"Sao có thể như vậy được, người tôi ngay cả hợp đồng cũng gửi tới rồi!" Tô Viên Triêu nói. "Cha, con nghe nói trong kinh doan lừa dối rất nhiều, nay Tập đoàn Ánh Rạng Đông đột nhiên tìm tới hợp tác, ngay cả con cũng có thể nhìn ra, đây chỉ là một kiểu giúp đỡ, những chỗ tốt đều nhường cho tập đoàn Tô thị của chúng ta, nhưng tại sao Tập đoàn Ánh Rạng Đông lại đầu tư cho chúng ta?" Tô Dĩnh Tư nghi ngờ nói. "Tiểu Tư, con đừng lo lắng, cứ yên tâm làm vợ của Lưu tiên sinh đi, còn chuyện kinh doanh để cho cha lo!" Tô Viên Triêu nói: "Hơn nữa, 100 triệu USD cũng đã chuyển tới, tài liệu thì đang trên đường, làm gì có lừa dối cơ chứ ?" Tô Dĩnh Tư thấy cha mình đột nhiên chuyển sang chuyện của mình với Lưu Lỗi, thì khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Mặc dù nàng không biết tại sao cha mình lại chẳng phản đối gì chuyện của mình với Lưu Lỗi, ngược lại còn trở nên vô cùng nhiệt tình ủng hộ. Nhưng nàng nghĩ, có lẽ là chuyện Tập đoàn Ánh Rạng Đông hợp tác với tập đoàn Tô thị đã làm chuyển biến tâm tư của cha mình. "Cũng bởi vì cho chúng ta chiếm chỗ tốt quá nhiều, nên mới khiến người ta hoài nghi! Cha, người phụ trách Tập đoàn Ánh Rạng Đông có phải bị bệnh không, tại sao đầu tư lại chẳng có chỗ tốt gì?!" Tô Dĩnh Tư lắc đầu nói. Tô Viên Triêu trong lòng tự nhủ, con đang chửi lão công của mình đấy! Số tiền và kỹ thuật này, chẳng phải dùng con để đổi hay sao ? Nhưng mà Tô Viên Triêu làm sao có thể nói toạc ra được. ... ... ... ... Trở lại Tân Giang, trở lại thành phố đã lâu không gặp. Khi đi trên đường phố quen thuộc, cảnh tượng lúc này của tôi giống y như lúc mới sống lại, nhưng tâm tình thì lại hoàn toàn khác. Khi tới Tô Châu, công việc ở đó làm cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều, làm cho tôi dũ bỏ hoàn toàn sự mềm yếu, nương tay với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình! Xem ra những lời này không phải là không có đạo lý ! Triệu Nhan Nghiên cùng Trần Vi Nhi đã sớm biết tin tôi trở lại Tân Giang, ngay cả Trần Vi Nhi phải đi học thêm lớp 12, cũng bỏ học tới nhà của tôi chờ đợi. Chủ nhân của biệt thự này trước kia là Trương Vĩnh Phát, cha mẹ tôi vẫn còn lo lắng một chút, sau đó nghe tôi nói không có chuyện gì thì mới yên lòng. Mà tổng chỉ huy đại án kinh tế lần này là Khương Vĩnh Phú, cũng được lãnh đạo thành phố coi trọng, được điều lên thị ủy nhậm chức Cục trưởng cục văn hóa thông tin và truyền thông. Cũng chính là cái chức mà cha của Lưu Khoa Sinh đang bỏ trống. Nhưng mà phương diện làm người của Khương Vĩnh Phú thì lại biết điều hơn nhiều, nên ước thúc người nhà của mình, dặn dò không được làm chuyện gì quá đáng, nên danh tiếng của hắn vốn tốt, lần điều động này vô cùng thuận lợi. Lúc này, hắn lại mời tôi dùng cơm, nói là để cảm ơn, vì phá án lần này tôi là đầu mối qua trọng. Nhưng chẳng có cách nào khác, tôi nói cho hắn biết là gần đây tôi quá bận, nếu như muốn mời tôi ăn cơm thì phải đợi. Khương Vĩnh Phú cũng chẳng để bụng, hắn cũng biết, quan hệ giữa tôi và hắn không phải do một, hai bữa cơm mà tạo thành được, nên cũng không sốt ruột. ... ... ... ... "Lão công, anh đi với em xem một chút, phòng ngủ của anh là do em với chị Vi Nhi thiết kế !" Vừa mơi về tới nhà, Triệu Nhan Nghiên đã cầm tay của tôi, dẫn đi loạn trong căn biệt thự mới mua. Căn nhà mới này đẹp đẽ sáng ngời, tôi cũng biết nha đầu Nhan Nghiên này bỏ không ít công sức! Cha mẹ tôi cho tới bây giờ vẫn chưa ở trong căn nhà lớn thế này, cho nên không biết việc đại tu như thế nào, mà căn nhà cũ của tôi trước kia, chỉ sơn vẽ cho qua loa, nên công việc lần này chủ yếu do nha đầu này thiết kế. "Cái gì, Nhan Nghiên, chị không đi đâu, em bày ra như vậy, nên khiến người khác không biết thế nào!" Trần Vi Nhi nghe Triệu Nhan Nghiên nói vậy, thì khuôn mặt nhỏ đỏ hồng lên. Trong lòng tôi buồn bực, đi xem phòng ngủ là một chuyện tốt, tại sao Vi Nhi lại không thích ! Cho nên tôi nói: "Vi Nhi, em không thích phòng ngủ mới của anh hay sao?" "Không phải đâu, Nhan Nghiên rất đáng ghét, biến nó thành như vậy, làm người ta ngại không dám tiến vào!" Trần Vi Nhi xấu hổ nói. "Chuyện gì vậy? Nhan Nghiên?" Tôi kỳ quái hỏi. Bởi vì lúc tôi đi, biệt thự còn đang sửa chữa, nên tôi chỉ chọn một căn phòng tương đối rộng rãi ở tên tầng 2 làm phòng ngủ của mình, còn về phần sau khi sửa chữa có hình dáng như thế nào, thì tôi vẫn chưa biết! Chẳng lẽ các nàng lại biến phòng của tôi thành một căn phòng chứa quỷ? "Hì hì, lão công, anh đi nhìn một chút thì biết, đảm bảo anh sẽ thích!" Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói. "Bảo đảm anh sẽ thích? Tại sao em biết là anh sẽ thích?" Tôi có nghi hoặc, nói: "Vi Nhi còn không thích, chẳng nhẽ anh lại thích? Nha đầu này cứ thần thần bí bí, làm cho anh cũng muốn nhìn xem, căn phòng như thế nào!" Không có cách nào khác, bị Triệu nha đầu nhõng nhẽo, từ khi bước về tới nhà cho tới nay, còn chưa đặt mông ngồi xuống salon, thì đã bị kéo lên tầng 2, khi đi ngang qua cha tôi, tôi thấy người mỉm cười thần bí! Tôi ngất, tôi có cảm giác, ai trong gia đình cũng kỳ quái? Chẳng lẽ có liên quan tới nha đầu này? Hay là tôi quá nhạy cảm? Nhưng khi tôi mở cửa phòng ra, thì tôi đã biết tại sao Trần Vi Nhi và cha tôi lại có vẻ mặt như vậy! Phải một người vô cùng hiểu tôi như Nhan Nghiên, thì mới nghĩ ra cách bài trí như thế này! Trong phòng ngủ của tôi ngoại trừ tủ, giá sách, bàn máy tính…, mà hấp dẫn sự chú ý nhất chính là cái giường vô cùng lớn ở giữa! Nó rộng khoảng 4m, tầm 5, 6 người ngủ vẫn còn thừa thãi! "Trời ạ, lớn tới như vậy ư?" Ngay cả tôi cũng giật mình, nha đầu Nhan Nghiên này đúng là rất hiểu tôi! "Thế nào, sắc lang lão công, có thích không?" Triệu Nhan Nghiên chỉ vào kiệt tác của mình đắc ý nói. "Thích..." Tôi sờ sờ mũi, có chút cười khổ nói. Tại sao tôi lại cảm thấy Triệu Nhan Nghiên ôn nhu, lãnh đạm, cao ngạo với Triệu Nhan Nghiên bây giờ không phải là một người vậy? Với lại hình như tôi rất có mị lực, cũng đang thay đổi như Triệu Nhan Nghiên hay sao? "Ha ha! Nếu như giường lớn đã có rồi, Nhan Nghiên, Vi Nhi tối nay hai em đừng về nữa, cùng với anh ngủ ở đây đi! Vốn cái giường nhỏ của anh lúc trước, anh còn sợ nó sập!" Tôi cười hắc hắc nói. "Đáng ghét, Nhan Nghiên đúng là bị anh làm hư rồi, suốt ngày nghĩ tới những chuyện sắc tình này!" Trần Vi Nhi liếc tôi một cái nói. "Cái gì gọi là sắc tình, mà phải gọi là sắc tính..." Tôi nói: "Không bằng như vậy đi, thừa dịp trước khi ăn cơm chúng ta trước vận động một chút..." "A? Anh muốn làm gì... Cưỡng gian à... Nhan Nghiên, mau đi báo cảnh sát đi!" Trần Vi Nhi cả kinh kêu lên: "Lúc này Khương đại ca của anh đã bị điều đi rồi, xem anh dựa vào ai, cảnh sát sẽ tới bắt anh giam vào ngục đấy!" Có câu nói, tiểu biệt thắng tân hôn, lại ở trong cái giường lớn, nhà mới, đúng là sắc xuân vô cùng. ... ... ... ... Sáng sớm hôm sau, tôi an bài chuyện thu mua nhà máy điện tử cho Triệu Quân Sinh. Còn về phần thu mua cụ thể thế nào, thì trong hợp đồng đã nói rõ. Thời gian đàm phán là 9h30 sáng hôm nay, trong phòng họp của nhà máy điện tử. Cha tôi được mọi người đề cử toàn quyền quyết định trong lần đàm phán này, có rất nhiều công nhân lúc đầu chọn cha tôi, cũng chỉ là ngựa sắp chết thì vớ lấy nắm cỏ mà thôi, chứ chẳng có bao nhiêu hi vọng. Mà giờ nhìn thấy cha tôi lợi hại tới mức, đàm phán được cả với tập đoàn đứng đầu cả nước, nên mọi người vô cùng hưng phấn, khen cha tôi là một người tài ba! Nhà máy côi như có hi vọng rồi! Chiếc xe Jetta của tôi sau khi được sửa chữa, thì đã chuyển sao cho cha tôi, mới sau một thời gian không gặp, cha tôi đã có bằng lái xe, hơn nữa lái rất thuần thục! Điều này làm cho tôi vô cùng kinh ngạc, tôi đâu có làm việc này, thậm chí tôi cũng không biết! Nói cách khác là cha tôi hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình để thi lấy bằng lái xe! Trước khi trở lại Tân Giang, tôi đã nhờ Quách Khánh kiếm một chiếc xe Mercedes-Benz loại S sang trọng. Nhưng mà khi trở lại Tân Giang, tôi còn chưa kịp đi lấy xe. Khương Vĩnh Phú đã sớm chuẩn bị cho tôi một biển số A88888, tôi biết đây là biển số mà nhà nước định đem ra đấu giá. Tôi cũng không muốn làm khó Khương Vĩnh Phú, đấu giá tượng trưng 50 vạn đồng. Mặc dù tôi có thể không mất tiền, nhưng thứ nhất là tôi không quan tâm tới số tiền này, thứ hai tôi cũng không muốn mượn cớ này, nói là cháu rể của Bí Thư tỉnh ủy, lợi dụng quan hệ lấy biển số đẹp. Khương Vĩnh Phú đương nhiên là rất cảm kích, nếu không đây cũng có thể đây là một điểm yếu của hắn, sẽ bị người khác nói ra nói vào, không tốt cho công việc của mình. Bởi vì tôi không có xe, cho nên đi nhờ xe Jetta của cha tôi tới nhà máy. "Con à, cha đúng là có chút nóng ruột, lát nữa khi gặp nhà thông gia, cha nên nói cái gì đây?" Cha tôi vừa lái xe vừa hỏi. "Cha, người cứ như bình thường là được! Chú Triệu là người rất tót, hơn nữa trước đó con đã nói hết với chú ấy rồi, chuyện thu mua là máy đã là sự thật, hôm nay chỉ thảo luận, bàn bạc một số vấn đề mà thôi!" Tôi nói. "Con à, cha hiện giờ nghèo như vậy, mà nhà máy lại như thế này, có thể ảnh hưởng tới hình tượng trong mắt ông thông gia hay không?" Cha tôi vẫn còn có chút lo lắng. "Cha, cái nhà máy này đâu có quan hệ gì với người, người cũng đâu có nghèo?" Tôi hỏi ngược lại. Cha tôi gật đầu, nói: "Vậy lát nữa cha có nói gì sai, thì con ở bên cạnh nhắc cha nhé!"