Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 190
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Mấy người công an đầu tàu gương mẫu, dùng súng chỉ vào Quách Khánh nói.
"Đại Quả đâu?"
Một người mặc quần áo vải thô, nhìn như một lão nông dân, nói.
"Ông là trưởng thôn Diêm Hòa, cha của Đại Quả?"
Tôi hỏi.
"Là tôi, các người là ai, mau thả đại quả ra!"
Cổ trưởng thôn nói.
"Vừa đúng lúc, lại có cả cảnh sát cũng tới, ông cứ xem con của ông, sau đó có nên tha cho hắn hay không!"
Tôi đem tờ giấy mà Cổ Đại Quả ký, đưa cho Cổ trưởng thôn.
Lúc này, một người cảnh sát đã tìm được Cổ Đại Quả ở trong phong, đi tới chỗ Cổ trưởng thôn nói:
"Cha, cứu con!"
Cổ trưởng thôn trợn mắt nhìn Cổ Đại Quả một cái, chỉ vào cái tờ giấy xanh mặt nói:
"Những chuyện trên này viết là thật?"
"Cha... Con..."
Cổ Đại Quả định nói bậy, nhưng nghĩ tới thủ đoạn của mấy tên thủ hạ Quách Khánh, không khỏi rùng mình một cái.
"Tao hỏi mày là thật hay giả? !"
Cổ trưởng thôn quát.
"Thật... Thật."
Cổ Đại Quả cúi đầu nói:
"Con cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho gia đình..."
"Ba" một cái tát đã đánh tới trên mặt Cổ Đại Quả, Cổ trưởng thôn tức giận tới mức phát run, chỉ vào Cổ Đại Quả nói:
"Mày chẳng phải nói là đã ký hợp đồng với Hà Đại Lực hay sao? Mày không phải nói là hắn bị ngã gãy chân? Tao lại tin tưởng đi gọi công an bảo lãnh cho mày! Ha ha! Đúng là buồn cười, tại sao tao lại có một đứa con như mày!"
"Hắn đâu có ký hợp đồng với thôn..."
Cổ Đại Quả cắn môi nói.
"Mày..mày còn nói! Mặt mũi của Trưởng thôn cũng bị mày làm cho mất hết! Mày từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự, nhưng tao không bao giờ nghĩ mày lại thành lưu manh ác bá!
Trước kia người khác nói với tao, tao còn không tin, tao nói mà còn nhỏ, không hiểu chuyện, không nghĩ tới mày lại làm ra những chuyện heo chó không bằng!" Cổ trưởng thôn chỉ vào Cổ Đại Quả nói:
"Mày đã thừa nhận, thì tao cũng không còn gì để nói nữa, Trương sở trưởng, bắt hắn lại cho tôi!"
Trương sở trưởng có chút khó khăn, nhìn Cổ trưởng thôn nói:
"Bắt người nào?"
"Nói nhảm! Đương nhiên là bắt Cổ Đại Quả rồi!"
Cổ trưởng thôn trừng mắt liếc hắn một cái nói.
"Vậy thì còn bọn cướp này?"
Trương sở trưởng cẩn thận hỏi.
"Cái gì mà bọn cướp!"
Cổ trưởng thôn cả giận nói. Sau đó xoay người lại nói với tôi:
"Tôi thân là một trưởng thôn, xin lỗi các vị! Đã sinh ra một con chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đồ! Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cấp cho Hà Đại Lực một công đạo. Tiền thuốc tôi sẽ bồi thường lại cho các cậu! Chỉ là tôi không có nhiều tiền như vậy, đợi tôi về mượn người cùng thôn, sau đó đưa cho các cậu"
"Quên đi, Cổ trưởng thôn, ngài cũng không có dư dả gì, số tiền thuốc này coi như cho qua đi."
Tôi nói.
Nhìn bộ dạng Cổ trưởng thôn, nhất định là không biết con mình tác oai tác quái.
"Như vậy sao được! Ngày mai tôi sẽ đem những chứng cứ này cho tòa án, để chọ phán quyết, sau đó trả lại cho các người công đạo."
Cổ trưởng thôn lắc đầu nói.
...
Đúng như tôi nghĩ, Cổ trưởng thôn là một trưởng thôn vô cùng chính trực, lúc bình thường không biết con mình làm việc ác, Cổ Đại Quả dùng danh tiếng của cha mình ra ngoài lừa bịp, những người phía dưới lại giấu diếm giúp hắn. Cho nên mới ngày càng làm cho Cổ Đại Quả vô pháp vô thiên.
Bởi vì vụ án do tự mình Cổ trưởng thôn hối thúc, tòa án rất nhanh thụ lý vụ việc của Cổ Đại Quả, khi thẩm phán tòa án thấy bị cáo là con trai của trưởng thôn, thì giật mình, lập tức gọi điện thoại cho Cổ trưởng thôn, muốn hỏi xem hắn như thế nào, nhưng cổ trưởng thông nói "tội hắn ra sao thì phán như vậy".
Thẩm phán lại không hiểu nghĩa cái câu "tội ra sao thì phán như vậy" rốt cuộc là có ý gì, lại tiếp tục gọi điện thoại một lần nữa, Cổ trưởng thôn cầm lấy điện thoại hổn hển quát:
"Tội như thế nào thì phán như vậy, tức là có thể phán tử hình, không trái với pháp luật!"
Cổ Đại Quả bị bắt, cho nên những chuyện trước kia của hắn cũng bung bét ra. Nào là cưỡng gian, cướp bóc, đánh trọng thương ba người, đánh chết 1 người, rồi tham ô tài sản quốc gia, cuối cùng bị phán xử tử hình, lập tức thi hành.
Đối mặt với tội danh của mình, Cổ Đại Quả không cách nào biện bạch được, những người có dính líu tới hắn cũng bị xử luôn một vụ. Vườn trái cây được trả lại cho Hà Đại Lực.
Cổ trưởng thôn vẫn ngồi ở ngồi ở trong tòa án, bên cạnh là chúng tôi, hắn nghe không sót một lời, khi nghe tới thời điểm Cổ Đại Quả bị phán tử hình, thì như già thêm rất nhiều.
Nhưng hắn không nói gì, yên lặng, đi ra khỏi tòa án. Có lẽ hắn không muốn nhìn cái thời điểm con mình bị người ta kéo đi.
Sau đó, Chú Hà đối cảm ơn tôi vô cùng, nhưng tôi lai khoát tay nói:
"Muốn cám ơn thì cám ơn Cổ trưởng thôn đi, hắn là một vị quan tốt."
Sau đó tôi dặn dò chú Hà, nếu như Cổ trưởng thôn đưa tiền tới, thì đừng có nhận, dù sao với tiền lương của hắn, thì số tiền này là một con số lớn.
Trước khi đi, Hà Tích Duyên lưu luyến không rời, tôi nói lời từ biệt với nàng:
"Tích Duyên, học tập cho tốt, đừng nghĩ tới những chuyện khác, nếu như không đủ tiền, thì cứ gọi điện thoại cho Lưu đại ca, Lưu đại ca giúp em đóng tiền học."
"Lưu đại ca, sau này anh muốn thi đại học gì?"
Hà Tích Duyên suy nghĩ một chút hỏi.
"Đại học Thanh Hoa."
Tôi nói.
Hà Tích Duyên nói với tôi:
"Lưu đại ca, vậy anh hãy đợi em ở Đại học Thanh Hoa, em nhất định sẽ thi đỗ!"
"Không sao, nếu em với em trai của em thi đỗ, anh càng cao hứng!"
Tôi cười nói.
...
Trên đường trở về thành phố, chúng tôi không ai nói lời nào. Bầu không khí trong xe bị ép tới cực độ, dù sao lúc nãy cũng chứng kiến một người bị phán án tử hình.
Mặc dù người này đáng tội, nhưng đang sống mà phải tiếp nhận cái chết, thì làm sao người khác có tâm trạng tốt được, nhất là người làm cha làm mẹ.
Sau khi về nhà, tôi đi rửa mặt mũi ra ngoài, thì thấy cha mẹ tôi đã ngồi ở phòng khách, giống y như lần đầu tiên họ thấy cái áo ngực của Triệu Nhan Nghiên. Nhưng mà lần này, sắc mặt của hai người rất bình thản.
Tôi không khỏi thở dài, sau khi tôi sống lại, cuộc sống của tôi biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có lẽ cũng nên nói với cha mẹ tôi một số điều.
Kiếp trước, tôi không có năng lực thay đổi cuộc sống, sau khi sống lại, tôi lại có những ưu thế mà người thường không thể có!
Tôi hoàn toàn có năng lực thay đổi cuộc sống bây giờ! Có thể làm cho cha mẹ tôi hưởng thụ cuộc sống! Không cần phải liều mạng bôn ba vì tiền lương!
Để cho hai người không phải làm gì nữa, mà có cuộc sống an nhàn, có thể đi du lịch cũng được, tóm lại là vui vẻ!
Nhưng mấu chốt là mình nói như thế nào mới được, để cha mẹ mình tin tưởng những lời mình nói.
Nếu mình nói mình có mấy tỷ đô la, thì bọn họ sẽ té xỉu. Nếu nói chuyện mình là ông chủ phía sau của tập đoàn Ánh Rạng Đông, tôi nghĩ cha mẹ tôi không chỉ là không tin, mà còn coi tôi như bị bệnh thần kinh. Có khi lại tát có tôi một cái, nói tôi nói dối hai người.
"Cha, mẹ, các người nhất định rất kỳ quái, con của mình từ một học sinh lại biến thành một phú ông phải không?"
Tôi rót một ly nước, ngồi xuống ghế sofa.
Cha mẹ tôi nhìn nhau, đều lắc đầu, chuyện lần này làm cho hai người chấn động quá lớn!
"Cha, mẹ, chuyện này nhất định phải nói từ đầu, hai người còn nhớ từ cuộc thì tranh tài máy tính than thiếu niên toàn quốc hay không?"
Tôi suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
"Nhớ, chẳng phải con đoạt giải nhất hay sao?"
Cha tôi gật đầu nói.
Mặc dù cha tôi không biết chuyện này có liên hệ gì với việc kiếm tiền, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.
"Đúng, cũng chính từ lần đó, con phát hiện mình có sở trường về máy tính..."
Tôi tiếp tục nói.
Tôi chỉ có cách giải thích như vậy, nếu mà nói tôi sống lại, hoặc xuyên việt thì cha mẹ tôi nhất định cho tôi đến bệnh viện thâm thần.
"Ừ, chuyện này thì cha mẹ biết, chẳng phải Thầy Hứa ở cung thiếu nhi còn cho con một cái máy tính hay sao!"
Cha tôi bổ sung nói.
Nhắc tới Thầy Hứa, trong lòng của tôi không khỏi căng thẳng, làm cho tôi nhớ lại Hứa Nhược Vân, bóng đen nhỏ tinh nghịch, bây giờ nhìn thấy tôi như nhìn thấy người xa lạ.
Tôi lắc đầu, sẽ ức chế nếu như suốt ngày cứ nghĩ tới những chuyện không vui.
"Cha, mẹ, hai người cũng xem báo chí, có phát hiện thấy một thời gian trước, có người nói phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông là đạo văn hay không?"
Tôi hỏi.
"Phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông? Cái này cha biết! Ở cơ quan còn mua mấy bộ, cho cha riêng một bộ, con nói tới cha mới nhớ, cái phương pháp này tốt hơn phương pháp Ngũ Bút nhiều, thành quả lao động cũng nhiều hơn ngày thường! Thật bội phục người thiết kế ra phương pháp này, đầu óc của người ta thật kinh khủng! Nghe nói các đại lý bán sản phẩm này còn lời mấy trăm vạn đấy!"
Cha tôi hâm mộ nói:
"Đúng rồi, sau đó trên báo chí còn công khai xin lỗi, nói sản phẩm này không phải sao chép, mà là sản phẩm của dân tộc!"
"Cha, mẹ, hai người tới phòng của con đi."
Tôi đứng dậy, đi về phòng của mình.
Sau khi chờ cha mẹ vào phòng, tôi bật máy, tìm thư mực lưu trữ tác phẩm thứ nhất của tôi, phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông.
"Cha, mẹ, các người nhìn kỹ, vào cái tên trên màn hình!"
Tôi chỉ vào màn hìputer nói.
Tôi thấy cha mẹ rất nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào nó, nhưng không hiểu cái gì.
"Cha, mẹ, hai người nhìn vào chỗ này! Chỗ này có một từ tiếng anh!"
Tôi chỉ vào góc phải màn hình có một số từ Tiếng anh, nói:
"Hai người nhìn vào chỗ này, có một từ: PROGRAMMEDLIU (1), Lưu Lỗi!"
Đây chỉ là một thói quen kiếp trước, đặt tên mình dưới góc sản phẩm mình làm ra. Mặc dù phươn pháp này rất nhiều người sử dụng, nhưng lại có ít người chú ý tới điểm này.
"Lỗi Lưu? Đây là cái gì?"
Mẹ tôi kỳ quái hỏi.
"Tôi biết, đây là tên tiếng Anh, thường để tên trước họ sau, Lỗi Lưu chính là Lưu Lỗi, A, Lưu Lỗi? A? Không thể nào, con trai, sao người này lại trùng tên với con!"
Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, mà cha tôi vẫn không nghĩ tới là con trai của mình làm.
"Cái tên Lưu Lỗi này chính là con, phần mềm này do con viết !"
Tôi bình tĩnh nói.
Cha tôi nghe xong thì sửng sốt, nhưng ngay sau đó nói:
"Điều này sao có thể, cái phần mềm máy tính này được bầu là một trong những tiến bộ Khoa học kỹ thuật của cả nước, tại sao lại là con viết được ?"
Tôi cười một tiếng, tôi đã sớm biết cha mẹ của tôi, sẽ có câu hỏi như thế, cho nên lấy tấm bằng chứng nhận độc quyền từ trong ngăn kéo ra, nói với hai người:
"Cái phần mềm này đương nhiên là con viết, có cả chứng nhận của Cục độc quyền, ha hả. Hai người xem trên mấy văn kiện này đều là con dấu của con."
Cha mẹ tôi chưa nghe tôi nói hết, hai người ai cũng vươn tay cầm lấy tờ giấy, thấy tay của hai người cùng để trên văn kiện, mẹ tôi liếc mắt nhìn cha tôi nói:
"Đoạt cái gì! Nếu rách thì làm sao bây giờ!"
Cha tôi bị dọa vội vàng buông tay, sau đó lại ghé đầu, nhìn vào mấy tờ văn kiện.
"Tiểu Lỗi, Lưu Lỗi ở trên mấy tờ giấy này thực sự là con hay sao? Cái giấy chứng nhận này là của con?"
Mẹ tôi kinh ngạc nói.
Mặc dù trong lòng không khỏi kinh hãi, nhưng mà lại biết, con mình không thể nào lừa gạt mình, làm sao có thể giả tạo một đống giấy tờ lớn như vậy.
"Đương nhiên, cha mẹ, trên này còn có cả số CMND, hai người so sánh một chút là biết!"
Tôi cười nói.
"1234567XXXXXXXX, quả nhiên là số CMND của Tiểu Lỗi!"
Cha tôi chỉ vào dãy số nói.
"Kêu cái gì, tôi cũng nhìn thấy!"
Mẹ tôi liếc nhìn cha tôi một cái, nói.
"Cha, mẹ, hai người tin con không làm chuyện xấu chưa?"
Tôi chỉ vào những văn kiện kia nói.
Cha tôi gật đầu, hỏi:
"Tiểu Lỗi, cái phần mềm này con rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Để cho con tính xem đã!" Tôi cố ý trang mô tác dạng nói:
"Thời gian đầu phương pháp 1.0 chiếm được 768 vạn, dựa theo hợp đồng con có 50%, sau đó lại là 384 vạn..."
"Ba trăm bốn mươi tám vạn!"
Mẹ tôi không đợi tôi nói xong, đã kinh hô:
"Lão Lưu, hai chúng ta làm việc bao nhiêu năm mới kiếm được 348 vạn đây!"
Cha tôi tức giận nói:
"Ngay cả kiếp sau cũng không đủ, bà không thể nghe con trai nói tiếp à!"
Mẹ tôi lúc này mới phát hiện, là mình đã cắt ngang lời của Tiểu Lỗi, cười nói:
"Tiểu Lỗi con nói tiếp đi."
"Dạ, những thứ này chỉ là ban đầu, sau khi phương pháp 2.0 ra đời, sau đó ký kết hợp đồng tiêu thụ với các công ty của Mỹ, cho nên lợi nhuận là vô hình, cụ thể bao nhiêu, con cũng không biết, phải chờ tới cuối năm thống kê mới biết được, nhưng mà cũng không ít hơn mấy trăm vạn!"
Tôi nói như vậy chẳng qua là để cho hai người tin tưởng, nhưng vẫn là mấy trăm vạn, nhưng là mấy trăm vạn đô.
"A!"
Cha mẹ tôi đồng thời há to miệng, mặc dù bọn họ biết công nghệ cao kiếm tiền được rất tiền, nhưng lại không nghĩ tới mức này, Vốn tưởng rằng kiếm mười mấy vạn cũng không dễ, không nghĩ tới chốc lát đã có mấy trăm vạn!
Bỗng nhiên mẹ tôi nghĩ tới một vấn đề, vội vàng hỏi:
"Tiểu Lỗi, vậy thì theo lời con nói, cái phần mềm này chẳng phải kiếm lời như các công ty kia có phải không? Bọn họ ngồi mát ăn bát vàng, chẳng phải là chiếm được đại tiện nghi hay sao! Hừ, bọn họ nhất định là thấy con tuổi còn nhỏ, lừa gạt con!"
Tôi nghe xong có chút dở khóc dở cười, năm mươi phần trăm, đây đã là tỷ lệ vô cùng cao rồi! Có thể nói là xưa nay chưa từng có! Cho nên tôi kiên nhẫn giải thích:
"Mẹ, 50% này đã là nhiều lắm rồi, người ta bán được 1 bản là 198 đồng, nhưng trong đó 99 đồng đã là của con, người ta cũng có 99 đồng, nhưng người ta phải dùng nó sản xuất âm bản khác, sau đó lại còn phí quảng cáo, phục vụ, rồi vận chuyển, trả lương cho công nhân, phần còn lại cũng không nhiều lắm!"
Mẹ tôi lúc này mới chợt hiểu ra gật đầu, nói:
"Hóa ra là như vậy!"
"Đúng vậy, nếu như nhà máy của tôi có thể sản xuất ra một sản phẩm như vậy, thì tại sao phải nợ tiền của công nhân tới bây giờ còn chưa trả!"
Cha tôi không khỏi hâm mộ nói.
"Đúng rồi, Tiểu Lỗi, số tiền kia con cất ở đâu, mau mang cho mẹ giữ cho!"
Mẹ tôi lúc này mới nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, đó là tung tích của khoản tiền lớn kia.
"Trừ một số để tiêu, còn lại toàn bộ gửi trong ngân hàng."
Tôi sớm biết mẹ tôi sẽ có nghi vấn này, cho nên mở ngăn kéo, lấy ra một sổ tiết kiệm hơn 300 vạn. Sau đó nhìn mẹ tôi nói:
"Tiền con đều gửi trong Ngân Hàng Công Thương".
"Ba trăm vạn? vậy thì còn số dư 49 vạn kia đâu? Nó đi đâu rồi?"
Mẹ tôi nhận lấy sổ tiết kiệm, lập tức khôi phục giọng nói uy nghiêm, như một trưởng bối dạy dỗ con cái.
"49 vạn kia đã bị con tiêu hết rồi."
Tôi nói.
Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể nói như vậy.
Đây là một cái sổ tiết kiệm có giá trị nhỏ nhất của tôi, những cái khác đều hơn trăm triệu, hôm nay ngả bài với cha mẹ, cho nên tôi không chuẩn bị trước cuốn sổ 349 vạn được.
"Tiêu hết?"
Mẹ tôi nghe thấy vậy thì nóng nảy:
"Con tiêu hết 49 vạn, như vậy có lãng phí quá không? Con đúng là một đứa con phá sản. Mẹ với cha con mệt nhọc kiếm tiền cho con đi học, vậy mà đứa nhỏ này, tại sao lại nhưu vậy chứ? Có tiền bắt đầu học thói xấu, học người ta có vợ hai..."
Nói tới đây, mẹ tôi thấy sắc mặt tôi có chút không tốt, lập tức ngừng lại.
"Bà nói lung tung gì vậy, cái gì mà vợ hai, bà không thấy hai nha đầu Nhan Nghiên và Vi Nhi khả ái như vậy hay sao!"
Cha tôi vội vàng ở bên cạnh khuyên giải nói.
"Cha, mẹ, thật ra số tiền này con không xài lãng phí đâu, con cầm đi để cho cha của Vi Nhi chữa bệnh, cha của nàng chữa bệnh cần tới hơn 20 vạn, sau đó còn lại là mua xe…, thật ra cũng không còn bao nhiêu, trong tay con còn mười mấy vạn."
Tôi lắc đầu nói.
"A!"
Mẹ tôi gật đầu nói:
"Mẹ chỉ sợ con còn nhỏ tuổi, xài tiền bậy bạ! Nhưng mà cầm đi cho người khác chữa bệnh là đúng, tiêu tiền đúng chỗ! Đúng rồi, Tiểu Lỗi, 300 vạn này mẹ thay con bảo quản, sau này con muốn dùng tới, thì mẹ lại đưa cho, con có ý kiến gì không?"
"Không có đâu mẹ, mẹ cất là tốt nhất, mà cũng nên đi mua một căn phòng khác cho tốt, mỗi tháng căn nhà này phải trả tiền thuê, mà trên gác cũng không còn tốt nữa rồi."
Tôi tiếp tục nói:
"Sau đó còn thừa thì mua quần áo mà đồ trang điểm, mua cho cha nữa, à còn mua điện thoại di động..."
"Thấy chưa, vẫn là con trai hiểu tôi, xem này quần áo tôi hỏng hết cả rồi, lại còn..."
Cha tôi nghe tôi nói như vậy, lập tức mặt mày hớn hở.
"Đi, ông dụ dỗ cái gì, có tiền cũng không thể tiêu loạn! Mua cái gì mà mua, tiền này dành cho con trai cưới vợ!"
Mẹ tôi phất phất tay nói.
"Mẹ, con đã có hai người vợ rồi, còn cần cưới thêm nữa ư?"
Tôi cười nói:
"Số tiền này dành cho cha mẹ tiêu vặt, kỳ lợi nhuận thứ hai sắp tới, lúc đó con sẽ có hơn 1000 vạn!" Tôi lại tiếp tục nói.
"A!" Mẹ tôi sửng sốt nói:
"Hơn ba trăm vạn cầm đi tiêu vặt?"
"Đúng, cha, mẹ, hai người vất vả nửa đời người rồi, còn chưa hưởng thụ được cái gì, con không tin các người thấy cuộc sống đại phú hào trong ti vi mà không động tâm!"
Tôi phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói.
"Nếu như Tiểu Lỗi có thể kiếm tiền, thì người làm cha làm mẹ như chúng ta hưởng thụ một chút cũng không sao..."
Quả nhiên, cha tôi có chút tâm động.
"Vậy... Lão Lưu, chúng ta ngày mai đi mua nhà có được không? Người ta nói mua phòng ốc, đầu tư bất động sản có thể lãi vô số !"
Mẹ tôi do dự một chút nói.
"Vậy thì còn đồng hồ đeo tay..."
Cha tôi thử dò xét hỏi.
"Mẹ, hai người cứ yên tâm đi, dựa vào bản lãnh kiếm tiền của con, thì cái gì mà chẳng mua được, sau này còn có thể kiếm nhiều hơn mấy chục lần nữa!"
Tôi giải thích.
"Được rồi, nói cũng phải. Đồng hồ đeo tay của mẹ từ lúc kết hôn còn chưa thay, cũng nên đổi một cái?"
Mẹ tôi cũng bắt đầu tâm động.
"Cha, mẹ, các người cứ yên tâm đi!"
Tôi cười nói.
Mẹ tôi lúc này mới cao hứng đem sổ tiết kiệm cất đi, sau đó khen tôi là một người con ngoan, cha tôi thì ở bên cạnh nói khoác, nói:
"Nếu như không có tôi, Bà sinh một mình hay sao. Đó còn có công lao của tôi!"
"Ông già rồi mà không đứng đắn, ở trước mặt con mà nói như vậy!"
Mẹ tôi phì cười nói.
"Sợ gì, con của bà cũng hiểu không ít đâu!"
Cha tôi quỷ dị cười nói, sau đó nhỏ giọng nói với tôi:
"Đúng rồi, con ngoan, cái lần trước, con cho cha còn nữa hay không?"
"Cái gì?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Chính là , cái mà con lén đưa cho cha đó!"
Cha tôi liếc mắt nhìn về hướng của mẹ tôi, thấy mẹ tôi đang nghiên cứu sổ tiết kiệm, không chú ý tới hoàn cảnh bên này.
"Cái gì mà lén đưa?"
Thật ra thì tôi đã biết cha tôi nói tới cái gì, nhưng mà tôi lại cố ý làm bộ như không biết.
"Chính là, cái..."
Cha tôi vội la lên.
"A, bao ngừa thai, nói sớm một chút có hơn không!"
Tôi cười nói:
"Không biết là cái con để trong ngăn kéo còn không!"
Cha tôi thấy tôi nói ra ba chữ đó thì sợ hết hồn, vội vàng nhìn về phía mẹ tôi, phát hiện mẹ tôi không có chú ý tới, mới lúng túng nói:
"Cái đó…cái đó cũng dùng hết rồi!"
(1): Lập trình viên: Lưu Lỗi
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương