Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 308
Tư Đồ Đại Sơn nhìn về phía Tư Đồ Không, Tư Đồ Không vội vàng nói:
"Không dối gạt Lưu tiên sinh, chuyện ép lương CallGirl thì chúng tôi không làm, những cô gái đó kiếm tiền tự nguyện, nhưng còn chất ma túy... Không biết thuốc lắc có tính vào trong đó hay không?"
Tôi suy nghĩ một chút, thuốc lắc cũng là một chất ma túy, nhưng gây hại không lớn, hơn nữa loại vật này có cấm cũng không được.
Cho nên tôi nói:
"Khống chế số lượng là được rồi, thứ này dùng nhiều cũng không tốt gì! Nếu như vậy, tôi sẽ đem ý của các người truyền tới Tam Thạch Bang, còn họ có đồng ý hay không, tôi cũng không dám đảm bảo!"
Tư Đồ Đại Sơn trong lòng sao có thể không rõ, nghe tôi nói như vậy cũng biết chuyện này đã thành. Nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ nói:
"Vậy thì làm phiền rồi!"
Tư Đồ gia dù sao cũng là một trong Lục đại thế gia, có lịch sử hàng trăm năm, cho dù tôi có xóa sổ Đại Hưng bang, thì cũng không ảnh hưởng tới căn cơ của họ được. Cho nên tôi dứt khoát cấp cho họ mặt mũi, nếu như Tư Đồ Lượng không hiểu chuyện, tôi sẽ diệt trừ.
Bởi vì chính sự đã nói xong, Tư Đồ Đại Sơn bắt đầu đàm luận những chuyện khác, có rất nhiều chuyện liên quan đến đến lục đại gia tộc cũng được nói ra. Tư Đồ Đại Sơn cũng không kiêng kỵ, hoàn toàn coi tôi trở thành người mình, điểm này chứng tỏ hắn thực lòng muốn cầu hòa.
"Đúng rồi, Lưu Duyệt, năm năm một lần Đại hội võ lâm Trung Hoa sẽ tổ chức một lần, Lưu gia phái ai đi?"
Tư Đồ Đại Sơn hỏi.
"Cháu đi."
Lưu Duyệt rất ghét Tư Đồ gia, cho nên lời nói cũng rất đơn giản.
"A? Ha hả. Đến lúc đó cháu cần phải hạ thủ lưu tình đấy, ta chuẩn bị cho Tư Đồ Không và Tư Đồ Lượng đi thử sức, không chừng cháu sẽ ở cùng một tổ với Tư Đồ Lượng đó, ha hả!"
Tư Đồ Đại Sơn cười nói.
"Ông nội của cháu cũng có kỳ vọng rất lớn vào cháu, Tư Đồ gia ư, thật ngại quá!"
Lưu Duyệt bình thản nói.
Trên bàn cơm không khí lập tức trở nên lạnh lùng. Lục đại thế gia, từ xa xưa ai cũng muốn bảo lưu lấy truyền thống của mình, nếu như nữ nhân gả cho ai, thì là con của nhà đấy, sẽ không còn quan hệ gì với nhà mẹ đẻ, vì vậy mọi chuyện phải giúp cho nhà chồng, đây cũng là tam tòng tứ đức của một cô gái, nhưng nay Lưu Duyệt thân là vị hôn thê của Tư Đồ Lượng, lại có thể ngang nhiên vi phạm tổ huấn!
Bởi vì có tôi ngồi ở đây, nên Tư Đồ Đại Sơn cũng không tiện phát tác. Chỉ đành phải ngượng ngùng nói:
"Ha hả, người trẻ tuổi nên như vậy, nên như vậy !"
Sau đó vội vàng nói sang chuyện khác:
"Lưu Duyệt. Cháu cùng với Lượng Lượng cũng không còn nhỏ nữa, bao giờ thành hôn, để cho những người đi trước như chúng ta được yên tâm."
"Tư Đồ gia gia, cháu không đồng ý với hôn sự này, chỉ là do ông cháu tự chủ trương mà thôi!"
Lưu Duyệt cau mày nói.
Tôi thấy không tốt, nếu như tiếp tục như vậy, thì sẽ mang tới cục diện không vui. Chuyện của Lưu Duyệt tôi đương nhiên muốn biết rõ, nhưng cũng không phải ngay trên bàn cơm. Có một số vấn để rất dễ giải quyết, nhưng nếu như ở trước đông người, vì vấn đề mặt mũi, người ta sẽ rất cố chấp.
"Tư Đồ tiên sinh, người nói đại hội võ lâm Trung Hoa là sao?"
Tôi đối với cuộc thi lần này tương đối hứng thú, trước kia đâu có nghe qua chuyện này! Với lại nói ra bây giờ cũng có thể làm giảm bớt không khí trên bàn.
"A, chuyện này ư!"
Tư Đồ Đại Sơn cũng ý thức được tôi vẫn ở đây, nên không quản chuyện Lưu Duyệt nữa, nhìn tôi nói:
"Là như vậy, Trung hoa mỗi 5 năm một lần đều cử hành một Đại hội võ lâm, quy củ từ xưa đã có, không mang tính chất công khai, người tham gia đều là đệ tử trực hệ của Lục đại thế gia, rất ít có người ngoài, cho nên dần dà trở thành nơi phân cao thấp của thế hệ trẻ!"
"Thì ra là như vậy, thảo nào mà tôi chưa nghe nói qua, vậy thì người vô địch có lợi ích gì không?"
Tôi gật đầu hỏi.
"Người vô địch có thể đạt được một chức vụ đặc biệt trong tổ chức, và được một khoản tiền thưởng rất lớn!"
Tư Đồ Đại Sơn nói.
Những chuyện khác thì tôi không quan tâm, nhưng chuyện này tôi vốn muốn cho nó thêm náo nhiệt, cho nên nói:
"Vậy thì tôi có thể tham gia không?"
"Đương nhiên có thể, ai cũng có tư cách tham gia, cuộc thi đấu này do một tổ chức đặc biệt chủ trì, nên tính công bằng luôn được đảm bảo."
Tư Đồ Đại Sơn nói.
Tôi nhìn đồng hồ một chút, thời gian cũng không còn nhiều lắm, cho nên nói:
"Vậy hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi, Tư Đồ tiên sinh, tôi còn muốn chuẩn bị một chút, ngày mai phải về với gia đình rồi!"
"Aa, ha hả, đệ xem, ta tuổi tác lớn rồi, đến thời gian cũng không còn nhớ rõ nữa, đã hơn 10 giờ rồi!"
Tư Đồ Đại Sơn xin lỗi cười cười sau đó nói:
"Tư Đồ Bác, Tư Đồ Không, hai người mau tiễn Lưu tiên sinh!"
Lúc này Lưu Duyệt cũng đứng dậy nói:
"Tư Đồ gia gia, cháu cũng xin cáo từ!"
Sau đó nhìn tôi một cái, tôi biết nàng có chuyện muốn nói với tôi, với lại tôi cũng cần hiểu rõ, nên mỉm cười gật đầu.
Đi tới bãi đậu xe, Lưu Duyệt nhìn tôi một cái, nhưng mà không có nói gì. Tôi cười một chút nói:
"Đi theo xe của tôi!"
Rồi sau đó, hai chiếc xe bingley và Land Rover của Vu Đình nối đuôi nhau ra khỏi bãi đậu xe. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Mới ra tới đường lớn, Lưu Duyệt đã gọi điện thoại tới, nói:
"Lưu Lỗi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao anh lại tới đây?"
"Ha hả, lát nữa chúng ta nói chuyện, giờ theo tôi tới biệt thự của tôi!"
Tôi nói:
"Lái xe cho tốt, đừng phân tâm!"
"A!"
Lưu Duyệt đáp một tiếng sau đó cúp điện thoại, không nhanh không chậm đi theo phía sau xe của chúng tôi.
Sau hơn 1 tiếng đồng hồ, chúng tôi đã về tới biệt thự.
Nhìn vẻ mặt khẩn cấp của Lưu Duyệt, tôi có chút buồn cười, nha đầu này sao lại nóng ruột như vậy, trong trí nhớ của tôi, Lưu Duyệt là một nữ nhân luôn luôn bình tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương