"Trần tiên sinh, mảnh đất trống này phải 2 tỷ mới mua được, nay ngài lại muốn bán đi với giá 5000 vạn?!" Trần thư ký cho là mình nghe lầm, vội vàng hỏi. "Không sai, đúng năm nghìn vạn! Hiện tại mảnh đất này mà có người mua với giá năm nghìn vạn thì cũng tốt rồi!" Trần Thiên Lôi nói: "Nếu có thể xây cao ốc, thì hai tỷ cũng sẽ có người đến giành lấy, nếu không xây được cao ốc, thì năm ngàn vạn cũng là quá nhiều! Hôm nay xảy ra chuyện này, những người trong nghề cũng đều biết mảnh đất trống này không thể làm gì được nữa rồi, để trong tay không bằng mau chóng vứt đi! Mặc dù ngân hàng bên kia không vội đòi nợ, nhưng mà một khi bên chúng ta làm cho mọi người biết rõ lai lịch rồi thì bọn họ nhất định sẽ là người tới gõ cửa trước tiên!" "Tôi biết rồi Trần tiên sinh, một lát nữa tôi sẽ cùng người đấu giá nói chuyện!" Trần thư ký gật đầu nói. "Được rồi, ông đi xuống đi!" Trần Thiên Lôi mệt mỏi phất phất tay. Chuyện này đúng là đã cho Trần Trạch Long một bài học, nhưng cái giá phải trả thực sự quá lớn, trong nháy mắt đã bị thua lỗ mất 1 tỷ 950 triệu tỷ! Cái này còn chưa tính tiền hối lộ cho Hoắc Đức! Trần Thiên Lôi thở dài, nhớ lại năm đó mình nhập cư trái phép đến XG, gia sản cũng có mấy tỷ, không biết lão gia và các huynh đệ của mình còn ở đó hay không, tính đến nay cũng hơn ba mươi năm chưa trở về rồi. Hôm nay hắn còn một người con trai không chịu tranh giành, nhưng hắn không có biện pháp gì. Hiện tại hắn vẫn còn chưa biết những chuyện do người con trai bảo bối còn lại của hắn làm, không biết khi đã biết, thì hắn sẽ có cảm tưởng gì! "Lão Đại, Trần thị chuẩn bị đem mảnh đất Cửu Long bán đi, vào thứ bảy tuần này!" Quách Khánh nói với tôi. "Hả? Phải không, bao nhiêu tiền?" Tôi hỏi. "Giá quy định là năm nghìn vạn, nhưng tớ đoán với giá này thì cũng rất khó bán!" Quách Khánh nói cụ thể. "Được rồi, đến lúc đó chúng ta mua được là được!" Tôi thản nhiên nói. "Cái gì? Lão Đại, mảnh đất này mặc dù tiện nghi nhưng không có một tác dụng gì cả, hiện tại chúng ta ở XG mặc dù có thế lực nhưng cũng không biết chính quyền ở đây sẽ làm như thế nào!" Quách Khánh suy nghĩ, nói: "Mảnh đất này nếu mua được cũng không biết dùng vào mục đích gì!" "Yên tâm đi, mảnh đất này sẽ có giá trị, việc nên làm gì thì cứ làm đi!" Tôi cười nói. Cứ như vậy, tại buổi đấu giá vào thứ bẩy, chẳng có tình huống gì ngoài dự kiến, chúng tôi dùng 5000 vạn mua được mảnh đất này. Tại đây, có rất nhiều thương nhân kinh doanh bất động sản nói xấu sau lưng tôi rằng "Lão nhà quê coi tiền như rác", không hiểu chính sách của XG, lại còn mua loại đất vô dụng này. Trần Trạch Long nghe nói tôi mua đất, hắn liền cao hứng vô cùng, ít ra cũng có thể làm cho tôi mất đi ít máu! Nhưng sự tình thường lại nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người! Không bao lâu sau khi tôi mua mảnh đất này, thì tổng bộ của Tập đoàn Ánh Rạng Đông phái ra một người tới hiệp đàm với chính quyền XG! Vì chuyện này bất luận như thế nào thì đối với XG thì cũng là trăm lợi mà không có cái hại nào, cho nên lãnh đạo cũng như chính quyền XG đều vô cùng chú ý tới chuyện này, chỉ đạo các bộ, ngành, do vậy sự việc tiến triển rất tốt. Tất cả mọi việc đều được tiến hành rất thuận lợi, có thể nhìn ra được, lần này Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng mong muốn thúc đẩy việc này, điều kiện của chính quyền XG cũng rất ưu đãi, dù sao người ta cũng làm phồn vinh cho nền kinh tế của mình, đồng thời có thể giải quyết việc làm cho rất nhiều người. Nhưng đứng trên phương diện của tập đoàn, thì cả Tập đoàn Ánh Rạng Đông chỉ có tôi nhìn trúng mảnh đất này. Mà bên chính quyền XG rất khó thể hiện thái độ, mảnh đất này đã thông qua đấu giá bán cho người khác, chính quyền có thể rất ưu đãi trong việc bán những thứ khác, riêng đối với đất thì không thể bán đi. Đại diện Tập đoàn Ánh Rạng Đông lại tỏ vẻ, mảnh đất này ở vị trí khu buôn bán, nếu như thành lập chi nhánh công ty tại đây, thì sẽ là nơi phát lộc! Chính quyền XG cũng không có cách nào khác, dù sao hiện còn đang ở chế độ tư bản chủ nghĩa, đất bán đi thì đương nhiên không còn thuộc chính quyền nữa rồi, cho nên bọn họ cũng thật khó khăn, chỉ là bất đắc dĩ, nếu như Tập đoàn Ánh Rạng Đông thật sự muốn thành lập chi nhánh công ty ở chỗ này, thì chỉ có thể tự mình trao đổi, chứ chính quyền không giúp được gì trong chuyện này. Đại diện của Tập đoàn Ánh Rạng Đông thể hiện là đã hiểu, và sẽ tìm chủ nhân của mảnh đất này để thương lượng. Mà chủ nhân của mảnh đất này lại chính là tôi, chủ nhân chính thức của Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng chính là tôi, cho nên căn bản là không cần thương lượng gì cả. Nhưng mà bề ngoài thì vẫn phải làm, nên giới bên ngoài nhìn vào tưởng là đàm phán vô cùng khẩn trương, nhưng trong phòng họp lại là một uống trà nói chuyện! Cũng không biết chúng tôi rốt cuộc thương lượng cái gì. Chỉ là cuối cùng tôi lấy một mức giá cao ngất trời là 5 tỷ để bán cho Tập đoàn Ánh Rạng Đông! Đây là do tôi cố ý làm vậy, vì để làm cho tên Trần Trạch Long tức chết. Mà những vấn đề khác của mảnh đất này về căn bản cũng không có vấn đề gì, chính quyền đã danh chính ngôn thuận ra công văn phê chuẩn cho Tập đoàn Ánh Rạng Đông xây dựng không hạn chế trên mảnh đất này! ... ... ... ... Ở trong phòng làm việc của Chủ tịch Tập đoàn Trần Thị. Trần Trạch Long giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Thiên Lôi: "Cha… cha! Tại sao chúng phải bán mảnh đất này đi, bây giờ làm lợi cho tên tiểu tử kia rồi, nhặt không được năm tỷ!" Trần Thiên Lôi ngó bản tin trên TV, như có điều suy nghĩ. Qua một lúc lâu mới nói: "A Long, con cho rằng chuyện này thực sự đơn giản như con nghĩ sao? Con nghĩ rằng nếu chúng ta không đem bán mảnh đất này cho cái tên Lưu Lỗi kia thì Tập đoàn Ánh Rạng Đông sẽ đến mua từ chúng ta mảnh đất kia sao?" "Chẳng lẽ không phải sao?" Trần Trạch Long sửng sốt nói. Trần Thiên Lôi lắc đầu, nói: "Nếu như chúng ta không bán, thì mảnh đất này một phân tiền cũng không đáng!" "Tại sao?" Trần Trạch Long kỳ quái hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. "Hừ, đây là thủ đoạn của tên Lưu Lỗi này, nếu như cha đoán không sai, hắn và đoàn đại biểu của Tập đoàn Ánh Rạng Đông chỉ là một người! Cho dù không phải là một người, thì bọn họ chắc chắn cũng đã có một thỏa thuận nào đó! Nếu không chuyện này làm sao có thể trùng hợp như thế, đất vừa bán cho hắn, Tập đoàn Ánh Rạng Đông liền mua luôn mảnh đất này?" Trần Thiên Lôi hừ lạnh nói: "A Long, lần này người ta rõ ràng đã hướng về phía chúng ta, cha hoài nghi rằng người chủ sự phía sau màn kịch này chính là Lưu Lỗi! Mà con đã coi thường hắn, nên bị hắn cho sập bẫy, bỏ số tiền lớn hai tỷ để mua một mảnh đất hoang!" "Cái gì! Điều này sao có thể!" Trần Trạch Long cả kinh nói. "A Long, con thẳng thắn nói cho cha biết, con có đắc tội với người này không!" Vẻ mặt Trần Thiên Lôi trở nên nghiêm túc, nói. "Con..." Trần Trạch Long do dự một chút rồi nói ra sự thật, bao gồm chuyện người mà hắn đâm vào khi ở thành phố Bắc Kinh, người đem đưa hắn ra tòa án chính là tên Lưu Lỗi này! Trần Thiên Lôi thở dài nói: "Cha vốn nghĩ rằng con chỉ trêu chọc phải một tên địa đầu xà, không nghĩ đến tên Lưu Lỗi này lại có lai lịch như vậy, xem ra bối cảnh của hắn không đơn giản, ngay cả Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng có quan hệ với hắn!" "Cha…cha, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Trần Trạch Long vừa nghe Trần Thiên Lôi nói như vậy, trong lòng có chút bất an, đứng dậy nói. "Làm sao bây giờ, hừ, tại XG… Sẽ không làm gì nữa cả, chỉ cần hắn có hành động gì, Trần thị chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn! Nghe nói công ty của hắn chẳng qua là công ty nhỏ vừa mới thành lập mà thôi, cho dù có chút quan hệ với Tập đoàn Ánh Rạng Đông, thì cũng không có gì!" Ngay cả Trần Thiên Lôi cũng biết, lần này do khinh địch lên mới phải chịu quả đắng như vậy. Liên tiếp những tin tức xấu làm cho giá trị cổ phiếu của Trần thị trên thị trường chứng khoán giảm xuống không chừng. Đầu tiên là hối lộ cán bộ cao cấp của chính quyền, kế tiếp là sai lầm trong việc bán đất Cửu Long làm cho tập đoàn bị tổn thất năm tỷ! Nhà đầu tư đều mất lòng tin đối với Trần thị, trong lúc nhất thời, đống loạt bán ra. "Lão Đại, cậu muốn thu mua Trần thị hay sao?" Quách Khánh nhìn thấy tôi mấy ngày đều dán mắt vào máy tính xem thị trường cổ phiếu, kỳ quái hỏi. "Ha ha, tớ muốn cái tập đoàn rác rưởi này làm gì, chẳng qua chỉ muốn chơi họ một lần mà thôi." Tôi đứng dậy chậm rãi nói: "Đúng rồi, chuyện tớ nhờ cậu đã làm xong chưa?" "Đã làm xong rồi, tớ đã cho bọn tiểu đệ toàn bộ mở tài khoản trong thị trường chứng khoán, hiện tại tất cả bọn bọ đều đang đợi chỉ thị của lão Đại đấy!" Quách Khánh nói. "Trời ạ, cậu cho mấy người đi là được rồi, không cần nhiều như vậy!" Tôi bảo Quách Khánh cho mấy người đi mở tài khoản, phòng ngừa trên thị trường xuất hiện biến động, bị ảnh hưởng theo. Nhưng cũng không cần thiết mở nhiều như vậy! "Không sao! Dù sao thì mở tài khoản cũng không mất tiền!" Quách Khánh im lặng hồi lâu nói. "Ha ha! Cậu đang châm trích tớ à!" Tôi nghe xong cười to nói. Đây đúng là Logic quá đi mất! Quách Khánh cũng cười theo. Làm cho tôi không khỏi nhớ về thời học sinh cấp 3, chúng tôi cũng thường xuyên như vậy, không buồn không lo, chỉ cười, nghĩ tới kiếp trước của chúng tôi... Với hôm nay đã hoàn toàn khác biệt. "Đúng rồi, Diệp Tiêu Tiêu thế nào?" Quách Khánh hỏi. "Lâu rồi không có liên lạc..." Bộ mặt tôi cứng đờ, có chút mất tự nhiên, nói. Ngày đó, tôi rời trường học đi đến thành phố Tô Châu, Quách Khánh đã nhận ra sự kỳ lạ của tôi, lúc ấy hắn thấy tôi đánh vỡ tan cửa sổ bằng thủy tinh tại trường học, để lấy ảnh của Diệp Tiêu Tiêu. Bỗng nhiên hôm nay nói đến, tôi có chút không thoải mái. Bởi vì Quách Khánh rất ít cùng tôi đàm luận về chuyện tình cảm. Quách Khánh không nghĩ tôi sẽ như vậy, ở trong mắt của hắn, không có chuyện gì có thể làm khó tôi, tưởng rằng có thể dễ dàng đổi chủ đề, không ngờ tự nhiên lại nói một chủ đề khó nói như vậy.