Bởi vì tôi buổi tối còn hẹn Ngô mập mạp ăn cơm, nên chỉ hàn huyên với mấy người này trong chốc lát rồi đứng dậy cáo từ. Tôi gọi điện thoại cho Trần Vi Nhi, sau đó giới thiệu Ngô mập mạp cho nàng biết một chút, nàng nghe xong cũng thật cao hứng, dù sao Ngô mập mạp cũng là ân nhân cứu mạng của hai người chúng tôi, Trần Vi Nhi nói cũng nên cám ơn hắn một chút. Tôi đi chiếc Land Rover tới trước bệnh viện nhìn Triệu Nhan Nghiên một chút, Lưu Duyệt vẫn ở bên cạnh của nàng. Sau khi nói chuyện với nàng mấy câu, thì Trần Vi Nhi đã gọi điện thoại nói nàng đã chuẩn bị xong rồi, tôi muốn tới đón nàng nhưng Trần Vi Nhi nói là nàng sẽ bắt xe tới, tiện thể cũng muốn xem Triệu Nhan Nghiên như thế nào một chút. Trường học cách bệnh viện cũng không phải là quá xa, tôi cũng đồng ý. Sau không bao lâu, Trần Vi Nhi đã tới, trong tay còn cầm một bó hoa tươi. Tôi lắc đầu, nhận lấy bó hoa tươi, thay thế cho mấy bông hoa đã khô héo, sau đó nói: "Vi Nhi, bình thường em tiết kiệm như vậy, sao giờ lại mua mấy thứ này." Trần Vi Nhi cười một tiếng nói: "Em chỉ hi vọng Nhan Nghiên sớm tỉnh lại." Tôi biết tâm ý của nàng, cho nên nhẹ nhàng kéo tay của nàng. Tôi rất may mắn, nữ nhân của tôi đều không có tâm lý ghen tỵ, điều này làm cho tôi rất là thỏa mãn. Nếu như đổi lại là cuộc sống phi tử thời cổ đại, thì người nọ hi vọng cho người kia sớm chết đi là tốt nhất. Trần Vi Nhi cũng biết Lưu Duyệt ngày đó cũng không phải là cố ý, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra đều ở trong bệnh viện, nên rất dễ bắt chuyện làm quen, rồi trở nên thân thiết. Khoảng hơn 4h, Ngô mập mạp gọi điện thoại tới, nói đã sắp xếp xong xuôi, đã đặt một phòng ở khách sạn của quân khu, bảo chúng tôi trực tiếp đi tới là được. Cúp điện thoại, tôi suy nghĩ một chút, quyết định mang theo Lưu Duyệt cùng đi, cô nàng này ở trong bệnh viện sẽ không có đồ ăn. Cho nên tôi nhìn nàng nói: "Lưu Duyệt, lát nữa có một lão bằng hữu hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, cô cùng đi nhé!" Lưu Duyệt do dự một chút nói: "Việc này không tốt lắm đâu, người ta vừa rồi không có mời tôi." Trần Vi Nhi nghe rồi nói ra: "Lưu Duyệt, em cùng đi đi, người cùng ăn cơm với chúng ta là một tiểu đệ của Lưu Lỗi, chúng ta là người quen, không sao cả đâu!" Lưu Duyệt nghe xong nhìn một chút tôi, tôi mỉm cười gật đầu, Lưu Duyệt mới đáp ứng. Tôi chở Lưu Duyệt và Trần Vi Nhi tới khách sạn mà Ngô mập mạp đặt trước. Khách sạn này sang trọng không chỉ gấp đôi so với khách sạn ở Tân Giang, mặc dù lần trước tôi cùng với Triệu Nhan Nghiên đi thi máy tính toàn quốc, cũng ở trong khách sạn của thành phố, nhưng đó là do thị ủy an bài, nên không có sang trọng như thế này. An ninh ở bên ngoài khách sạn cũng không phải là người bình thường, bọn họ đã tiếp xúc với rất nhiều hạng người, đương nhiên là có nhãn lực, thấy chiếc xe Land Rover hạn chế phát hành của tôi, lập tức cung kính chạy tới chỉ dẫn đưa xe vào bãi đậu. Khi hắn nhìn thấy tôi ở trong xe, không khỏi hơi bị sửng sốt, hắn không nghĩ tới người ngồi trong xe lại trẻ tuổi như vậy, nhưng mà ngay sau đó đã khôi phục nụ cười như bình thường. Bởi vì trong lòng hắn đã phỏng đoán, đây nhất định là đại thiếu gia của một tập đoàn nào đó! Ngô mập mạp đã sớm ở trong đại sảnh chờ đợi, bên cạnh hắn còn có một thanh nhiên khoảng hơn 20 tuổi, nhìn thấy tôi thì lập tức chạy ra đón. "Mập mạp, lần này làm cho chú tốn rồi, nhìn cái quầy rượu này, thì cũng biết tiểu tử này sẽ ói ra máu!" Tôi tiến lên vỗ vỗ bả vai Bàn Tử nói giỡn nói. "Hắc hắc, chuyện này anh không biết đâu? Rượu này do khách sạn sản xuất, đều do em quản cả!" Ngô mập mạp đắc ý nói. "Anh thấy đấy hai chúng ta mải hàn huyên, quên mất giới thiệu với anh một người!" Ngô mập mạp vừa nói đồng thời chỉ chỉ vào người bên cạnh nói: "Lão Đại, giới thiệu với anh một chút, vị này là Chung Dương, cũng là một trong những chiến hữu của em, hiện giờ đã chuyển ngành, đang công tác ở Cục công an thành phố, bây giờ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Nhưng mà cha hắn ở quân khu cũng là người có quyền lực địa vị, là cấp trên của em, đại thủ trưởng đó!" "Hóa ra là công tử của thủ trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ! Chắc là anh đã biết tên của tôi rồi, ha ha!" Tôi vươn tay bắt tay với Chung Dương. Nếu là bằng hữu của Ngô mập mạp, thì cũng đáng kết giao, hơn nữa hắn cũng không có vẻ gì là một tên Nhị thế tổ. "Ai nha, Tiểu Lưu, cái gì mà công tử của Thủ trưởng, cha tôi là cha tôi, tôi có dựa vào ổng để lên làm đội trưởng đội hình sự đâu!" C hung Dương cười khổ nói. "Ha hả, lão Đại, Chung Dương nói rất đúng, hắn thực sự là dựa vào năng lực của mình đi lên, điều này hỏi mọi người trong cục là biết ngay. Có lúc cha hắn đề bạt hắn làm đội trưởng, còn bị hắn trả đũa sau lưng, cố ý gọi điện thoại cho Cục trưởng, nói hắn tuổi quá nhỏ, không thích hợp đảm đương trọng trách!" Ngô mập mạp cười nói: "Tiểu tử này làm đội trưởng đã một năm rồi, mà chữ "quyền" còn chưa bỏ!" "Mập mạp, cậu đúng là không tốt, tại sao mới gặp người đã vạch chỗ xấu của tôi rồi, chuyện đó chỉ là do cha tôi cố ý đối nghịch với tôi! Phía trên cũng đã đồng ý, lại bị ổng biết được, nên sai người nói là tới phải khảo sát một lần, trong vòng 1 năm rồi, chuyện này vẫn còn chưa xong!" Chung Dương lắc đầu nói. Lúc này, tôi cũng đúng là bội phục tên Chung Dương này, hắn đúng như lời Ngô mập mạp nói, là người có năng lực, nếu không không thể nào mới chỉ hơn 20 tuổi đã làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Nhưng mà cũng có những quân nhân cả đời họ chỉ biết đánh trận, vì quốc gia cống hiến, khi họ có chức vụ cao, thì lại chính trực, có quyền thế nhưng không muốn đi cửa sau, đồng thời lại muốn tôi luyện con cái trong gia đình mình. "Anh lớn hơn tôi, tôi gọi anh một tiếng là Chung Dương đại ca!" Tôi nói. "Không cần, đại ca với đại ca gì chứ, Ngô mập mạp hắn gọi tôi là Dương tử, cậu cũng gọi vậy đi, nếu không tôi có chút không quen!" Chung Dương lập tức ngăn cản nói. "Được, vậy thì tôi không khách khí!" Tôi gật đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Chung Dương có xuất thân là quân nhân, tính cách đương nhiên hào sảng, tôi cũng không so đo cái tên để xưng hô này. Mặc dù Ngô mập mạp đã biết Trần Vi Nhi, nhưng mà Chung Dương lại là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa lại còn cả Lưu Duyệt mới tới, cho nên tôi đem cả hai người giới thiệu lại một lần cho cả Ngô mập mạp và Chung Dương biết. Chung Dương nhìn thấy Trần Vi Nhi và Lưu Duyệt thì choáng váng, bình thường hắn cũng đã từng gặp qua nhiều mỹ nữ, nhưng mà xuất thế như thế này thì lại chưa được gặp. Nhưng chuyện này chỉ trong chớp mắt, sau đó thì lập tức trở lại bình thường, có chút hâm mộ nói: "Tiểu Lưu thật là phúc khí tốt, lại có thể tìm được lão bà xinh đẹp như vậy!" Nhưng ngay sau đó hắn kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói: "Cô gái đi cùng cậu đã có chủ chưa? Có thế giới thiệu cho lão ca một chút được không? Cậu nhìn tôi đã hơn 20 rồi đấy, vậy mà giờ vẫn chưa có đối tượng, tôi..." Mặc dù tôi với Lưu Duyệt không có gì, nhưng mà đối với nàng có 1 cảm giác không nói nên lời, nên đưng nhiên tôi sẽ không nhường nàng cho người ngoài! Bởi vậy, không đợi hắn nói xong, tôi đã cắt ngang lời hắn, nói: "Dương tử, thật ra thì tôi..." Chung Dương ở Bắc Kinh đã lâu, biết những tên Nhị thế tổ thường dắt theo mấy cô gái, nên cười hiểu ý, vỗ vỗ bờ vai của tôi nói: "Cậu yên tâm, bao vợ hai cũng không phạm pháp đâu !" Tôi nghe xong có chút dở khóc dở cười, đây là bệnh nghề nghiệp mà! Nhưng mà tôi cũng không phản bác, hiểu lầm thì hiểu lầm chứ sao. Dù sao đây cũng là kết quả mà tôi muốn? "Đúng rồi, lão Đại, chúng ta chọn món ăn trước đi!" Ngô mập mạp nói. Tôi gật đầu, ba người chúng tôi phân công nhau tới khu hàng mẫu ở đại sảnh để chọn thức ăn. Tôi mang theo hai nàng, cùng đi với Ngô mập mạp và Chung Dương. "Vi Nhi, em muốn ăn cái gì?" Tôi nhìn những món ăn rực rỡ muốn màu hỏi. Trần Vi Nhi nhìn giá tiền trên món ăn một chút, khẽ nhíu mày, tôi biết cô nàng này từ trước đến giờ luôn tiết kiệm, cho nên cười nói: "Vi Nhi, lão công của em có rất nhiều tiền, em không cần phải tiết kiệm nữa, tuy nói tiết kiệm là một chuyện tốt, nhưng mà con người cũng nên hưởng thụ, nếu không kiếm nhiều tiền để làm gì!" "Nhưng mà... Lão công, sau này anh còn phải nuôi sống một gia đình lớn, em làm sao dám lãng phí, chúng ta cần phải tính toán trước!" Trần Vi Nhi vẻ mặt chân thành nói. Tôi thấy vậy có chút cảm động, Vi Nhi là thật tâm thay tôi suy nghĩ, mà tài sản của tôi hôm nay đã phủ đầy thế giới, vậy mà tôi còn gạt nàng, như vậy cũng không nên chút nào, hôm nào có cơ hội phải nói với nàng một chút mới được! "Vi Nhi, em không cần phải lo lắng, đừng nói cho dù có em với Nhan Nghiên hai người, cho dù có 18 người, anh cũng nuôi được mà!" Tôi cười nói. "Anh chỉ ba hoa, anh tìm nhiều như vậy, thì Nhan Nghiên sẽ không tha cho anh đâu !" Trần Vi Nhi gắt giọng. Lưu Duyệt ở bên cạnh nghe vậy thì há hốc miệng, nàng không nghĩ tới tôi lại có thể nói những lời như thế ở trước mặt Trần Vi Nhi, mà Trần Vi Nhi lại giống như chẳng có chút gì tức giận. Thật ra thì nàng cũng không biết quá trình chúng tôi quen biết, nếu như nghiêm khắc mà nói, Trần Vi Nhi mới là người thứ ba, nàng đương nhiên sẽ không phản đối tôi tìm những cô gái khác, nếu không nàng cũng không ở chung với tôi. "Hơn nữa, Ngô mập mạp mời khách, rượu này là do khách sạn của quân đội chế ra, chúng ta còn lo lắng cái gì nữa!" Tôi nắm tay Trần Vi Nhi nói. Cho dù như vậy, Trần Vi Nhi vẫn còn có chút không được phóng khoáng, chỉ tùy tiện chỉ mấy món ăn, những thứ như hải sản lại không gọi. Nhưng như vậy đã làm nàng âm thầm chắt lưỡi, nhỏ giọng nói với tôi nói: "Lão công, ở đây món ăn thật sự là quá đắt, giá một món ăn cũng có thể ăn ở nhà hàng của mẹ em một bữa rồi!" Tôi nghe Trần Vi Nhi vừa nói như thế không khỏi chợt lóe một ý nghĩa, đúng vậy, Bắc Kinh là nơi tiêu tiền số 1, số 2 cả nước, tại sao không để cho nhà của Trần Vi Nhi tới Bắc Kinh mở một nhà hàng như vậy đây, nếu như so sánh với Tân Giang thì thu nhập sẽ khá hơn nhiều. Nhưng mà đây chỉ là một ý nghĩ, chuyện cụ thể phải tìm Trần mẫu thương lượng mới được. "Đúng là oan gia ngõ hẹp!" Bỗng nhiên có một thanh âm thô lỗ cắt đứt sự suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng đầu lên, thì thấy chính là tên Khôn ca bị 4 huynh đệ trong phòng chúng tôi tẩn cho một trận! "Lão Đại, chính là hắn, chính là tiểu tử này lần trước đánh mấy huynh đệ bọn em!" Khôn ca chỉ vào người của tôi, rồi nhìn một trung niên nam tử đứng bên cạnh, nói. "A khôn!" Tên lão đại đứng bên cạnh Không ca kia ý bảo hắn đợi một chút, đừng sốt ruột. Lúc này Trần Vi Nhi đã bị dọa cho sợ, núp ở đằng sau tôi, mà Lưu Duyệt thì lại không nhúc nhích chút nào, vẫn đứng ở bên cạnh tôi, nhìn chăm chú vào cái tên Lão đại và Khôn ca kia. "Tại hạ Lý Đại Long, Đường chủ Bạch Long đường của Đại Hưng bang, xin hỏi tiểu huynh đệ là ai ?" Lý Đại Long ung dung tiêu sái nhìn tôi nói. "Tôi sao, ha hả, tôi chỉ là một sinh viên Đại học Thanh Hoa mà thôi." Tôi thoải mái trả lời. "A?" Lý Đại Long hơi sững sờ, hắn vốn tưởng rằng tôi là một công tử có quyền lực nào cơ, không nghĩ tới tôi lại trả lời như vậy, nên tiếp tục hỏi: "Xin hỏi lệnh tôn là?" "Ha hả, cha mẹ tôi đều là công nhân mà thôi." Tôi biết Lý Đại Long muốn làm gì, hắn đơn giản là muốn tìm hiểu bối cảnh của tôi, xem có trêu chọc vào được không. Lý Đại Long nghe tôi nói như vậy, cũng biết nhà của tôi khẳng định không phải là nhân vật trong giới thương nhân, hắn nghĩ thầm, chỉ là một gia đình công nhân nho nhỏ thì làm được tích sự gì, cùng lắm chỉ là loại nhà giàu mới nổi mà thôi. Trong lòng hắn đã quyết định chủ ý, muốn giáo huấn tôi một trận, để lấy lại thể diện cho các huynh đệ! Lý Đại Long lần này mang theo một đám tiểu đệ ra tới, chỉ tính nhân số không thì đã chiếm ưu thế rất lớn, huống chi hắn thấy tôi chỉ có một người, càng cảm thấy đây là một cơ hội khó được! Cho nên lập tức chuyển sang bộ mặt lạnh lùng, nhìn tôi nói: "Tiểu tử, nghe nói mày rất ngang ngược, lần trước 4 người đánh đám tiểu đệ của tao, hai đứa giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, món nợ này mày tính thế nào đây?" Tôi nghe xong không khỏi "phì" cười ra tiếng: "Ha ha, buồn cười, các người làm sai bị chỉnh, thì lại tới hỏi tôi làm sao bây giờ? Tưởng chỉ đầu tiểu đệ mày mới có bệnh, ai dè đầu mày cũng vậy?" Lý Đại Long sắc mặt xanh mét, thoạt nhìn thì chỉ muốn lập tức phát tác, nhưng mà hắn vẫn nhịn được, nhìn tôi lớn tiếng nói: "Tiểu tử, mày có biết chúng tao làm gì hay không? Có biết Đại Hưng bang ở thành phố này làm gì hay không?" "Các ngươi? Không phải là xã hội đen hay sao?" Tôi hỏi ngược lại: "Mày thật là ngu, ngay cả bản thân làm gì cũng không biết, hỏi ngược lại tao làm gì?" Tôi mới nói xong, đã làm cho Lý Đại Long giận sôi lên, giận dữ nói: "Mày biết tao là xã hội đen, vậy mà còn dám nói với tao như vậy ư?" "Đúng vậy, mày hình như không biết quy củ trong giới xã hội đen thì phải, cái thằng Khôn tiểu đệ của mày bị người ta đánh, đáng nhẽ mày phải chỉnh hắn một trận mới đúng chứ!" Tôi nói. "Hừ! Việc của tao không tới phiên mày quản. Người đâu, bắt thằng nhãi này và 2 con bé kia cùng về!" Lý Đại Long vung tay lên, đám tiểu đệ vù vù xống tới. "Dừng tay!" Chung Dương và Ngô mập mạp đang ở bên kia gọi thức ăn, chợt thấy ở chỗ chúng tôi tụ tập một đám người, dương như xảy ra tranh chấp nào đó, bản lĩnh nghề nghiệp làm cho hắn có sự nhạy cảm, hắn vội vàng cùng Ngô mập mạp chạy tới, vừa nhìn lại là Đại Hưng bang Lý Đại Long, cho nên vội vàng lên tiếng chận lại nói: "Lý Đại Long, mày muốn làm gì!" Lý Đại Long quay đầu nhìn lại, lại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hắn nhướng mày, nhưng lại không chút nào e ngại, dùng bộ mặt cợt nhả nói: "Hóa ra là Chung Dương đội trưởng đại giá quang lâm, nhưng mà chuyện của Đại Hưng bang chúng tôi, không mượn chung đội trưởng xen vào!" Chung Dương thấy Lý Đại Long không chút nào cho mình mặt mũi, không khỏi có chút tức giận, nhưng mà hắn cũng không làm thế nào được. Sau lưng Đại Hưng bang có thế lực khổng lồ ủng hộ, hắn mấy lần nghĩ biện pháp cho nhân viên tới đả kích một chút, nhưng mà không đợi hắn hành động, thì đã sớm có người chạy tới khuyên can, mà cho dù có im lặng triển khai, thì bên kia cũng đã sớm thu dọn chiến trường, không để lại dấu vết nào cả. "Lý Đại Long, mày cũng nên biết thân biết phận, tao không tin, hôm nay mày dám ở trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự đánh người!" Chung Dương lớn tiếng nói. Nhưng mà hắn cũng không có cách nào cả, chuyện Đại Hưng bang hắn đã từng cùng với cục trưởng nghiên cứu qua, cục trưởng cũng rất khó khăn. Sau lưng Đại Hưng bang là Tư Đồ thế gia, bối cảnh vô cùng sâu, không phải một cục cảnh sát như bọn hắn có thể nhổ tận gốc. Muốn động đến Đại Hưng bang, tất nhiên sẽ liên lụy đến Tư Đồ thế gia, mà Tư Đồ thế gia cho dù ở thương giới hay chính g ới. Nếu như liên hợp 2 giới này lại, thì sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn, Cục trưởng cũng phải suy nghĩ lại cho cẩ thận, trước khi nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, thì không cách nào đem Đại Hưng bang ra xử. Dù sao người ta cũng là công ty chình quy, lấy chiêu bài TNHH ra dọa, cũng đóng thuế cho quốc gia, làm cảnh sát cũng chẳng làm gì được! Những năm gần đây, khi Chung Dương về cục công an đã chú ý tới Đại Hưng bang này rất nhiều, đừng điều tra cặn kẽ về nó, thì thấy nó là một trong những thế lực hắc đạo hoành hành ngang ngược nhất. Là một cảnh sát Chung Dương cũng biết, xã hội đen cho dù có quét thế nào cũng không hết. Cái nhiệm vụ xóa sạch xã hội đen không cách nào hoàn thành được, là một cảnh sát, thì phải đánh đổ những thế lực đi ngược lại lợi ích nhân dân, đi ngược lại với lợi ích tổ quốc. Cho nên những bang phái khác không quá mức lộng hành, thì Chung Dương cũng một mắt nhắm một mắt mở, dù sao dân không có ý kiến thì quan không truy xét, nhưng với một Đại Hưng bang như vậy, thì hắn nhất định phải đạp đổ. Nghe được Chung Dương nói như thế, Lý Đại Long cũng ý thức được có chút phiền phức, mặc dù có Tư Đồ gia hậu thuẫn, nhưng nếu trực tiếp đối đầu với cảnh sát thì hắn không dám, cẩn thận không lại đưa chính mình vào vòng lao lý.