ khi em đỗ đại học, ca ca sẽ mua cho em một cái xe thể thao!" Tôi nói. "Được! Một lời đã định!" Hà Tích Duyên cao hứng nói. Tôi nghĩ thầm, nha đầu này biến hóa rất nhanh. Xe rất nhanh đến bệnh viện nhân dân số 3, tôi cùng Hà Tích Duyên xuống xe, chạy thẳng tới phòng bệnh. "Tiểu Tích, cha nuôi đang ở đâu?" Tôi dò hỏi. "Đang nủ trên giường ở hành lang..." Hà Tích Duyên có chút không ngại ngùng nói. "Cái gì! Ở trong hành lang!" Tôi cả kinh nói: "Tại sao lại ở trong hành lang!" "Bây giờ là mùa hè, nên không lạnh, cha em cố ý ở lại đó, với lại ở đó cũng tiện nghi!" Hà Tích Duyên giải thích. "Tiện nghi! Tại sao em không cản, chúng ta đâu phải là không có tiền!" Tôi cả giận nói. Cái câu "Chúng ta" vừa ra khỏi miệng, Hà Tích Duyên mặt lại đỏ lên. Tôi thấy vậy thì không khỏi thầm nghĩ: nha đầu này tại sao lại nghĩ phức tạp tới như vậy! Nhưng tôi lại không nghĩ tới một chuyện, thời điểm tôi bằng tuổi Hà Tích Duyên, thì lão bà đã không còn là một... Tôi bước nhanh tới khoa phẫu thuật chỉnh hình, từ xa đã thấy rất nhiều giường ở ngoài hành lang. "Cha nuôi!" Tôi nhìn thấy mẹ nuôi đang ngồi ở bên cạnh một chiếc giường. "Lỗi Lỗi!" Mẹ nuôi sửng sốt, có chút kinh ngạc nói: "Sao con lại tới đây? Là Tiểu Tích tìm con ư? Đứa nhỏ này, đã nói với nó rồi, không được tìm con gây phiền toái nữa..." "Mẹ nuôi, là con tình cờ gặp Tiểu Tích, mẹ nói cái gì vậy! Con là con nuôi, cũng là người một nhà! Cha nuôi có bệnh tại sao con có thể mặc kệ đây!" Tôi nghiêm túc nói: "Mẹ nuôi, mẹ làm như vậy là coi con như người ngoài hay sao?" "Chuyện này... Đương nhiên là không, mẹ nuôi có một đứa con như con thì vô cùng cao hứng, nhưng mà.." Mẹ nuôi nói. "Đây là chủ ý của cha!" Cha nuôi cắt đứt lời mẹ nuôi nói: "Lưu Lỗi, đã làm phiền gia đình con một lần rồi, cha không muốn lại làm phiền lần nữa, huống chi tiền giải phẫu lần này rất đắt..." "Cha nuôi! Cha là cha nuôi của con, thì sao có thể gọi là phiền toái! Tiểu Tích, em đi gọi bác sĩ tới đây, chúng ta muốn đổi một phòng bệnh cao cấp!" Tôi nhìn Hà Tích Duyên nói. Hà Tích Duyên đương nhiên là rất nghe lời của tôi, không đợi ai nói đã chạy đi rồi. "Ai, con cần gì phải làm như vậy chứ, nhà con giầu, nhà cha nghèo! Nếu như đổi lại là nhà người khác trốn cũng không kịp đấy, Ai, vốn muốn gả Tiểu Tích cho con, nhưng mà con lại không thích nó..." Cha nuôi nói. "Cha nuôi, cha đừng nói như vậy! Tiểu Tích rất ưu tú, không phải là con không thích nàng, thật sự là... , ai, chuyện này cũng phải trách con, con đã có mấy bạn gái rồi, nếu như cha bảo Tiểu Tích theo con, thì chẳng phải là ủy khuất cho nàng hay sao!" Tôi lúng túng nói. "Ha hả. Những chuyện này hãy để cho Tiểu Tích tự mình quyết định đi..." Cha nuôi cười cười nói. Tự mình quyết định? Tại sao tôi lại có cảm giác mập mờ vậy? Trời ạ, lúc này tôi mới nhớ tới, chân của cha nuôi hỏng, chứ đầu óc không hỏng! Lúc này tôi coi người là một bệnh nhân mới nói những lời đó, nhưng không ngờ... Quên đi, chuyện này cứ để theo tự nhiên đi, dù sao lúc nhỏ hai gia đình cũng kết thông gia, cha mẹ tôi đương nhiên không phản đối. Mà Triệu Nhan Nghiên cũng rất thích nha đầu này. Chỉ chốc lát sau, bác sĩ đã tới. Nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Có chuyện gì thì gọi y tá đi, gọi tôi làm gì!" "Nga, là như vậy, tôi muốn đổi phòng bệnh cao cấp cho cha nuôi..." Tôi lời còn chưa nói hết, đã bị bác sĩ kia cắt ngang. "Đổi sang phòng bệnh cao cấp? Cậu không nằm mơ đó chứ? Hắn còn thiếu phí trị liệu của chúng tôi hơn 3 vạn đồng đấy!" Bác sĩ dùng vẻ mặt chán ghét nói. "Anh tưởng chúng tôi không trả nổi có phải không?!" Trong lòng tôi tức giận, mọi người đều dùng cái thái độ này đối với người nghèo hay sao? "Không phải là tôi tưởng, mà là sự thực, không có tiền thì lại muốn sĩ diện!" Bác sĩ nói xong, xoay người muốn. "Thiếu tiền thuốc thang đúng không, được, chúng tôi thanh toán cho các người, chúng tôi chuyển viện, không điều trị ở đây nữa!" Tôi nói. Thầy thuốc kia nửa tin nửa ngờ đưa tờ đơn thuốc cho tôi nói: "Đều ở trong đây, tôi cùng cậu đi nộp!" Tôi cười một tiếng cũng không xem, có lẽ hắn còn chưa tin! Đi tới quầy thu ngân, tôi ném ra một tờ chi phiếu, sau khi đóng dấu Bác sĩ mới biết tôi là người có tiền. "Đi, cha nuôi mẹ nuôi! Chúng ta chuyển viện!" Sau khi tôi trở về thì nói thẳng. "Chuyển viện, đùi cha nuôi của con còn đang bó thạch cao, không thể đi được!" Mẹ nuôi nói. "Không sao đâu, xe của con ở bên dưới!" Tôi nói. "Mẹ, xe của ca rất dài, để ghế nằm ra thì không có vấn đề gì!" Hà Tích Duyên nói. Thầy thuốc kia nghe những lời này, trong lòng nhất thời vui lên, nhất định là tiểu tử này đi xe bus. Nghe Hà Tích Duyên nói như vậy, mẹ nuôi cũng yên lòng. Tôi cùng Hà Tích Duyên cùng nhau đẩy cha nuôi vào thang máy, mà tên bác sĩ kia mặc dù không tình nguyện, nhưng mà là bác sĩ chính, nên vẫn đi theo. Khi Đỗ Tiểu Uy nhìn thấy tôi, thì lập tức từ trong xe chạy tới hỗ trợ. Đỗ Tiểu Uy thấy nhiều người chủ động mở cửa xe cho mọi người lên. Bác sĩ kia thấy xe của tôi thì trợn mắt há mồm, xem ra hắn là người có tiền, chiếc xe này cũng tới mấy trăm vạn đó! Bác sĩ kia vội vàng chạy qua, cười nhìn tôi nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi là tôi thái độ không tốt, cậu xem..." "Quên đi, không cần, anh đi làm việc đi, đừng làm mất thời gian quý giá của chúng tôi!" Nói xong tôi nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng phóng đi.