Triệu Nhan Nghiên cầm tôiy Trần Vi Nhi đi vào trong khách sạn, Vu Đình yên lặng đi theo bên cạnh tôi. Vu Đình cũng biết chính nàng là người vào sau, nên không nói gì cả. Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy Vu Đình, trông giống như tiểu thiếp bị xã hội cũ khinh bỉ, cho dù muốn nói cũng không dám mở miệng. Mà Trần Vi Nhi đã trở thành bạn tốt của mình, mình cũng không muốn làm ảnh hưởng tới quan hệ của 2 người. Nàng không còn cách nào khác, đành phải phát tiết tức giận lên người của tôi, nàng nói: "Nói với em một chút, tại sao anh lại quen nàng?" Trông bộ dáng của nàng giống như vợ bắt được chồng đang quan hệ với tình nhân. Căn cứ vào tình hình trước mắt, tôi thấy Triệu Nhan Nghiên cũng không có gì kích động, có lẽ cũng đã chấp nhận sự thực trước mắt. Cho nên tôi đem chuyện Vu Đình quen biết ra sao, rồi xa cách, rồi gặp gỡ, rồi ân oán với Tư Đồ gia như thế nào, hoàn chỉnh nói cho Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi nghe. Vốn Triệu Nhan Nghiên còn muốn mượn cơ hội này đả kích Vu Đình mấy câu, nhưng nghe tới câu chuyện bi thương của nàng, thì sự tức giận trong nháy mắt hóa thành nhu tình, chủ động bảo Vu Đình ngồi bên cạnh của mình. Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra ba người này tạm thời bình an vô sự. "Chị Nhan Nghiên, em xin lỗi, em không nên tranh đoạt bạn trai với chị!" Vu Đình cẩn thận nói. Mặc dù nàng và Triệu Nhan Nghiên cùng bằng tuổi nhau, nhưng do Triệu Nhan Nghiên quen tôi trước, cho nên Vu Đình đành phải gọi Nhan Nghiên là chị. "Ai. Bỏ đi, chúng ta cũng chỉ là những cô gái trong xã hội mà thôi, bây giờ nhìn lại, ai trong chúng ta cũng là những cô gái tốt, chỉ tiện nghi cho gã này mà thôi!" Triệu Nhan Nghiên tức giận bất bình nói. "Chị Nhan Nghiên, chị không trách em?" Vu Đình vui mừng nói. "Sau này em phải giúp chị trông chừng hắn, tránh cho việc hắn đi tìm nữ nhân không đứng đắn!" Triệu Nhan Nghiên mặc dù không tình nguyện, nhưng mà vẫn chấp nhận sự thực trước mắt. Khi nhìn Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, Vu Đình trò chuyện những vấn đề của nữ nhân, tôi thực sự rất muốn cười to. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Không biết từ bao giờ, ba người này đã chuyển sang phương diện kia. "Chị Nhan Nghiên, lần đầu tiên của chị với tên đại phôi đản này như thế nào?" Vu Đình tò mò hỏi. "Chị..." Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt, xấu hổ nói: "Chúng tôi chưa..." Triệu Nhan Nghiên hiện giờ mất trí nhớ, nên không nhớ ra đoạn quan hệ lúc trước của tôi với nàng. Trần Vi Nhi nghe xong sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã hiểu, nhìn Triệu Nhan Nghiên nói: "Vậy thì em phải nhân cơ hội mà tiến hành đi, không cho hắn đi tìm nữ nhân khác!" Nha đầu Trần Vi Nhi này đang muốn giúp tôi tiến gần hơn với Triệu Nhan Nghiên. Nàng hiểu rõ tôi vô cùng, đây chính là muốn tôi nhanh chóng thu phục Triệu Nhan Nghiên. "Có ý gì?" Triệu Nhan Nghiên nghe vậy thì không hiểu, hỏi lại. "Chỉ là phương diện kia của hắn quá lợi hại, một mình chị không ứng phó được!" Trần Vi Nhi nói. Dù sao trong phòng này đều là người mình, Trần Vi Nhi cũng không có gì xấu hổ. "Đáng ghét, chị Vi Nhi, tại sao chị không thẹn thùng gì vậy?!" Triệu Nhan Nghiên ngại ngùng nói. "Đâu có gì đâu, em sớm muộn cũng là người của hắn, giữa chúng ta không nên có gì kiêng kị cả !" Trần Vi Nhi cười nói. "Đúng vậy, em cũng thấy vậy, chị Nhan Nghiên, cố gắng lên!" Vu Đình cũng gật đầu nói. Triệu Nhan Nghiên không nghĩ tới Vu Đình cũng đã có quan hệ với tôi, mà nàng lại là người chưa có gì với tôi! Buồn cười chính là mình lại còn muốn giáo huấn các nàng! Giờ nghĩ lại, quả thực quá buồn cười. Triệu Nhan Nghiên trong lòng cũng bối rối, vốn loại chuyện này cô gái nào chẳng hồi hộp. Nhưng mà chỉ hồi hộp một chút, bởi Trần Vi Nhi và Vu Đình đã là người của tôi, trong lòng nàng cũng có chút cấp bách, không muốn tụt lại phía sau so với các nàng. Triệu Nhan Nghiên trong lòng ngầm hạ quyết định, chỉ cần người này yêu cầu, mình nhất định sẽ không cự tuyệt. Trần Vi Nhi sợ nói nhiều sẽ làm cho Triệu Nhan Nghiên lúng túng, có chừng mực là được rồi, lập tức chuyển đề tài khác khác. Hiện giờ là chủ đề y phục, mỹ phẩm, ba người đều là người trời sinh có sắc đẹp, mặc gì mà chẳng tuyệt vời, cho nên quan điểm tương đối thống nhất. Sau khi ăn xong, mấy cô gái đã thân nhau như chị em. Triệu Nhan Nghiên nếu đã quyết định, thì sẽ phải ở chung với mọi người, nên cũng thoải mái tâm tình, nhưng nàng cũng e dè, sợ rằng khi 3 người này cùng ở chung một chỗ thì nàng sẽ là người thiệt thòi. "Nhan Nghiên, tối nay em có đi đâu không?!" Tôi cầm bàn tay nhỏ bé của Triệu Nhan Nghiên, nói. "..." Triệu Nhan Nghiên vốn đã quyết định, nghe thấy tôi đột nhiên hỏi, trong lúc nhất thời lại do dự. Có câu nói là được, mà không nói tức là chấp nhận! Trần Vi Nhi trợn trừng 2 mặt nhìn chúng tôi, Vu Đình hiểu ý, nhìn tôi nói: "Em cùng với chị Vi Nhi đi trước mua mấy bộ quần áo." Nói xong cũng không để ý tới tôi, trực tiếp đi ra ngoài. Trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại tôi với Triệu Nhan Nghiên, không khí lập tức trở nên mập mờ. Triệu Nhan Nghiên không biết từ lúc nào, đã sớm nhắm hai mắt lại. Trong lòng tôi hiểu ý, bắt đầu hôn tới cái miệng nhỏ nhắn kia, hai tay cũng bắt đầu không thành thật hoạt động. Những bộ vị nhạy cảm trên người của Triệu Nhan Nghiên đối với tôi quá là quen thuộc, chỉ mới tùy tiện vuốt ve mấy cái, Triệu Nhan Nghiên đã bắt đầu động tình, ôm chặt lấy tôi như một con mèo nhỏ, rên rỉ không thôi. "Tiên sinh, có thể quét dọn..." Nhân viên phục vụ đi vào, thấy cảnh này thì sửng sốt, nhưng làm người phục vụ trong khách sạn cao cấp, cũng không còn lạ gì chuyện này nữa, cho nên vội vàng nói: "Thật xin lỗi, đã quấy rầy!" Sau đó vội vàng lui ra khỏi phòng đóng cửa lại. Triệu Nhan Nghiên bị dọa sợ, vội vàng đẩy tôi ra, thấy nhân viên phục vụ đi rồi, mới vỗ vỗ bộ ngực nói: "Đáng ghét, tại sao anh lại sờ chỗ đó..." Tôi cười một chút, nhưng lại tiếp tục hôn. "Không nên ở chỗ này ….được chứ... Chúng ta... Đi thuê phòng đi!" Triệu Nhan Nghiên bị hôn tôi, thanh âm đã bắt đầu ngắt quãng. "Được!" Tôi phải cố hưởng thụ thêm lát nữa, mới lưu luyến buông Triệu Nhan Nghiên ra. Hai người chúng tôi sửa sang lại y phục, sau đó mới đi ra khỏi phòng. Nhân viên phục vụ nhìn khuôn mặt ửng hồng của Triệu Nhan Nghiên, nàng thấy vậy thì mắc cỡ, dưới tình huống như vậy, cho dù người ta không có ý gì, thì nàng vẫn xấu hổ.