Cùng Ngô Huỳnh Huỳnh trao đổi số điện thoại, tôi cùng Đỗ Tiểu Uy trở lại bên trong xe. "Đây không phải là chị của Ngô Thiên hay sao?" Triệu Nhan Nghiên hỏi. "Đúng vậy, ha hả, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy!" Tôi thở dài nói. "Nàng có phải có ý với anh hay không?" Triệu Nhan Nghiên đột nhiên hỏi. "Ừ, ách... Không phải đâu." Tôi sợ hết hồn. "Xem anh bị dọa kìa, em cũng không nói gì đâu! Quên đi, loại chuyện này anh tự mình biết là được, không cần nói cho em nghe!" Triệu Nhan Nghiên nhìn lướt qua Trần Vi Nhi và các nàng trên xe nói: "Hiện tại chúng em đã có 4 chị em, anh nói làm sao với bác trai, bác gái đây!" "Anh đâu có biện pháp gì, ai, về nhà rồi nói sau, mẹ anh sao có thể bên trọng bên khinh như vậy được?" Tôi nói. "Như vậy sao được, thôi, em giúp anh nói vài câu là được rồi!" Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái. Lại nói: "Em nhớ Ngô Huỳnh Huỳnh là người năm đó chúng ta đi ăn hải sản quen được, ai! Khi đó còn có Hứa Nhược Vân, không biết nàng hiện tại thế nào, vẫn cũng không có tin tức gì cả!" Trong lòng tôi cảm thấy lòng chua xót. Nhược Vân và Tiêu Tiêu là hai người khiến tôi vô cùng ăn năn, nhưng mà việc đã tới nước này, thì còn biết làm gì đây, sớm biết như vậy thì đã ôm trọn cả cho rồi. Sau khi Triệu Nhan Nghiên xảy ra chuyện, tôi càng quý trọng người bên cạnh mình hơn, đây cũng chính là nguyên nhân tôi tiếp nhận Vu Đình và Lưu Duyệt nhanh như vậy. Nếu như thời gian có thể trở về, tôi nhất định sẽ không tái phạm loại sai lầm cấp thấp này. Nhưng ông trời đã cho tôi một cơ hội trọng sinh, sao có thể cho thêm một lần nữa! Đoàn người đi tới cửa biệt thự của nhà tôi. Tôi bảo Đỗ Tiểu Uy và những thủ hạ kia tìm khách sạn để ở, sau đó nói cho bọn hắn biết khi tôi có việc sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, cũng dặn dò bọn họ, súng thì phải giấu cho tốt, nếu như bị điều tra, thì cũng rất phiền phức. Hồng Ưng nhếch miệng cười một tiếng mở cửa sau Jinbei a, chỉ vào một đống sắt cười nói: "Lưu tiên sinh, nếu như tôi nói đây là linh kiện xe hơi, ngài có tin không?" Động tác của đám tiểu tử này rất nhanh, tôi hài lòng gật đầu, tán dương nhìn Đỗ Tiểu Uy một cái, xem ra hắn là một huấn luyện viên không tầm thường! "Lão công, chúng em có chút khẩn trương!" Vu Đình cùng Lưu Duyệt kéo tay tôi, có chút sợ hãi nói. "Lưu Duyệt, sao giờ em không giống bình thường vậy? Một cô gái bình tĩnh trầm ổn đi đâu rồi?" Tôi trêu chọc nói. "Lúc này sao giống nữa, người ta đâu phải một nữ nhân mạnh mẽ gì, chẳng qua chỉ là tiểu tình nhân của anh mà tôi, vợ của anh còn đứng bên cạnh, chúng em làm gì có địa vị gì!" Lưu Duyệt ra vẻ ủy khuất nói. "Không phải đâu!" Triệu Nhan Nghiên đi tới cầm tay Lưu Duyệt và Vu Đình nói: "Bác trai, bác gái rất tốt, sẽ không làm khó hai em đâu!" "Nhưng mà em rất khẩn trương!" Vu Đình nói. "Không sao đâu, về phương diện này em có thể hỏi Vi Nhi, năm đó khi nàng lần đầu tiên tới cũng rất khẩn trương, nhưng giờ thì đâu có việc gì!" Tôi cười nói. "Lão công, anh lại đùa em rồi!" Trần Vi Nhi đỏ mặt nhăn nhó nói. "Đây không phải là anh mang em làm gương cho hai em sao!" Tôi nói, đông thời bấm chuông nhà. Thật ra thì trong lòng của tôi cũng rất khẩn trương, tôi sợ cha mẹ của tôi sẽ nói ra một chút những lời quá đáng, xúc phạm tới Vu Đình và ùng Lưu Duyệt. Các nàng không có bất kỳ lỗi gì, chỉ là thích một người. Cùng người đó ở một chỗ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng khổ nỗi, cũng chỉ do các nàng cùng thích một người. Tiếp nhận Trần Vi Nhi, cha mẹ của tôi đã rất miễn cưỡng, hôm nay lại thêm hai người, tôi không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng mà đã tới cửa, thì không còn đường núi, dù sao núi thì cũng phải có đường lên, đường xuống, cứ vào trong nhà rồi tính sau. Qua không bao lâu. Cửa mở ra. Mẹ tôi ra đón. "Mẹ, năm mới tốt lành!" Triệu Nhan Nghiên thân mật chạy tới, nhào tới vào trong ngực của mẹ tôi nói. Một câu "mẹ" làm cho mẹ tôi tươi cười rạng rỡ, ha hả cười nói: "Nhan Nghiên con cuối cùng cũng về đây, mẹ định dạy cho tên Lưu Lỗi kia một trận! Lưu Lỗi tiểu tử thúi kia có khi dễ con không?" Vừa nói mẹ tôi vừa dùng ánh mắt nhìn hai cô gái sau lưng tôi, sắc mặt không khỏi trầm xuống, không phải chỉ là có một hay sao? Tại sao lại có hai người tới? Triệu Nhan Nghiên có ý giải vây cho tôi, cho nên nhảy ra khỏi lồng ngực của mẹ tôi, nói: "Mẹ, lão công đối với chúng con rất tốt! Coi con là bảo bối rồi, mẹ cũng đừng bận tâm nữa! Đúng rồi, con giới thiệu một chút, chị Vi Nhi thì mẹ biết rồi, con không phải giới thiệu nữa!" "Mẹ, chúc mừng năm mới!" Trần Vi Nhi cũng đi tới bên cạnh mẹ tôi, thân mật cầm tay người. "Tốt! Tốt! Nha đầu Vi Nhi này đã cao tới như vậy rồi, ha hả. Lưu Lỗi tiểu tử này, có hai người các con còn chưa thấy đủ, còn đi ra ngoài hoa tâm, cô nàng Nhan Nghiên này hay làm loạn, con làm chị phải quản giáo Lưu Lỗi cho tốt!" Mẹ tôi nói. Tôi nhìn khuôn mặt khẩn trương của Lưu Duyệt cùng Vu Đình, vội vàng cho liếc mắt cho Triệu Nhan Nghiên. Triệu Nhan Nghiên hiểu ý, tiếp tục nói: "Mẹ, đây là Lưu Duyệt, là bạn cùng học từ nhỏ tới cấp 2 của con! Đây là Vu Đình, nàng là tình nhân đầu tiên của Lưu Lỗi, con chỉ là người thứ ba mà thôi! Ha hả!" "Chị Nhan Nghiên..." Vu Đình cảm kích nói. Nàng còn tưởng rằng, Triệu Nhan Nghiên sẽ cố gắng bài xích nàng, không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên lại là người tốt như thế, không bao giờ có ý niệm khi dễ mình. Mẹ tôi nghe Triệu Nhan Nghiên nói như vậy, thở dài, nói: "Nhan Nghiên, con cũng quá dung túng Lưu Lỗi rồi!" Đột nhiên sau đó mẹ tôi xoay người nhìn Vu Đình và Lưu Duyệt nói: "Hai con đều là bạn học của Lưu Lỗi hay sao, ai! Chuyện này cũng không trách các con được, mẹ biết các ngươi đều là cô gái tốt, chỉ từ chuyện các con đậu vào Đại học Thanh Hoa là có thể biết được, các con đều là hảo bằng hữu, mẹ đây còn nói làm gì nữa." Triệu Nhan Nghiên nhìn Vu Đình cùng Lưu Duyệt, nhỏ giọng nói: "Mau gọi mẹ đi!" "Mẹụ!" Lưu Duyệt cùng Vu Đình đỏ mặt cùng nhau kêu lên. "Tốt tốt, cho mỗi người các con một bao lì xì! Ai cũng có phần cả!" Nói xong mẹ tôi móc từ trong túi ra 4 bao lì xì, chia cho mỗi người một cái. Bốn nàng cũng không thiếu tiền, nhưng mà bao lì xì này lại có ý nghĩa khác, nên ai cũng cao hứng, khom lưng nói: "Cám ơn bà bà (mẹ chồng)!" Sau đó cất vào trong túi áo. Tôi thật hoài nghi các nàng đã luyện tập từ trước rồi. "Mẹ bao lì xì của con đâu?" Tôi dùng vẻ mặt đau khổ hỏi. "Con? Không có!" Mẹ tôi nói. "Trước kia hàng năm đều có mà!" Tôi chưa từ bỏ ý định, bốn nàng đều có mà tôi không có, thật là mất thể diện! "Đúng vậy, vốn là năm nay cũng có, nhưng mà ai bảo con lại tăng thêm một người, nên con đương nhiên không có phần rồi!" Mẹ tôi làm ra vẻ vô tội nói. Tôi đổ mồ hôi! Tôi rốt cục cũng cảm nhận được cái mùi vị tự gây nghiệt.