Tôi nói xong câu đó, cả Chú Hà và cha tôi đều sửng sốt, không biết tôi đang muốn làm gì. Nhưng ngay sau đó cha tôi đã hiểu, lúc nãy mình làm Lão Hà ở vào trạng thái khó xử, con của mình làm như vậy, chỉ là đền bù những thiệt thòi đó mà thôi! Cho nên cha tôi cao hứng nói: "Đúng vậy, lão Hà! Lưu Lỗi nói rất đúng, con rể chỉ một nửa là con thôi, mà Lưu Lỗi đã nhận làm con trai của hai người rồi! Tích Duyên đã nhận tôi làm cha nuôi, tôi cũng có ý nghĩ muốn để cho nó làm như vậy, nhưng mà Lưu Lỗi đã nói ra trước rồi, thì cũng như tôi nói vậy!" Chú Hà thấy tôi đột nhiên muốn kết nghĩa, thì không biết phải làm sao! Tiểu Tích nhận người ta làm cha, mẹ nuôi thì chẳng làm sao cả, bởi gia đình người ta có điều kiện, sau này có thể chiếu cố cho Tiểu Tích một chút! Nhưng con của người ta là một nhân tài, nhận người tàn phế như mình làm cha nuôi thì có ý nghĩa gì chứ! Nhưng nếu như không đồng ý, thì người ta lại tưởng là mình kiêu, làm người thanh cao, nhưng nếu đáp ứng, thì người ta lại cho mình là người ham phú quý. Tôi thấy Chú Hà do dự nên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói: "Chú Hà chẳng lẽ vì hôn sự của Tiểu Tích nên tức giận hay sao?" "Đâu có, đâu có, chú cao hứng còn không kịp nữa là! Vô duyên vô cớ, có thêm một người con ưu tú như vậy, làm sao chú không cao hứng được chứ!" Chú Hà nói. "Cha nuôi, xin nhận của con một lạy!" Vừa nói, tôi liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu một cái nói. "Ai nha, làm cái gì vậy! Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi, trên mặt đất bẩn lắm! Lão Lưu, nhanh bảo hắn đứng lên đi!" Chú Hà vội vàng nói. Tôi đáp ứng, đứng dậy. Không khí vui vẻ hòa thuận, làm cho mấy người lập tức quên mất chuyện không vui. Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi nói chuyện nhận làm con nuôi với cô Hà, Cô Hà mừng rỡ vô cùng, còn nói cha tôi là quý nhân của nhà này, lão Hà mấy năm nay chưa từng vui vẻ như vậy, huống chi lại còn nhận được một người con trai tốt! Còn đối với hôn sự của tôi và Tích Duyên, chú Hà mặc dù không nói, nhưng nhìn qua mắt mắt của chú ấy, thì tôi có thể cảm nhận được sự tiếc nuối vô hạn, giống như một ánh mắt của người cha vợ nhìn con rể! Đối mặt với ánh mắt như vậy, tôi cũng chỉ có thể giả bộ làm như không biết gì cả, vùi đầu ăn cơm. Nói thật, bình thường quen ăn món ăn sơn hào hải vị, giờ ăn những món ăn nông thôn như thế này, thật đúng là có một hương vị khác. Bất tri bất giác, tôi đã ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm. "Đúng rồi, lão Hà, ông chẳng phải còn một người con trai nhỏ hay sao? Nó đâu rồi?" Sau khi rượu quá tam tuần, cha tôi mới phát hiện trong nhà còn thiếu một người! "Nó còn đang ở trường học, trường cách nhà quá xa, nên ở lại trường cho tiện!" Chú Hà nói. "Đúng rồi, cha nuôi, học phí của em có đủ không?" Tôi chợt nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu, Hà Tích Duyên đến thành phố làm việc, chẳng phải là vì học phí cho em trai hay sao! "Ai! Làm gì có tiền! Ngay cả tiền bệnh cho chú còn phải đi vay!" Chú Hà nói: "Thầy giáo của Tiểu Hổ cũng là người tốt, đã nói với trường học, là cứ cho hắn đi học trước, khi nào chúng tôi gom đủ học phí, sẽ đóng lại sau." Cha tôi nghe vậy, thì móc luôn ví tiền, nhưng trong túi làm gì có nhiều! Hơn nữa, cha tôi khi đi rất vội, đâu có kịp mang theo tiền, trả tiền xe hơn 50 đồng, thì trong túi chỉ còn lại có hơn trăm đồng. Cha tôi lúng túng không biết làm sao, đã lấy tiền ra rồi, lại không biết có nên đưa hay sao. Vạn bất đắc dĩ, cha tôi chỉ đành đưa mắt nhìn mẹ tôi cầu viện. Thật ra thì mẹ tôi từ lúc cha tôi rút ví tiền đã biết là chuyện gì rồi! Nhưng mà mình đi quá vội, ngay cả ví tiền còn không mang theo, nên khi thấy ánh mắt của cha tôi, thì bất đắc dĩ lắc đầu. Tôi nhìn thấy cha tôi lúng túng, vội vàng móc ví từ trong túi ra, cầm lấy một tập tiền 100 đồng, nhìn Chú Hà nói: "Cha nuôi, số tiền này cha cứ cầm lấy dùng tạm, buổi sáng con đi vội vàng, không mang theo bao nhiêu tiền mặt! Nếu như vẫn không đủ, thì cha nuôi cứ gọi điện thoại cho con." Tại sao tôi không đi ngân hàng lấy tiền, ở cái địa phương này thì làm sao rút được tiền. "Chuyện này... Như vậy sao được! Con mau cầm trở về đi, tại sao cha lại lấy tiền của con chứ!" Chú Hà vội vàng khoát tay nói. "Cha nuôi, tại sao người khách khí tới như vậy, con là con nuôi của người, cũng là đại ca kết nghĩa của Tiểu Hổ, đóng học phí cho em mình thì có gì là không được!" Lý do của tôi rất chính xác, làm cho Chú Hà không cách nào cự tuyệt. "Nhưng mà... số tiền này thì quá nhiều..." Chú Hà thấy tập tiền này ít nhất cũng phải ba tới bốn ngàn đồng. "Lão Hà, đây là tâm ý của con nuôi, ông định cự tuyệt hay sao?!" Cha tôi khuyên. Cho tới lúc này, cha tôi mới tin tôi là người có tiền, vung tay một cái đã mấy ngàn đồng. Chú Hà vừa nghĩ, nếu như Lão Lưu cũng đã nói như vậy, mình cự tuyệt thì không tiện, huống chi trong nhà lại đang thiếu tiền! Dựa vào quan hệ của mình với Lão Lưu, thì còn thân hơn huynh đệ, ăn một chén cơm, ngủ chung một giường, bây giờ con hắn cho tiền mình, thì cũng chẳng có gì không tốt! Cho nên không nói gì nữa, cất tiền vào trong ngực, nói: "Số tiền này bằng cả thu nhập trong một năm của vườn cây ăn quả rồi! Sớm biết có thể thu nhận một người con như vậy, thì tôi cũng đâu cần phải đi tìm tên Cổ Đại Quả lý luận làm gì" Được Chú Hà nhắc nhở, tôi mới đột nhiên nhớ tới, thiếu chút nữa đã quên mục đích tới đây lần này, là tìm Cổ Đại Quả tính sổ, cho nên tôi dùng lý do đi vệ sinh, ra ngoài điện thoại cho Quách Khánh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// "Lão Đại, cậu có chuyện gì vậy, tớ với đám tiểu đệ còn đang ở đây phơi nắng này! Những thôn dân kia coi chúng tớ là xã hội đen, nên tránh chúng tớ rất xa!" Mới vừa gọi điện thoại, giọng oán thán của Quách Khánh từ bên kia đã vọng tới. "Hắc hắc, ngại quá, ngại quá!" Tôi nói nói: "Ai? Không đúng, tại sao lại gọi các cậu là xã hội đen? Chẳng lẽ các cậu không phải hay sao?" "Lão Đại, xã hội đen là tội phạm, còn chúng tớ là người của công ty, sắp tới tớ sẽ tuyên bố thành lập công ty!" Quách Khánh cười nói. "Ôi trời, không có thời gian nói chuyện phiếm nữa!" Tôi bắt đầu nói chính sự: "Cậu đi tìm một người, hắn tên là Cổ Đại Quả, con trai của trưởng thôn, ở nơi này tương đối có bối cảnh, chắc là xã hội đen, cậu tìm hắn cho tớ!" "Không thành vấn đề!" Quách Khánh đáp: "Sau khi tìm được hắn thì sao? Có tiêu diệt hắn luôn không?" "Tiêu cái đầu cậu, cậu có phải cảm thấy cuộc sống quá thoải mái, nên muốn vào tù thử cảm giac? Cậu mà gây ra đại sự gì, tớ cũng không bảo vậy được cậu đâu" Tôi khiển trách. "Không sao, tớ đi tìm đại tẩu!" Quách Khánh cười gian nói. "Tùy tiện, vậy cậu nghĩ xem, không có lời nói của tớ, nàng có giúp cậu hay không!" Tôi nghĩ thầm, ngay cả cha của đại tẩu còn đang làm công cho mình, cậu tìm ai đây! Nếu như thật sự phạm tội, đi tìm ông của Triệu Nhan Nghiên, với tính cách chính trực như vậy, không bắt cậu vào tù mới lạ! "Hắc hắc!" Quách Khánh cười một tiếng nói: "Tớ biết thế nào là chừng mực, lúc nãy chỉ đùa một chút mà thôi." "Vậy cứ như vậy đi, sau khi tìm được hắn thì giám thị, tìm một chỗ không người nhốt hắn lại, buổi tối tớ đến!" Tôi phân phó nói. Sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhà chúng tôi ngồi quây quần trò chuyện với nhau, tâm tình của chú Hà hôm nay rất tốt, cũng phá lệ ra ngoài sân phơi nắng. "Cha nuôi, Cổ Đại Quả thiếu người bao nhiêu tiền?" Tôi hỏi. "Ai! Với con thì chẳng coi vào đâu, chỉ có hơn 3000 đồng, nhưng số tiền này đối với gia đình lúc đó còn là một số tiền cứu mạng, tiền học phí của Tiểu Tích và Tiểu Hổ cũng là nó, nhưng hiện giờ thì không cần nữa, không phải vì nó mà liều mạng!" Chú Hà thở dài nói. "Yên tâm đi cha nuôi, con nhất định sẽ đòi lại lẽ công bằng cho người." Tôi trịnh trọng nói nói. Ba nghìn đồng tiền đối với tôi mà nói thì không đủ ăn một bữa cơm hạng sang, nhưng mà chủ yếu là tên Cổ Đại Quả này đã gây phiền toái cho tôi! Tôi còn đang lo không có chuyện gì làm, thì hắn lại tìm tới cửa. Sau hơn 2h đồng hồ, thì tôi nhận được điện thoại của Quách Khánh. Cha mẹ tôi mặc dù biết tôi có rất tiền, nhưng khi thấy tôi xài thứ công nghệ cao cũng kinh ngạc, hơn nữa cha tôi còn có chút hâm mộ, u oán nói: "Ngay cả giám đốc nhà máy của cha cũng có 1 cái, nhưng không sang trọng nhưu vậy!" Tôi nghe xong có chút buồn cười! Thì ra cha tôi cũng thích hư vinh! Tôi còn tưởng người chỉ biết làm kỹ thuật! Tôi cười nói: "Cha, nếu người thích, con sẽ mua chua người một cái còn sang hơn !" Bởi vì sau khi tôi sống lại, thì NOKIA cũng sắp ra đời. Mẹ tôi lập tức trợn mắt nhìn cha tôi một cái nói: "Con à, đừng có nghe cha con nói. Mua cái thứ này có lợi ích gì đâu, nghe nói nó hơn 1 vạn đồng đấy, đem gửi ngân hàng thì tốt h ơn!" Cha tôi sau khi bị giáo huấn, lập tức lúng túng nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, cho dù con nó có mua cho tôi, thì tôi cũng không nhận!" "Được rồi, cha mẹ, hai người đừng cãi nữa, con mua cho mỗi người một cái là được rồi!" Đối với tôi mà nói, mua hai cái di động thì không tính là gì. Cha tôi vừa đang muốn nói, thì mẹ tôi lại nói: "Không mua! Nếu không như vậy đi, con đem tiền cho mẹ, mẹ tích trữ, tới lúc con cưới vợ thì dùng đến!"