Tôi tiến lên cởi dây trói trên người của Tô Dĩnh Tư, nhìn Tô Dĩnh Tư còn đang ngẩn ngơ nói: "Nghĩ gì thế, thừa dịp cái đuôi Lý Hướng Đông còn chưa chạy tới, mau rời khỏi nơi này đi!" Tô Dĩnh Tư cho là tôi khám phá ra tâm tư của nàng, mặt trở nên đỏ hơn, có chút nhăn nhó đứng dậy. Không dám trực tiếp va chạm với ánh mắt của tôi. Tôi kỳ quái, cô nàng này tại sao khuôn mặt tự nhiên lại đỏ như vậy, không nhẽ bị sốt hay sao? Nếu như tôi biết ý nghĩa của nàng bây giờ, sợ rằng sẽ lập tức cười ngất, thân phận của tôi vời nàng quả thật khác nhau quá xa, giá trị con người tôi ít nhất giờ cũng vào tỷ đô la, trong khi đó tập đoàn Tô thị lại còn đang nợ bên ngoài! "Cô không bị người khác cho uống xuân dược đấy chứ?" Tôi nhìn Tô Dĩnh Tư tự nhiên đỏ mặt, kỳ quái hỏi. "Không có!" Tô Dĩnh Tư phì cười, nói: "Anh thật là xấu, sao lại nói tới chuyện này, sợ người khác không biết anh đã sờ qua tôi hay sao!" Tôi lập tức nhức đầu, cô nàng này sao lại có thể mập mờ, làm nũng với tôi như vậy chứ! Cái gì gọi là tôi sờ qua nàng? Rõ ràng là tôi có ý tốt cứu nàng, nếu như không sờ, thì chỉ sợ đã công phá thành trì của nàng rồi! "Ở đây không có người ngoài chứ?!" Tôi chỉ còn cách nói sang chuyện khác. "Tôi mặc kệ, anh đang trêu tôi!" Tô Dĩnh Tư thấy mình đã được cứu viện, lập tức khôi phục tính cách bốc đồng của nàng. "Được, là tôi trêu đùa cô, hừ hừ, toàn thân cô đã bị tôi sờ qua, vậy thì bây giờ tôi lại muốn tiếp tục sờ!" Nói xong, tôi làm bộ vươn ra hay tay ra, chộp tới Tô Dĩnh Tư. "A!" Tô Dĩnh Tư cả kinh kêu lên, vội vàng chạy đi. Tôi lắc đầu thả tay xuống, nữ nhân có bao giờ sợ hù dọa đâu, nên nói: "Hừ, muốn sờ thì tôi đã sớm sờ rồi, cần gì phải cởi dây trói trên người của cô chứ!" Tô Dĩnh Tư "A" một tiếng, thấy tôi dừng lại động tác mới không chạy nữa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như lại có sự thất vọng. Nữ nhân đúng là loài động vật kỳ quái nhất, nhưng tôi lại làm bộ như không phát hiện ra: "Chúng ta hay là đi mau đi, nếu khôn tên khốn Lý Hướng Đông kia tìm cảnh sát tới, thì vô cùng phiền toái!" Tô Dĩnh Tư gật đầu, đi theo tôi ra khỏi gian phòng. Chỉ mới ra khỏi phòng, Tô Dĩnh Tư đã thét lên một tiếng chói tai, hoảng sợ chỉ những "thi thể" trên mặt đất, nói: "Lưu Lỗi, anh giết bọn họ?" "Ừ." Tôi hù dọa Tô Dĩnh Tư nói. "Cái gì? Bọn họ... đều chết hết? Lưu Lỗi, anh làm như vậy là phạm pháp, cảnh sát sẽ bắt anh lại ! Không được, phải làm sao bây giờ ! Chúng ta mau rời khỏi nơi này, sau đó sẽ xin cha tôi nghĩ biện pháp, để xem chuyện này có thể dàn xếp hay không... Ai nha, đoán chừng là không được..." Tô Dĩnh Tư có chút gấp gáp nói. "Ha hả, cô bé ngốc! Tôi không có giết bọn hắn, chỉ đánh bọn họ ngất đi mà thôi, chỉ ước chừng một thời gian nữa họ sẽ tinh lại, nhưng cho dù có giết bọn họ, thì cũng không có ai truy cứu, trong xã hội đen có một quy tắc ngầm, chỉ gần không gây ra động tĩnh lớn, thì sẽ không có ai truy cứu." Tôi nói. Tôi thấy đến Tô Dĩnh Tư sốt ruột như vậy, trong lòng cũng cảm động, nhưng lại có chút nhức đầu, cô nàng này chẳng lẽ lại thích tôi hay sao? Mị lực của tôi tại sao lại lớn như vậy đây? Trước khi tôi sống lại, thì làm gì có đãi ngộ như vậy! Khi chúng tôi rời đi không lâu, thì Lý Hướng Đông cũng chạy tới, nhìn những người nằm trên mặt đất thì sợ hết hồn, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, có thể là do vệ sĩ của Tô gia làm. Hắn không cách nào tưởng tượng được, đây lại là do một người làm. Lý Hướng Đông vì mình đến chậm một bước cảm thấy rất buồn chán, mình vất vả triệu tập hơn trăm vệ sĩ, kết quả lại bị người khác nẫng tay trên, cơ hội thể hiện cứ như vậy mà mất đi! Lý Hướng Đông dùng một mặt như đưa đám quay về, mấy tên hùng hổ kia cũng kéo đi theo. ... ... ... ... "Tô tiểu thư..." Lúc lái xe, sau khi suy nghĩ, tôi quyết định nói ra mấy sự việc. "Cứ gọi tôi là Tiểu Tư đi, gọi là Tô tiểu thư quá xa lạ!" Tô Dĩnh Tư có chút không vui nói. "Sao lại không gọi là Tô tiểu thư, chẳng phải là cô không thích người khác gọi là Tiểu Tư hay sao?." Tôi nói. "Đó là tôi không thích Lý Hướng Đông gọi như vậy!" Tô Dĩnh Tư gắt giọng: "Người nhà của tôi cũng gọi tôi là Tiểu Tư..." Trong lòng tôi rùng mình, nha đầu này nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ... ? Nhưng tôi trấn định lại tâm hồn, tiếp tục nói: "Được rồi, Tiểu Tư, vấn đề Hoàng Hữu Vi tôi đã giúp cô giải quyết, cho nên chức trách vệ sĩ của tôi đã hết, nay tôi định kết thúc hợp đồng với Tô tiên sinh." "A!" Tô Dĩnh Tư cả kinh nói: "Đang tốt như vậy, tại sao lại muốn thôi việc? Chẳng lẽ cha tôi không muốn anh? Không được, tôi trở về nói với người, sẽ tiếp tục để anh làm vệ sĩ cho tôi!" "Không phải, tiểu Tư..." Tôi cười khổ nói: "Tô tiên sinh dùng một khoản tiền lớn để mời tôi, chủ yếu là giải quyết vấn đề Hoàng Hữu Vi, bây giờ phiền toái đã được giải quyết, đương nhiên sẽ không tốn tiền nuôi một người không có tác dụng như tôi! Những nhân vật nhỏ bé, thì Trương Mạnh Quân đủ khả năn giải quyết!" "Người nào dám nói anh là người không có tác dụng. Tôi mặc kệ, nhất định tôi sẽ không cho anh đi!" Tô Dĩnh Tư chu miệng nói. "Nhưng mà..." "Nhưng nhị cái gì, anh phải bảo vệ tôi…bảo vệ tôi không bị tên Đại phôi đản Lý Hướng Đông kia quấy rầy!" Tô Dĩnh Tư suy nghĩ một chút nói. "Lý Hướng Đông không phải là vị hôn phu của cô hay sao? Tại sao lúc này lại biến thành đại phôi đản rồi?" Tôi cười nói. "Ai nói hắn là vị hôn phu của tôi, nếu không phải đôi đáp ứng cha tôi, thì ngay cả một người bạn bình thường cũng không đồng ý!" Tô Dĩnh Tư bĩu môi nói. Không khí trở nên trầm mặc. Tôi không biết nên nói gì. Đề tài tự nhiên chuyển tới vấn đề nhạy cảm, khi tôi nói : "Lý Hướng Đông không phải là vị hôn phu của cô hay sao?, thì trong lòng có chút tê tái! Mặc dù tôi biết rõ Tô Dĩnh Tư không thể nào ở chung một chỗ với Lý Hướng Đông, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác đó dâng lên! Khi tôi nghe thấy Tô Dĩnh Tư phủ định đáp án, thì trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm! Tôi không dám nữa nghĩ tiếp, tôi biết, trong lúc vô tình, tôi đã có tình cảm với nàng! Dung mạo của Tô Dĩnh Tư đủ làm động tâm bất cứ nam nhân nào, tôi cũng không thể ngoại lệ, nhưng đó chỉ là động tâm, tôi phát hiện, tôi đã có tình cảm với nàng ở sâu trong tâm hồn! "Tiểu Tư... Chúng ta..." Tôi cảm thấy nên thẳng thắn nói vấn đề này thì tốt hơn, bản thân tôi thì chẳng có vấn đề gì cả, nhưng mà Tô Dĩnh Tư lại là một đại minh tinh vạn người chú mục, hơn nữa tôi đã có 2 lão bà, Diệp Tiêu Tiêu là một người sắp thành lão bà, nếu như tôi và Tô Dĩnh Tư có chuyện gì đó, mà những ký giả kia biết được, thì sẽ nói Tô Dĩnh Tư là tiểu thiếp của tôi, điều này có ảnh hưởng tới sự nghiệp của nàng! "Lưu Lỗi, tôi hiểu, không cần phải nói gì cả..." Tô Dĩnh Tư cắt ngang lời của tôi nói: "Có những chuyện để ở trong lòng thì chẳng phải là tốt hơn sao?" Tôi ngất, chuyện là thế nào? Nàng hiểu cái gì? Dương như nàng hiểu lầm là tôi muốn thổ lộ với nàng? Trời ạ. "Lưu Lỗi...Nếu như tôi không lấy chồng, anh có thể làm vệ sĩ suốt đời của tôi được không?" Tô Dĩnh Tư cắn môi có chút nhăn nhó nói. Cái này có được coi là biểu lộ không? Nhưng cách thức này quả thật có chút mới mẻ, làm vệ sĩ suốt đời? Thật không hiểu nổi nàng đang nghĩ gì ! Tôi nào biết đâu rằng, Tô Dĩnh Tư sợ cha nàng sẽ phản đối thân phận của nàng! "Chỉ là vệ sĩ thôi sao?" Tôi cười xấu xa hỏi, nếu nư nàng đã nói tới mức này, thì tôi sao lại không hiểu cơ chứ, nhưng mà tôi vẫn cố ý trêu nàng một chút. "Anh thật đáng ghét! Biết rõ còn cố hỏi! Người ta là con gái đấy!" Tô Dĩnh Tư đỏ mặt, xoay qua chỗ khác nói. Lúc này, tôi đột nhiên có ý nghĩ, Tô Dĩnh Tư thân là một Đại minh tinh, không muốn để người ngoài biết được chuyện xấu gì, nên mới bảo tôi làm vệ sĩ của nàng, nếu như tôi biết được nguyên nhân thực sự thì có lẽ khóc cười không ra nước mắt, đương nhiên ngoại trừ tình huống sau này. Nếu như lúc này Tô Dĩnh Tư đã nói như vậy, tôi cũng chẳng cần thể hiện giống như bình thường nữa. Tôi tiện tay kéo cái eo nhỏ nhắn của Tô Dĩnh Tư, để nàng dựa vào người tôi. "A! Đáng ghét... mau buông ra, người này làm sao vệ, đây là đạo lý của vệ sĩ đó ư!" Tô Dĩnh Tư mặc dù nói như vậy, nhưng lại không có một chút ý tứ chán ghét nào: "Làm gì có ai lái xe như anh không, mau buông ra!" Tôi buông nàng ra, nhưng lại cầm tay nàng, cười nói: "Vậy theo ý của em là, không phải là lúc lái xe thì được chứ gì?" "Không phải!" Tô Dĩnh Tư xấu hổ đỏ mặt nói, trông nàng chẳng có chút nào giống một đại minh tinh. Chỉ mấy câu nói vô tâm đã kéo gần quan hệ của tôi với Tô Dĩnh Tư. Đây đúng là một bất ngờ. Theo diễn biến thì sẽ không nhanh như vậy, nhưng nếu như Tô Dĩnh Tư đã thành nữ nhân của tôi rồi, thì tôi có mấy lời nhất định phải nói: "Tiểu Tư, em tìm một cơ hội nào đó rút khỏi giới văn nghệ đi, ở trong đó rất phức tạp, anh có chút không yên lòng!" "Mới như thế này, mà đã bắt đầu quản em. Đúng là chủ nghĩa đại nam tử!" Tô Dĩnh Tư bĩu môi nói: "Đồ ngốc, nếu em không làm minh tinh nữa, thì anh sao ở bên cạnh em được?" "Em nếu như không làm minh tinh nữa thì tốt, ở nhà yên tâm làm lão bà của anh!" Tôi nghi hoặc nói. "Anh cho anh là người có tiền hay sao. Anh cho rằng cha em sẽ gả em cho anh à?" Tô Dĩnh Tư thở dài nói. Lúc này tôi mới hiểu Tô Dĩnh Tư băn khoăn điều gì. Hóa ra là sợ Tô Viên Triêu phản đối! Mặc dù tôi không phải có nhiều tiền, nhưng đối với hắn cũng hơn mấy ngàn lần, tán con gái của hắn, hắn dám phản đối ư? "Vậy chúng ta gạo nấu thành cơm, cho mộ tiểu Lưu Lỗi ra đời, vậy thì cha em sẽ khong còn cách nào phản đối rồi!" Tôi cười nói. Nếu như đã biết nguyên nhân, thì tôi không còn gì phải lo lắng, tiếp tục trêu nàng. "Anh nghĩ hay thật, người ta còn chưa chấp nhận ra, vậy mà anh lại muốn người ta sinh... Đàn ông các anh không có một ai tốt cả, tư tưởng thật đen tối, không biết là đang nghĩ những gì nữa!" Tô Dĩnh Tư hừ nói. Nhưng trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, liệu khả năng này có được hay không?