Tập đoàn Ánh Rạng Đông phát triển, lẽ ra toi phải vui mừng mới đúng! Nhưng chính vì Tập đoàn quá lớn, đến mức tôi không thể tưởng tượng được, nếu như một ngày nào đó, tôi lên giữ cương vị Chủ tịch Tập đoàn thì cha mẹ tôi không biết có chấp nhận được sự thực này không, dù gì thì nó cũng quá kinh khủng! Tôi thậm chí còn có chút hối hận, không bằng ba năm trước đây không trực tiếp nói cho cha mẹ tôi, thì cha mẹ tôi khong còn cách nào khác phải đón nhận, nhưng mà hiện tại, tôi sợ rằng khi nói ra chân tướng sự thật, cha mẹ tôi khong biết có chịu nổi hay không! Dù sao khả năng chấp nhận của con người cũng có giới hạn! Điều này cũng giống như một người nghèo, nếu như mỗi ngày cứ kiếm được tiền đều đều, thì cuối cùng cũng có thể trở thành một tỉ phú, như vậy hắn và người thân của hắn có thể dễ dàng chấp nhận. Nhưng mà nếu hắn mua vé số, chỉ trong một đêm giàu đột ngột thì tinh thần có thể kích động tới mức đột tử! Nói cách khác, chuyện gì cũng phải tiến hành từ từ! Nhưng mà…tôi nến nói như thế nào với cha mẹ tôi? Hiện nay Tập đoàn có một quá trình phát triển rồi. Biện pháp duy nhất chính là sau này chú Triệu đem Nhan Nghiên gả cho tôi, rồi đem Tập đoàn chuyển giao sang tay tôi! Nhưng chú Triệu đã không dưới một lần tuyên bố với bên ngoài là chủ tịch Tập đoàn là người khác, nếu như vậy, Triệu Quân Sinh cũng không có quyền đem tập đoàn giao cho tôi rồi! Tôi bỗng nhiên chợt lóe lên ý nghĩ, đúng rồi, hãy làm một cách tuần tự! Nếu như tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ bây giờ, sau đó sang lập một công ty bên cạnh Tập đoàn Ánh Rạng Đông cùng tiến hành kinh doanh lớn, đến lúc đó tôi tuyên bố tôi chính là Ông Trùm giấu mặt của tập đoàn Ánh Rạng Đông thì chắc chắn rằng cha mẹ tôi cũng rất dễ dàng chấp nhận được. Vì khi họ tận mắt nhìn thấy quá trình tôi gây dựng sự nghiệp, đến lúc đó bọn họ đã có sự chuẩn bị tâm lý, nên sẽ không cảm thấy quá đột ngột. Nghĩ tới đây, tôi chợt thấy vui vẻ trở lại. Không tệ! Đây thật là sáng kiến hay. Cho tới nay, Tập đoàn Ánh Rạng Đông đều do Triệu Quân Sinh tiến hành kinh doanh, có thể nói tôi chỉ cung cấp một chút tài liệu về kỹ thuật cùng với ý tưởng mà thôi! Cho nên không thể nói tôi là người sáng lập công ty! Mà chính tôi cũng muốn tự mình lập nên sự nghiệp, đây không phải là một cơ hội sao. Nghĩ tới những điều này, tôi nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. …… "Thế nào, Sở Cao, phục chưa?" Trương Thiên Dương đắc ý nói. "Tao ngất, mày có phải Hack hay không, tại sao tốc độ của mày so với tao lại nhanh hơn nhiều vậy!" Sở Cao phàn nàn nói. "Hack ư! Thua rồi nên tìm lý do à" Trương Thiên Dương nói. Tôi nghe vậy cũng biết Sở Cao lại thua rồi. Cho nên nói: "Sở Cao , thật ra thì Star chú trọng chiến thuật…" Tôi đem chút ít chiến thuật Star học được từ kiếp trước nói cho Sở Cao, nghe xong chắc hắn không thể nào tin được, vì dù sao thì ở niên đại này cũng không có những chiến thuật này. Tôi vốn muốn báo thù thay cho Sở cao, nhưng mà tôi nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ rưỡu rồi, tôi đã hẹn các nàng Triệu Nhan Nghiên chờ tôi ở cổng trường lúc mười hai giờ, vì thời gian không còn kịp nữa, nên tôi hẹn Trương Thiên Dương hôm nào tái chiến, đối với lần này, người này cũng không có để ở trong long. Tôi chuẩn bị tính tiền, nhưng lúc này lại vô tình nghe tiếng Trương Thiên Dương đang gọi điện thoại. Đầu năm nay, rất ít học sinh có điện thoại di động, vì nó chưa thông dụng, chỉ một ít gia đình vô cùng giàu có mới dùng điện thoại di động. Nếu không cho dù có thể mua được điện thoại di động thì cước tháng là 50 đồng cũng quá sức với họ! Để thuận tiện liên lạc, tôi đều cho Nhan Nghiên và Vi Nhi dùng điện thoại di động, hai nàng biết tôi có tiền, nên cũng không từ chói. Hơn nữa cho đơn giản vấn đề, tôi hạn định cho các nàng mỗi người là 1 vạn đồng một tháng. "Alo…Trần Vi Nhi à? Tôi là Trương Thiên Dương đây….Buổi trưa có rảnh rỗi không, chúng ta cùng ăn một bữa…sao…Cái gì? Có chuyện gì? Tại sao mỗi lần tôi hẹn, em đều có việc vậy?....Vi Nhi, tôi đã theo đuổi em ba năm rồi, em không thể cho tôi một cơ hội dù chỉ là một lần sao? Không phải là em chưa có bạn trai hay sao?...Cái gì? Đã có bạn trai rồi ư? Em đừng gạt tôi, hai chúng ta là bạn học 3 năm, em làm sao có thể dấu tôi được….Hả? Như vậy đi…cũng được, vậy ngày mai tôi lại gọi điện cho em!" Nói xong, Trương Thiên Dương liền cúp điện thoại. Trần Vi Nhi? Trùng tên ư? Không thể trùng hợp như thế được? Nhưng căn cứ vào dung mạo của Vi Nhi thì số người theo đuổi cũng không ít. Trong số người theo đuổi chắc không thiếu tên Trương Thiên Dương này được, chỉ là phương pháp hắn theo đuổi đối phương có chút vô lại, với tính cách của Vi Nhi thì cho dù không có sự xuất hiện của tôi, cũng không thể có khả năng chấp nhận Trương Thiên Dương. Vì buổi trưa tôi có chuyện nên tạm biệt mấy huynh đệ về trước, những người này còn chưa chơi đủ, nên tôi tranh thủ đi trước. Lúc tôi tính tiền thì Sở cao sống chết không đồng ý, nói rằng một lát nữa tính một lượt, không còn cách nào khác, tôi chỉ biết thu tiền lại. Cũng chỉ có một chút tiền, nếu cứ giằng co thì có thể làm mất hòa khí. Mà Trương Thiên Dương hẹn hò không có kết quả, trong khi còn đang khó chịu, không biết gọi điện thoại cho hăn, mà hăn vội vã đi ra khỏi cửa hang . Còn chưa tới cổng trường, từ xa tôi đã thấy Nhan Nghiên với Vi Nhi đứng ở đó. Vi Nhi chính là hoa khôi của trường đại học Thanh Hoa, mà Triệu Nhan Nghiên cũng xinh đẹp vô cùng, mọi người truyền miệng rằng nàng có thể đứng đầu bảng hoa khôi mới của trường. Nơi hai nàng đứng, có rất nhiều nam sinh đi qua đều nhìn hai nàng. Xem ra lúc này tôi cứ như vậy đi qua, thì sẽ tạo thành sự hỗn loạn, không có cách nào khác, tôi đánh bắt một chiếc taxi, sau đó gọi điện thoại cho Nhan Nghiên. Không lâu sau, Nhan Nghiên và Vi Nhi cùng nhau lên xe taxi. Tôi tự nghĩ có nên gọi điện cho Lưu Duyệt hay không, mau lấy một chiếc xe, nếu không thì khi đi lại sẽ có chút không tiện. Từ ngày Lưu Duyệt đem tổng bộ rời đi cũng đã hơn 1 năm rồi, nghe nói kinh doanh cũng không tệ lắm. Lợi nhuận hàng năm mặc dù vẫn chảy vào trong tài khoản của tôi, nhưng tôi không nhìn đến nó, nên không biết là bao nhiêu. "Lão công!" Sau khi Nhan Nghiên và Vi Nhi lên xe, đồng thanh kêu lên. Trong trường học có rất nhiều người, nên phải kiêng kỵ, nhưng lúc này không có người lạ, nên chẳn cần kiêng kị gì cả. Nhưng thật ra, người tai xế nghe xong kinh ngạc không hiểu, há to miệng nghĩ thầm, đúng là quá đáng rồi. Có được một trong hai mỹ nữ này, cũng phải tu nhân tích đức 3 đời, vậy mà tên tiểu tử này lại có thể có được cả hai nàng! Ngay lập tức hắn nghĩ đến bà vợ đã già của mình thì thấy đời thật bất công, thấy tiểu tử này lớn lên cũng chỉ có chút đẹp trai, vậy thì có gì tốt. Quần áo trên người cũng không phải là hàng hiệu! Hắn nào có biết rằng, y phục tôi đang mặc trên người mặc dù không phải là hàng hiệu, nhưng lại có giá trị! Vì tập đoàn Ánh Rạng Đông nổi tiếng toàn cầu, cho nên có rất nhiều đại cổ đông đều là thành viên của hoàng thất, vì muốn lấy lòng Tập đoàn Ánh Rạng Đông mà hàng năm đều đưa tới cho Triệu Quân Sinh không ít y phục, hoặc là đồng hồ đeo tay, vật dụng hàng ngày chính hiệu. Mà tôi chính là chủ tịch tập đoàn Ánh Rạng Đông, Triệu Quân SInh là người làm công, nên có một số sản phẩm đều làm theo yêu cầu của tôi. Mặc dù những đại cổ đông kia không rõ những vật này là làm cho ai, nhưng bọn họ cũng không cần thiết phải hoi, hợp tác vui vẻ thì cần gì biết người quản lý nó là ai. Tuy trong lòng người tài xế có chút bực tức, nhưng cũng không dám thể hiện ra, dù sao đây là trung tâm của thành phố Bắc Kinh, là nơi tập trung nhiều quan lớn, phú thương, ai biết tiểu tử này có phải là công tử của một trong những đại nhân vật kia hay không?! Lần trước, một người bạn của hắn cũng chở khách ở trước cửa Đại học Thanh Hoa, thấy một tiểu tử đi với hai cô gái, chỉ vì nhiều lời mà kết quả là làm cho tiểu tử kia tức giận, một cú điện thoại liền gọi đến một đám người, chẳng những đánh cho vào bệnh viện mà xe cũng bị đập hỏng! Hắn định báo cảnh sát, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được, tên tiểu tử này chính là nhị công tử của Đại Hưng bang! Hắn bị dọa cho sợ, còn dám báo ai. Hắn cũng biết rõ báo án thì cũng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiện hắn đánh người, thế nhưng những người này tùy tời, có thể làm hắn biến mất trên cõi đời này. Tôi thấy trên mặt tài xế kia âm tình bất định, biết là đang suy nghĩ gì. Có chút buồn cười nói: "Sao vậy, hâm mộ tôi à?" Tài xế kia nghe xong liền ý thức được mình thất thố, vội vàng nói: "Không hâm mộ, không hâm mộ! Mấy vị muốn đi chỗ nào?" "Em muốn ăn gì?" Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên. "Em cũng không biết, hãy để cho chị Vi Nhi quyết định đi, chị ấy đã ở thành phố Bắc Kinh hai năm rồi." Triệu Nhan Nghiên nói. "Vi Nhi, em nói xem chung quanh đây có gì ngon?" Tôi quay đầu hỏi Vi Nhi. "Em...em bình thường cũng không đi ra ngoài ăn, em đều ăn ở căng tin..." Tôi biết tính cách Trần Vi Nhi, hết sức tiết kiệm, mặc dù tôi để trong thẻ cho nàng rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng cô nàng này nghĩ đến cũng không dùng. Tôi lắc đầu, bỗng nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ nói: "Nhan Nghiên, lần trước chúng ta tới Bắc Kinh, anh dẫn em đi ăn Tôm Hùm, em thấy thế nao?" "Ngon, đã rất lâu rồi! Chị có thể ăn cay, nên chắc chắn sẽ thích." Triệu Nhan Nghiên nói. Thật ra Nhan Nghiên cũng rèn luyện nhiều, nhà Vi Nhi mở quán cơm Tứ Xuyên chúng tôi thường xuyên tới ăn, khẩu vị cũng từ từ thích ứng. Nên tôi nói với tài xế địa chỉ, tài xế kia nghĩ thầm, chẳng phải chỉ là có tiền dẫn đi ăn thôi sao, không hiểu tại sao 2 cô bé này cùng thích hắn! Nhưng lúc xuống xe, ý nghĩ của hắn lập tức thay đổi. Tôi tiện tay ném cho hắn 100 đồng nói: "không cần trả lại" Tài xế kia vui vẻ nhận lấy tiền, thầm nghĩ: "Hóa ra là chân nhân bất lộ tướng a!" Tìm được nhà hàng cũ, ông chủ ở đây vẫn là người năm xưa. Từ sau khi sống lại, trí nhớ vẫn giữ nguyên nên tôi rất dễ dàng tìm tới nơi này. Ông chủ kia thấy ba người chúng tôi đi tới, mặt mày hớn hở nói: "Ôi! Mấy vị lại tới nữa, hôm nay ăn chút gì vậy?"