Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 214
Khi tôi và Tô Dĩnh Tư thân mật bước vào trong nhà, mọi người ai nấy đều thất kinh. Tôi cũng không buông cánh tay ở ngang hông của Tô Dĩnh Tư ra, cứ như vậy đi vào đại sảnh.
"Tiểu Tư... các ngươi..."
Tô Viên Triêu từ trên ghế salon đứng dậy, có chút khó tin nhìn hai chúng tôi.
"Cha, hôm nay chúng con nói thật với người một chuyện !"
Tô Dĩnh Tư đã hạ quyết tâm, cho nên hết sức bình tĩnh, không do dự gì nói.
"Nói thật? Nói thật cái gì?"
Tô Viên Triêu cũng ý thức được chuyện tình có chút không đúng, khẩn trương hỏi.
"Cha, thật ra thì con với Lưu Lỗi đã sớm ở…chung một chõ!"
Tô Dĩnh Tư nói.
"Tiểu Tư, con nói gì? Con cùng hắn ở chung một chỗ? Không được, cha kiên quyết không đồng ý!"
Tô Viên Triêu cả giận nói:
"Tiểu tử thúi, thuê mày tới làm vệ sĩ của con gái tao, vậy mà mày lại tới tán gái, lá gan của mày cũng không nhỏ đấy!"
"Cha, chúng con thật lòng, người thành toàn cho chúng con đi!"
Tô Dĩnh Tư nói.
"Cái gì là thật lòng với giả tâm, tiểu Tư, tiểu tử này đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà con như vậy! Thật là tức chết cha rồi!" Tô Viên Triêu hét lớn.
"Tô tiên sinh, ngài cũng không cần tức giận, tôi cũng thật lòng với Tiểu Tư, sau này tôi sẽ đối tốt với nàng!" Tôi đứng ra nói đến.
"Mày đối tốt với nó? Mày tại sao phải đối tốt với nó, mày cút đi, lập tức cút đi! Mày đã bị đuổi việc!" Tô Viên Triêu lớn tiếng quát lớn: "Mày chỉ là một vệ sĩ, lại có tư cách nói những lời này ư! Mày không biết sự chênh lệch giữa mày với Tiểu Tư sao? Mày có thể nuôi nàng tốt hay không?"
"Cha, con không quan tâm!"
Tô Dĩnh Tư nói.
"Hừ! Tiểu Tư, con còn quá nhỏ, không biết được tầm quan trọng của đồng tiền! Nếu như con ở cùng với hắn một chỗ, thì sẽ hít không khí để sống hay sao?!"
Tô Viên Triêu quát.
"Cha, bản thân con cũng dành dụm được mấy trăm vạn. Cho dù con và đứa nhỏ trong bụng có phải hít không khí để sống, con cũng chấp nhận!"
Tô Dĩnh Tư bất đắc dĩ, nàng không còn cách nào khác, là phải dùng đòn sát thủ.
"Con nói gì? Đứa nhỏ?"
Tô Viên Triêu giận tím mặt. Nhưng mà sau khi nhìn thân thể của Tô Dĩnh Tư một chút, rồi bình tĩnh lại, phân phó:
"Vương quản gia, đi tìm đại phu tới bắt mạch cho tiểu thư!"
Giờ phút này Tô Dĩnh Tư khẩn trương vô cùng, có chút bất an nhìn tôi. Tôi mỉm cười, ý bảo nàng yên tâm.
Không bao lâu sau, có một bác sĩ mặc áo blue trắng đi tới.
"Tô tiên sinh, ngài có gì cần dặn dò hay sao?"
Người bác sĩ cung kính nói.
"Bắt mạch cho tiểu thư, xem có dị tượng gì hay không?"
Tô Viên Triêu nói.
Sau khi người bác sĩ nhận mệnh, hết bắt tay trái rồi lại tay phải, không thấy có gì dị thường, cho nên nói:
"Tô tiên sinh, mạch tượng của tiểu thư không có gì dị thường cả!"
"Ngươi kiểm tra cẩn thận hay chưa?"
Tô Viên Triêu hỏi.
Bác sỹ kia cẩn thận kiểm tra lại một lượt, cộng thêm với kinh nghiệm hàng năm bắt mạch cho bao nhiêu người, phán đoán kết quả cuối cùng vẫn bình thường, cho nên nói:
"Tô tiên sinh, Tô tiểu thư hoàn toàn bình thường!"
Tô Viên Triêu phất phất tay nói:
"Được rồi, ngươi đi xuống đi."
"Hừ! Không phải là có đứa nhỏ hay sao? Đứa nhỏ đâu? Các người lại dám dùng thủ đoạn nham hiểm để gạt tôi hay sao?"
Tô Viên Triêu lạnh giọng nói.
"Sẽ có ngay thôi..."
Tô Dĩnh Tư thầm nói.
" Sẽ có ngay thôi? Tốt, rất tốt, tiểu tử thúi, mày cút ra ngoài cho tao, để xem các người làm sao có được!"
Tô Viên Triêu chỉ vào người của tôi mắng.
"Lúc nãy chúng con mới…bây giờ kiểm tra, thì làm sao mà biết ngay được..."
Tô Dĩnh Tư nhỏ giọng nói.
"Con nói gì? Hừ, đúng là một đứa con gái không tốt, sao có thể hạ tiện tới mức này được!"
Tô Viên Triêu giận quá, định giơ tay lên tát, thì bị tôi cản lại giữa không trung.
"Thật xin lỗi Tô tiên sinh, hiện giờ tôi vẫn là vệ sĩ của Tô tiểu thư, nếu như không có lời của Tô tiểu thư, mà ông dám động thủ, thì tôi sẽ không khách khí !"
Tôi nói.
"Các người tạo phản rồi phải không? Tiểu tử, mày có gan, thì đi theo tao!"
Tô Viên Triêu cố gắng ổn định tâm tình, nhìn tôi nói.
Đây chính là điều tôi cầu còn không được, tôi đang muốn tìm một chỗ không người, thương lượng với Tô Viên Triêu một chút về chuyện hợp tác, nên đi theo phía sau của Tô Viên Triêu lên lầu. Đi qua bên cạnh Tô Dĩnh Tư, tôi nhìn nàng an ủi, có thể thấy được, cô gái nhỏ này tương đối khẩn trương.
Sau khi đi tới một phòng của tầng hai, Tô Viên Triêu gõ một cái ghế, nói:
"Ngồi đi!"
Nói xong, hắn hút một điếu thuốc.
Tôi cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở cái ghế salon trước bàn làm việc của Tô Viên Triêu, im lặng nhìn hắn.
"Lưu Lỗi, tôi không biết mục đích của cậu khi câu dẫn con gái của tôi là gì, nhưng nếu như cậu nói cho tôi biết, thì tôi sẽ cho cậu được như ý! Nói đi, cậu rốt cuộc là muốn gì?"
Tô Viên Triêu hít một hơi thuốc, nói.
"Tôi đã nói rồi, là chúng tôi thật lòng yêu nhau !"
Tôi chậm rãi nói.
Tô Viên Triêu thở dài, gằn giọng nói:
"Một trăm vạn! Rời khỏi tiểu Tư!"
Tôi nghe Tô Viên Triêu nói câu này, chẳng giận mà cười, nói:
"Chẳng lẽ con gái của tập đoàn Tô thị chỉ đáng giá 100 vạn thôi sao?"
Tô Viên Triêu trợn mắt nhìn tôi một cái, một lát sau, nói:
"Như vậy đi, ba trăm vạn! Đây là giới hạn của tôi, cậu ở ngoài cũng có thể lập nghiệp, tôi có thể nói cho cậu biết, cho dù cậu với Tiểu Tư ở cùng một chỗ, thì tôi chẳng cho cậu một đồng nào đâu! Thời gian này Tiểu Tư làm minh tinh, cũng tích cóp chỉ được khoảng 300 vạn, cậu ở cùng với nó cũng chỉ được cần đó mà thôi!"
"Ha hả!"
Tôi cười nói:
"Tô tiên sinh, ông quá để mắt đến tôi rồi! Nhưng mà cho dù ông cho tôi 100 triệu, tôi cũng không bán Tiểu Tư ! Lưu Lỗi tôi đâu có nghèo tới mức bán nữ nhân của mình! Đừng nói tôi bây giờ, cho dù nghèo tới mức khố rách áo ôm, tôi cũng không bán !"
"Khẩu khí thật lớn! Người trẻ tuổi, kiêu ngạo là tốt, nhưng cũng phải nhìn lại xem mình có lai lịch gì!"
Tô Viên Triêu dập điếu thuốc là vào cái gạt tàn, chậm rãi nói.
"Lai lịch? Vậy theo ý Tô tiên sinh, muốn lấy Tiểu Tư cần phải có lai lịch gì?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Tối thiếu cũng phải có một sự nghiệp thành công như Lý Hướng Đông của Tập đoàn Phi Phàm!"
Tô Viên Triêu nói.
"Lý Hướng Đông có sự nghiệp thành công? Ngài đừng có đùa, hắn giờ còn đánh nhau lộn bậy với em trai của hắn là Lý Hướng Bắc! Hơn nữa, hắn mới chỉ là đại thiếu gia của một tập đoàn, vậy mà Tô tiên sinh lại coi Tiểu Tư như một món hàng, đem bán nàng hay sao?"
"..."
Tôi lời nói này đã chạm đến điểm yếu của Tô Viên Triêu, hắn ép con gái mình phải gặp mặt người mình không thích, quả thật là không đúng.
"Không phản đối nữa ư? Lý Hướng Đông có thể cho tập đoàn của ông bao nhiêu chỗ tốt? Mà ông đem Tiểu Tư bán cho hắn? Tôi thấy ông cản trở tôi và Tiểu Tư chỉ vì không tìm được chỗ tốt gì trên người của tôi mà thôi?"
Tôi một câu vạch thẳng suy nghĩ trong lòng của Tô Viên Triêu, không lưu lại cho hắn một con đường sống nào.
Tô Viên Triêu bị tôi nói tới mức mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng lại không dám phản bác, chỉ qua quýt nói:
"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Tư, tình yêu cũng phải có chỗ dựa vật chất vững chắc làm trụ cột!"
"Trụ cột vật chất? Tôi thấy ông đem bán Tiểu Tư cho Tập đoàn Phi Phàm để làm điều kiện hợp tác, có đúng không?"
Tôi nói không chút lưu tình. Nếu người thương nhân hám lợi này không phải là cha ruột của Tiểu Tư thì tôi đã sớm bỏ mặc hắn rồi.
"Tập đoàn Phi Phàm có thể cho ông cái gì? Tài chính? Tài liệu kỹ thuật? Tôi nói cho ông biết, nhưng thừ này chẳng phải chỉ là hứa hẹn trên đầu môi chót lưỡi hay sao?"
Tôi tiếp tục nói.
Tô Viên Triêu không nói lời nào, tôi đã nói đúng sự thật, Tập đoàn Phi Phàm của Lý Hướng Đông cũng không ngu, trước khi chuyện của Lý Hướng Đông với Tô Dĩnh Tư còn chưa xong, thì sẽ không mang chỗ tốt lại đây.
"Dù sao cũng là bán, vậy thì tốt hơn hết là đem Tiểu Tư bán cho tôi! Muốn tiền hay là muốn kỹ thuật, ông cứ nói đi! Lý Hướng Đông không phải chỉ ăn cắp được một chút kỹ thuật tài liệu cấp thấp của Tập đoàn Ánh Rạng Đông thôi hay sao, vậy mà đã khiến ông có thể bán Tiểu Tư rồi? Kiểu gì thì cũng là đem kỹ thuật sản xuất ra đổi mà thôi?"
Tôi bắt đầu rắc cỏ câu ngựa.
"Cậu nói gì? Bán cho cậu? Cậu có tiền? Cậu có kỹ thuật?"
Tô Viên Triêu nghi hoặc tôi, nói:
"Tiểu tử, cậu không bịa chuyện đó chứ?"
"Tôi không bịa, cũng không nói giỡn, cơ hội chỉ có một lần, để xem ông có nắm giữa được hay không!"
Tôi chậm chạp nói.
"Tốt, 100 triệu. Nếu như cậu có số tiền này, tôi đem Tiểu Tư cho cậu!"
Tô Viên Triêu nói câu này, chủ yếu là muốn gây khó khăn cho người trước mặt, bởi giá trị của cả tập đoàn Tô thị hiện giờ cũng không tới mức này.
"100 triệu sao ? 100 triệu mà ông đem bán con gái mình, đối với tôi Tiểu Tư giá trị hơn nhiều lắm."
Tôi khinh thường nói:
"Như vậy đi, tôi không những cho tập đoàn Tô thị 100 triệu, mà còn cho cả phương pháp chế tạo lò vi sóng!"
"Phương pháp chế tại? Cậurốt cuộc là ai?"
Tô Viên Triêu giờ phút này không khỏi có chút động lòng, hắn thấy sắc mặt của tôi không thay đổi, căn bản không giống như nói đùa. Hơn nữa, đây mới chỉ là năm 1995, người ngoài nghề căn bản sẽ không biết những thuật ngữ chuyên dụng được.
Tôi cười một tiếng, cầm điện thoại trên bàn Tô Viên Triêu, bấm 1 dãy số.
"Alo, Chú Triệu phải không? Cháu là Tiểu Lưu!"
Tôi nói.
"Chủ tịch, bao giờ thì cậu trở về, chuyện tình thu mua nhà máy điện tử có liên quan tới cha của cậu, do đó tôi quyết định không tiện, cậu mau trở về quyết định đi!"
Triệu Quân Sinh nghe điện thoại, thấy người đó là tôi thì lại bắt đầu tố khổ.
"Cháu biết rồi, sau khi xử lý xong chuyện bên này cháu sẽ trở về. Đúng rồi chú Triệu, chú bảo nhân viên lập một kế hoạch đền bù cho tập đoàn Tô thị ở Tô Châu 100 triệu... Đúng, 100 triệu USD đi, sau đó chuyên giao tài liệu sáng chế lò vi sóng cho hắn, dù sao chúng ta cũng không định làm lâu dài trên lĩnh vực này"
Tôi phân phó nói.
"Được."
Triệu Quân Sinh nói.
Triệu Quân Sinh luôn thi hành những nhiệm vụ mà tôi giao không có bất kỳ một dị nghị nào.
"Ông cầm điện thoại đi!"
Tôi nhìn Tô Viên Triêu nói. Giờ phút này Tô Viên Triêu mặc dù không biết tôi gọi điện thoại cho ai, nhưng với ngữ khí của tôi, làm cho hắn trợn mắt há mồm!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương