Tôi cố đè nén sự tức giận ở trong nội tâm, lạnh lùng nói: "Chúng tôi là vệ sĩ do Tô tiên sinh mời tới, các người mau tránh ra." "Vệ sĩ? Tôi làm sao biết các người có phải là thật hay không, có thể do cừu nhân giả mạo phái tói cũng nên!" Hắc y nhân cầm đầu khiêu khích nói. Chuyện đã tới nước này, thì ra cũng có thể hiểu, người này là cố tình gây chuyện. Nhưng mà với thân phận của tôi bây giờ cũng không tiện động thủ, và cũng không muốn mang tới nhiều phiền toái: "Các người tìm Tô tiên sinh để hỏi, chẳng phải là sẽ rõ ràng hay sao." "Hỏi? Ngươi muốn hỏi là có thể hỏi hay sao? Tô tiên sinh mỗi ngày bận rộn như vậy, nếu như mỗi lần có người tới tự xưng là vệ sĩ, đều tới hỏi, vậy thì Tô tiên sinh đâu cần làm những việc khác nữa!" Hắc y nhân nghiêm mặt nói. "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ!" Tôi hỏi. "Các huynh đệ, lên, bắt hai người có hành động mờ ám này lại!" Hắc y nhân quát lên. Tôi thấy tình hình trước mắt có nói nhiều cũng vô ích, không bằng giáo huấn mấy tên tự cho mình là siêu phàm này một chút! Đám người này khẳng định có địch ý với hai người chúng tôi, tưởng chúng tôi tới đoạt chén cơm của họ, cho dù Tô Viên Triêu không phân phó, bọn họ cũng sẽ tìm thời cơ thích hợp để giáo huấn, mà bây giờ là lúc thích hợp nhất. Thấy vậy, tôi nói: "Tiểu Uy, giao cho ngươi. Có thể đối phó được không?" "Yên tâm đi, sư thúc tổ!" Tiểu Uy đáp. Tôi ngất, đã nhắc nhở hắn nhiều lần là ở trước mặt người khác không được gọi tôi là Sư thúc tổ! Chẳng phải là muốn người ta coi tôi là có bệnh thần kinh hay sao! Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại cười nhạt một tiếng. Với cái tính không suy nghĩ khi nói của hắn, tôi dần dần cũng quen đi. Nhưng mà cũng may là bốn hắc y nhân kia không chú ý tới chúng tôi nói gì. Chỉ đang nóng lòng muốn công kích chúng tôi mà thôi. "Từng người lên một, hay là cùng tiến lên?" Tiểu Uy nhìn bốn hắc y nhân nói. Bốn hắc y nhân thấy Tiểu Uy ra vẻ khinh miệt như vậy, thì lửa giận bốc cao nghi ngút! Nhưng mà bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên cũng kiềm chế được kích động. "Cùng lên đi, cho bớt việc. Nếu như thời gian bị chậm trễ, Tô tiên sinh trách tội xuống, lại khấu trừ tiền lương của chúng tôi !" Tiểu Uy khoát tay áo cười nói. Công phu của Tiểu Uy mặc dù không bằng tôi, nhưng đối phó với mấy người này cũng dư thừa. "Hừ! Ngươi là ai, mà lại dám lớn lối như vậy, trước cứ tiếp mấy chiêu của ta đã!" Có một Hắc y nhân vóc người cực kỳ mãnh mẽ, hét lớn. "Được, đến đây, xin chỉ giáo." Tiểu Uy nói. Hắc y nhân cầm đầu mặc dù trách thủ hạ mình vọng động, nhưng hắn cũng ngầm đồng ý với tên đại hán này, gật đầu nói: "Được rồi, Lý Toàn, ngươi cùng hắn luận bàn một chút!" Khi hắn nói tới hai chữ luận bàn, thì đã biết mình lỡ lời, luận bàn chính là đã nói rõ, họ không phải địch nhân! Nhưng mà tôi cũng không có vạch trần, tôi cũng biết mục đích của những người này, cho nên bọn họ sẽ không thừa nhân! Nhưng hắc y nhân cầm đầu không biết tôi đã nhận ra sơ hở, nên tự cười giễu. Lý Toàn được cho phép, lập tức hùng hổ tiến lên, hai tay đấm vào nhau chan chát. "Ra tay đi!" Tiểu Uy không nhịn được nói. Lý Toàn nghe xong giống như bị chích thuốc kích thích, xông tới phía Tiểu Uy. Tốc độ vô cùng uy mãnh, đương nhiên là một hảo thủ. Nếu như đối thủ không phải là Tiểu Uy, mà là nhân vật bình thường, một quyền này của hắn đấm tới, rất có thể sẽ làm cho người ta tàn phế! Tiểu Uy dường như biết cái tên Lý Toàn này cũng chẳng có dự định luận bàn, hắn vừa lên đã dùng toàn lực, hạ thủ tàn nhẫn! Tiểu Uy nhẹ nhàng tránh qua quyền thứ nhất, lại nhường hắn 2 chiêu, muốn hắn thua nhưng cũng có chút mặt mũi, nhưng mà tới lúc này Tiểu Uy đã hoàn toàn không nghĩ như vậy, hắn lập tức vọt tới sau lưng của Lý Toàn. Bởi vì vóc người của Lý Toàn khổng lồ, đương nhiên không phản ứng linh hoạt sau lưng, lúc biết thì đã bị đánh trúng, ngay cả một câu cũng không hét lên được, ngã trên mặt đất. Hắc y nhân cầm đầu sắc mặt có chút khó coi, cho dù như thế nào thì cũng là người mình. Tối quan hắn đã giao cho Lý Toàn nhiệm vụ hạ sát thủ, nhưng rõ ràng lực lượng của người ta mạnh hơn không chỉ một lần. Chẳng lẽ lại dùng xa luân chiến, nhưng đối phương chỉ có một người xuất thủ! Nếu mình tiếp tục xa luân chiến, không tính tới việc bị Tô tiên sinh trách tội, có khi mình cũng không biết được người ta. Cho nên sắc mặt hắn có chút khó coi nói: "Tại sao lại xuất thủ đả thương người?" "Các người coi chúng tôi là địch nhân, tôi đánh ngất hắn là may lắm rồi, nếu là người bình thường thì đã tàn phế rồi" Tiểu Uy nói "..." Hắc y nhân cầm đầm có chút cứng lưỡi, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng may mắn là lúc này có người đi ra, giải vây cho họ: "Được rồi, Trương Mạnh Quân, các ngươi đều dừng tay đi, hai người kia là vệ sĩ do lão gia mời tới, không phải là địch nhân." "Dạ, Vương quản gia." Hắc y nhân cầm đầu nghe xong, cung kính đứng ở một bên. "Lưu tiên sinh và Đỗ tiên sinh có phải không, tôi là quản gia ở đây, họ Vương, lúc nãy vệ sĩ không biết, cho nên xảy ra hiểu lầm, mong các vị tha lỗi!" Vương quản gia nói. Trong lòng tôi hừ lạnh, không biết mới là lạ. phần lớn là do ông chủ mưu, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không sao đâu, là chúng tôi mạo muội, xuất thủ đả thương người." Vương quản gia nghe xong vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, bình tĩnh nói: "Xin mời hai vị vào, Tô tiên sinh đang ở trong phòng khách chờ." Tôi không nói gì, đi theo Vương quản gia vào trong nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Viên Triêu đang ngồi ở trên ghế sa *** trong đại sảnh, trên bàn còn có một cái máy tính, quay lại cảnh chúng tôi đang đánh nhau. "Công phu của hai vị thật tốt, là Tô mỗ mạo muội rồi." Tô Viên Triêu ngồi ở trên ghế sa *** mỉm cười nói, hắn không đứng lên, cũng không có ý đãi khách. Tôi trong lòng có chút chán ghét, thản nhiên nói: "Nếu như Tô tiên sinh không tín nhiệm chúng tôi, thì chúng tôi trả lại tiền đặt cọc là được." Tô Viên Triêu biến sắc, nói: "Lưu tiên sinh đừng để ý, Tô mỗ cũng là..." "Cha! Nếu người mời người ta tới, tại sao không tín nhiệm người ta chứ!" Trong lúc đang nói chuyện, thì trên cầu thang truyền xuống một giọng nói ngọt ngào, chủ nhân của nó chính là Tô Dĩnh Tư. Tiếng bước chân vang lên, trong nháy mắt Tô Dĩnh Tư đã xuất hiện trong đại sảnh. Tô Dĩnh Tư không trang điểm hay hóa trang làm cho hai mắt tôi tỏa sáng, hai lần gặp trước đã qua hóa trang, mà bây giờ, Tô Dĩnh Tư chỉ mặc bộ quần áo thể thao ở nhà, mái tóc có một cái trâm cài đằng sau, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ vô cùng. "Ha hả, là cha không đúng." Tô Viên Triêu nhìn thấy con gái tới giải vây cho mình, nên cười nói. Tôi và Đỗ Tiểu Uy được an bài ở trong phòng khách tầng dưới, Tô gia cũng coi trọng chúng tôi, an bài cho mỗi người một phòng riêng. Buổi tối tôi gọi điện thoại cho Triệu Nhan Nghiên, hỏi thăm tình hình học tập của nàng. "Có tin tức của nàng không?" Tôi trầm mặc một hồi hỏi. "Không có, hôm nọ bác Diệp tới nhà em đánh cờ, em đã thử dò hỏi qua, hình như là bác ấy không biết chuyện này, chỉ biết là Diệp Tiêu Tiêu đột nhiên quyết định muốn đi học nghiên cứu sinh." Triệu Nhan Nghiên thở dài nói. "Quên đi, một ngày nào đó sẽ gặp lại, anh không tin cả đời này nàng không về nhà." Tôi nói. "Đâu có ai như anh, tại sao anh không chủ động đi tìm nàng?" Triệu Nhan Nghiên chất vấn. "Tìm nàng? Tìm thế nào?" Tôi cười khổ nói, chẳng lẽ lại đi tới nhà Bác Diệp hỏi thăm? Bọn họ không sinh nghi mới lạ, nếu như bọn họ biết tôi cưỡng gian con gái bảo bối của họ, không đánh chết tôi mới lạ! "Ha hả, vậy thì xem anh có muốn tìm hay không mà thôi!" Triệu Nhan Nghiên thần bí nói. "Chẳng lẽ em có cách?" Tôi kỳ quái hỏi. "Đương nhiên là có rồi, phải xem lão bà của anh là ai chứ, là một người vợ cả, em đương nhiên phải biết những việc của tiểu lão bà." Triệu Nhan Nghiên đắc ý nói. "Nhan Nghiên, mau nói cho anh biết, nàng hiện giờ đang ở đâu?" Tôi có chút ít kích động hỏi. Dù sao trong khoảng thời gian này chuyện đó vẫn như một khối đá lớn đặt ở trong lòng của tôi. "Ha hả, thấy anh vội vã như vậy, có phải nàng rất trọng yếu với anh hay không?" Triệu Nhan Nghiên có chút u oán nói. "Đúng..." Tôi mới nói được như vậy, thì đã ý thức được chuyện có gì đó không đúng, cho nên vội vàng bổ sung nói: "Đương nhiên, mỗi người phụ nữa đối với anh đều rất trọng yếu, nhưng em là người trọng yếu nhất." "Hừ hừ, coi như anh có tấm lòng." Triệu Nhan Nghiên nghe xong hài lòng nói: "Bây giờ, em sẽ đọc cho anh số di động của nàng, cầm bút mà ghi lại, số là 139XXXXXXX, có bao nhiêu số, anh lặp lại một lần xem nào." "139XXXXXXX, được rồi, anh đã nhớ." Thật ra thì tôi không cần thiết phải ghi lại, bởi vì trí nhớ của tôi rất kinh người, nó là một loại năng lực đặc thù mà tôi cũng không biết. "Nhưng mà làm sao em biết được ?" Tôi có chút kỳ quái. "Em nói chuyện với bác Diệp, nói em rất quý Cô Diệp, nên muốn cùng nàng nói chuyện." Triệu Nhan Nghiên khúc khích cười nói. Tôi ngạc nhiên, như vậy cũng được ư, xem ra cô bé này đúng là người làm việc rất tốt. Chúng tôi còn nói một số chuyện yêu đương thắm thiết, sau đó tôi cúp điện thoại.