Tôi kéo rèm cửa sổ, ánh trăng lập tức xuyên vào chiếu lên thân thể hoàn mỹ của Lưu Duyệt, làm cho tôi lại kích động, nhưng mà Lưu Duyệt đã quá mệt mỏi rồi. "Ngủ chưa?" Tôi vuốt ve Lưu Duyệt, nhẹ giọng hỏi. "Chưa ngủ được." Lưu Duyệt lớn ngáp nói: "Thật là nhanh!" "Cái gì thật là nhanh, em nói anh kết thúc quá nhanh, cần thời gian dài một chút nữa hay sao?" Tôi cười hỏi. "Dĩ nhiên là không phải! Anh đang suy nghĩ cái gì đấy, em đau muốn chết, vậy mà anh còn nhe răng nhếch miệng cười, thật không biết tại sao đàn ông các anh lại thích những chuyện này!" Lưu Duyệt chu miệng nói. "Vậy người nào nói thoải mái sung sướng vậy?" Tôi cười xấu xa nói. "Người ta chỉ phối hợp với anh một chút mà thôi! Nếu không anh lại có cảm giác với cả mộ người như chết hay sao!" Lưu Duyệt đỏ mặt nói dối nói: "Em nói là thời gian trôi qua thực là nhanh, cuối cùng thì em cũng được ở cùng với anh !" "Đúng vậy, Nói thực lúc đầu ở quán café kia anh toàn nói lung tung, anh chẳng có chút hứng thú nào với nó cả, chỉ vì em quá kín đáo lên anh mới như vậy" Tôi thẳng thắn nói. "Đã sớm đã nhìn ra, anh là loại người ít sự hứng thú, sao lại có thể cảm nhận về café Lam Sơn như vậy được!" Lưu Duyệt liếc tôi một cái nói. "Ha hả, nếu không chúng ta lại làm lại lần nữa?" Tôi thật sự chống cự không nổi sự hấp dẫn trên thân thể của Lưu Duyệt. "Anh muốn làm em chết thì cứ tới đây!" Lưu Duyệt nói. "Đúng rồi. Anh sớm có dự mưu có phải không? Khăn tay trắng cũng đã chuẩn bị?" Lưu Duyệt nhìn cái khăn tay trắng có vài nốt hồng, nói. "Trời đất chứng giám, anh làm sao biết em có mặt ở trong yến hội của Tư Đồ gia!" Tôi ủy khuất nói. "Không nói đùa với anh nữa, nhưng mà em cũng nói thật, Triệu Nhan Nghiên thật sự là rất tốt, chúng ta có thể ở chung một chỗ, cũng là nhờ công của nàng!" Lưu Duyệt nói. "Anh thừa nhận là anh có một tình cảm đặc biệt với Nhan Nghiên, những chuyện này dần dần anh sẽ nói cho em biết, nhưng mà đối với mỗi người các em, anh đều rất yêu. Các em đều là người yêu của anh, cho dù mất đi một người nào, anh cũng không muốn sống nữa !" Tôi nói. "Em hiện tại lo lắng nhất là Tư Đồ gia, anh đoạt Vu Đình từ trong tay Tư Đồ Lượng đi thì không sao, bởi vì bản thân Vu Đình đối với Tư Đồ gia không có lợi ích gì lớn cả, nhưng mà em lại khác. Em sợ em mang tới phiền toái cho anh, mặc dù Lưu gia thì không sợ, nhưng anh thì..." Lưu Duyệt có chút bận tâm nói. "Ha hả, bây giờ biết quan tâm lão công rồi hay sao? Những phiền toái này không phải do em hay sao?." Tôi vỗ vỗ mông Lưu Duyệt cười nói. "Sao vậy, chê em phiền toái, vậy thì em sẽ gả cho tên Tư Đồ Lượng kia!" Lưu Duyệt hừ nói. "Nói thật với em, Tư Đồ Lượng chẳng là cái thá gì!" Tôi khinh thường nói: "Nếu hắn động tới lông chân anh, anh sẽ xóa sổ Tư Đồ gia của hắn!" "Lão công, anh đừng kích động nhất thời, hắc đạo chỉ là một bộ phận của Tư Đồ gia, gia tộc của bọn họ trong thương giới cũng có vốn liếng rất hùng hậu! Nếu quả thật muốn họ muốn làm chuyện cá chết rách lưới, thì chúng ta có thể đem tài lực một phần của Lưu gia cho bọn họ!" Lưu Duyệt có chút bận tâm. Dù sao đấy cũng là gia nhiệp do tổ tông của Lưu gia gây dựng lên, giờ đem cho cũng đáng tiếc. "Ha hả. Có Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm hậu thuẫn, họ có bao nhiêu tiền cũng không cần để ý!" Tôi nghe Lưu Duyệt nói tới chuyện này, thì lập tức yên lòng nói. "Tập đoàn Ánh Rạng Đông? Anh nói tới cha của Nhan Nghiên hay sao? Bác ấy là tổng giám đốc, nhưng nghe nói sau lưng còn một vị chủ tịch!" Lưu Duyệt hỏi. "Chủ tịch chính là lão công của em đó!" Tôi cười nói: "Bây giờ đã là người một nhà rồi, anh cũng không giấu em nữa, nếu em đã biết rồi thì còn sợ Tư Đồ gia nữa không? Thế lực của họ so với anh, thì không thấm vào đâu cả, ở bất cứ phương diện nào cũng vậy, đương nhiên chuyện này Tư Đồ gia cũng không biết!" "A!" Lưu Duyệt cả kinh, mặc dù nàng cảm thấy tôi nhất định có một thân phận lợi hại. Nhưng mà không nghĩ tới sẽ như lợi hại như vậy. Chủ tịch của tập đoàn lớn nhất thế giới, vậy thì cần phải sợ cái gì nữa. "Đúng rồi, Tiểu Duyệt, ngày mai em cho người khác tiếp quản đại lý xe đi, loại nghề này em đừng làm nữa, sau này tập trung cùng Nhan Nghiên các nàng đi dạo phố, nghiên cứu phương pháp làm đẹp và tập thể hình, đây mới là chuyện mà em lên làm, chuyện kiếm tiền giao cho lão công làm đi!" Tôi nói. "Dạ." Lưu Duyệt gật đầu: "Em cũng muốn giao cho người bên dưới quản lý, không cần phải lãng phí tinh lực nữa !" "Được rồi, em cứ làm đi! Ngày mai em rời qua đây ở đi, chuyện của Tư Đồ gia anh sẽ nói với họ một tiếng, nếu như bọn họ không thức thời, vậy thì anh cũng không khách khí!" Tôi nói: "Mấy ngày nữa cũng theo anh về Tân Giang đi, gặp cha mẹ anh một chút, đồng thời gặp lão nhân Lưu Chấn Hải kia!" "Không được gọi là Lưu Chấn Hải, phải gọi là ông!" Lưu Duyệt vỗ tôi một chút nói. "Ông ta muốn giết anh, anh còn gọi là ông hay sao?" Tôi cười nói. "Đi mà, anh phải cho em chút mặt mũi chứ!" Lưu Duyệt làm nũng nói. "Được rồi!" Tôi thở dài, trong lòng tự nhủ, đến lúc đó xem tình huống đã. "Em biết võ công à?" Tôi đột nhiên hỏi. "Biết, sao vậy?" Lưu Duyệt cũng không có giấu diếm, bởi vì nàng đã giao hoàn toàn trái tim cho tôi. "Ai trong Lục đại thế gia các em cũng biết võ công ư?" Tôi hỏi. "Đúng, cũng gần như vậy, nhưng tại sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?" Lưu Duyệt hỏi. "Không có gì, anh chỉ có hứng thú với đại hội võ lâm kia mà thôi, đến lúc đó nhân cơ hội này có thể đem Tư Đồ Lượng diệt trừ, nhìn thấy hắn anh lại thấy phiền lòng, dám để ý tới hai lão bà của anh!" Tôi tức giận nói. "A... Hình như là anh đoạt chúng em đấy chứ..." Lưu Duyệt cười nói. Chờ Lưu Duyệt ngủ thiếp đi, tôi mới đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng. Quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi ngay cả Vu Đình biết điều cũng dán sát tai vào cửa phòng. "Hắc hắc, đại tiểu lão bà, các em đang nghe trộm cái gì đó? Có phải muốn anh dùng gia pháp hầu hạ hay không?" Tôi sắc sắc nói. "Chúng em sợ anh làm Lưu Duyệt chết, nên mới tới coi một chút!" Triệu Nhan Nghiên cười nói. "Nếu như vậy, thì vào phòng một chút đi!" Tôi một tay đẩy ba người vào phòng, đóng kín cửa, nhanh chóng lột trần ba người, sau đó đẩy lên giường. Quả nhiên là một đêm không ngủ!