Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 302
Lúc Trần Vi Nhi và Vu Đình tới, cũng là lúc hai nàng mới đi mua sắm xong, trên tay còn túi lớn túi nhỏ. Thấy vậy tôi hoa cả mắt.
"Chị Vi Nhi, thật xin lỗi!"
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
Trần Vi Nhi sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía tôi. Tôi lắc đầu, tôi hiểu ý tứ của Trần Vi Nhi, nàng đang hỏi tôi, có phải là Nhan Nghiên đã nhớ lại những chuyện trước kia hay không.
"Anh chỉ mới cho nàng những chuyện trước kia."
Tôi lắc đầu nói:
"Đều do anh quá bận, nếu như anh có thể chụp với nàng mấy tấm hình, thì nàng đã có thể nhận ra rồi."
"Ngu ngốc! Không cần phải hình, mà chỉ cần những cái gì đó khắc sâu vào trong trí nhớ, chẳng hạn như đồ kỷ niệm?"
Vu Đình ở bên cạnh nhắc nhở. Chuyện này Trần Vi Nhi cũng đã nói cho nàng biết.
Đồ kỷ niệm? Mặc dù tôi tặng Triệu Nhan Nghiên không ít đồ, nhưng mà cái nào mới có ý nghĩa đây?
"Đúng rồi, hai người có đói không? Em với Tiểu Đình đói bụng lắm, lúc nãy chúng em ăn hơi ít, với lại đi dạo mấy giờ, cũng đã tiêu hết rồi!"
Trần Vi Nhi ngồi ở bên giường u oán nói.
"Emi... Cũng có chút đói bụng!"
Triệu Nhan Nghiên có chút xấu hổ nói. Mới vừa rồi nàng vừa vặn cùng tôi tập thể dục kịch liệt, khó tránh khỏi có chút đói bụng.
"Có muốn gọi người bán hàng không, ăn cơm hộp nhé?"
Trần Vi Nhi đề nghị nói:
"Em biết một tiệm ăn nhanh mùi vị cũng không tệ lắm!"
"Anh xin, Vi Nhi em không biết cách tiêu tiền hay sao? Ở trong phòng tổng thống của khách sạn lớn, gọi điện thoại mua cơm hộp? ! Phục vụ sinh ở dưới lầu có lẽ cho chúng ta bị bệnh thần kinh!"
Tôi vội vàng nói
"Bên dưới có tiệm cơm, để anh gọi điện thoại cho họ mang lên!"
"Nhưng mà cơm hộp ở tiệm ăn nhanh kia rất ngon!"
Trần Vi Nhi chu miệng nói.
Một cái ý niệm xẹt qua trong đầu tôi, nhưng khi tôi muốn nắm giữ thì lại không bắt được nó! Tôi biết đây nhất định là chuyện vô cùng trọng yếu, nhưng mà nó là chuyện gì đây?
Tôi cau chặt chân mày, tuy nhiên không thu hoạch được gì.
"Cơm hộp thì có gì không tốt, em thấy trong ti vi các cô gái thường hay chuẩn bị cho bạn trai của mình!"
Trần Vi Nhi nhỏ giọng thầm nói:
"Đúng rồi lão công, chúng ta mua một biệt thự ở Bắc Kinh đi, như vậy mỗi ngày em có thể nấu cơm cho anh ăn, em xem phim Hàn quốc đều là như vậy, vừa tiện lợi, lại vừa vệ sinh!"
"Đúng vậy, đó gọi là hộp cơm yêu thương, chị Vi Nhi em nói có đúng không?"
Vu Đình nói.
Tôi nghe xong bất đắc lắc đầu, tiết kiệm tiền? Nha đầu Vi Nhi này thực là, mua biệt thự để nấu cơm?
Đúng là kinh hãi thế tục, nhưng đúng là một ý kiến hay, như vậy thì mỗi ngày tôi có thể sinh hoạt chung một chỗ với ba cô gái này! Đang lúc tôi trầm tư, thì câu xung phong nhận việc của Vu Đình như một tiếng sét vang lên bên tai của tôi!
Đúng vậy, hộp cơm yêu thương, năm đó Triệu Nhan Nghiên cũng đã từng làm như vậy!
Tôi không phải là đang muốn tìm một đồ vật kỷ niệm hay sao? Lúc ban đầu Triệu Nhan Nghiên gửi cho tôi một bức thư tình và một hộp cơm yêu thương, tôi vẫn còn cất trong ngăn kéo ở nhà!
Nghĩ tới những thứ này. Tôi lập tức hưng phấn! Hóa ra chuyện lúc nãy tôi định nắm bắt chính là chuyện này.
"Vi Nhi, em cùng Vu Đình đặt bữa ăn, anh cũng có chút đói bụng! Thực đơn thì ở đầu giường, anh đi vệ sinh!"
Tôi nói xong thì chạy luôn vào phòng vệ sinh.
Sau khi đi vào WC, tôi kiểm tra kỹ, kéo rèm cửa, không phát hiện bất kỳ thiết bị theo dõi nào. Sau đó mới sử dụng Thuấn Di, trong nháy mắt tới phòng của tôi ở Tân Giang.
Trong 3 cô gái này, chỉ có Vu Đình là biết tôi có chút dị năng, mặc dù Triệu Nhan Nghiên cùng Trần Vi Nhi đều có biết một chút, nhưng những chuyện kinh hãi thế tục như thế này, thì cho các nàng biết ít một chút là hay hơn.
Lúc này đã là hơn 10 tối, cha mẹ tôi đã đi ngủ, không ảnh hưởng gì tới cha mẹ tôi cả.
Tôi mở ngăn kéo ra, sau đó tìm được bức thư tình mà Triệu Nhan Nghiên năm đó viết cho tôi, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên đèn trong phòng bật lên, thanh âm của cha tôi vang lên:
"Ai vậy?!"
Ngay sau đó, tôi đã nhìn thấy Cha tôi cầm lấy một cùng gôn can đại nghĩa lẫm nhiên hết sức nghiêm trọng vọt đi vào.
"Cha! Là con!"
Tôi vội vàng nói.
"Lão đầu tử! Là Lỗi Lỗi!"
Mẹ tôi từ phía sau cha tôi đi ra, trong tay vẫn cầm cái gậy đánh bóng chày.
"Lỗi Lỗi, sao con lại trở về, con vào bằng cách nào? Cha và mẹ con ở dưới nhà xem ti vi, đâu có phát hiện ra con!"
Cha tôi hỏi liên thanh làm cho tôi không thở nổi.
"Cha! Con chỉ quay lại lấy chút đồ, nên không muốn quấy rầy hai người, con tưởng cha mẹ đã đi ngủ rồi!"
Tôi nói.
"Con đừng tránh nặng tìm nhẹ, cha hỏi là con về nhà như thế nào? !"
Cha tôi hỏi.
"Ai nha, Lão Lưu, ông làm cái gì vậy, con nó mới trở về, ông làm gì mà dùng khẩu khí như vậy, ông có phải là làm giám đốc thành thói quen, về nhà vẫn mang theo quan uy?"
Mẹ tôi trợn mắt nhìn cha tôi một cái nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
"Tôi chỉ muốn biết rõ một chút, nếu không lần sau trộm tới nhà, tôi không biết hắn vào bằng cách nào!"
Cha tôi nói.
"Có phải ông coi con mình là trộm không?"
Mẹ tôi nghe xong thì tức giận.
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ hỏi xem nhà của chúng ta có lỗ hổng gì không thôi!"
Cha tôi nói.
"Cha, người yên tâm đi, nhà của chúng ta rất an toàn, đó là do con dùng phương pháp đặc thù tiến vào!"
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định đem chuyện tôi có dị năng nói cho cha mẹ tôi.
Bởi vì trong thời gian rảnh rỗi trước kia, tôi tìm Tiêu Nha Tử hỏi một chút về phương pháp kéo dài tuổi thọ. Hắn là đồ đệ của Diêm vương, thfi đương nhiên phải biết rồi.
"Vậy con vào bằng cách nào?"
Cha tôi ngạc nhiên nói.
"Cha, mẹ, con chuẩn bị nói cho hai người biết một chuyện, nhưng chuyện này quá mức kinh hãi thế tục, cho nên hai người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Tôi nói.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương