Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 184
Nếu như tên Cổ Đại Quả này độc ác như vậy, thì tôi sẽ độc ác hơn hắn!
Tôi khởi động chiếc xe Jetta phóng như bay về nhà, trên đường tôi gọi điện thoại cho Quách Khánh. Quách Khánh từ khi tiếp nhận địa bàn của Vu Văn Phong, thì rất ít đi học, chỉ toàn lăn lộn bên ngoài.
"Alo, Quách tử phải không?"
Tôi nói.
"Là tôi, ai vậy?"
Ở đầu bên kia vô cùng ầm ĩ, hình như là đang ở trong quán Bar.
"Ôi trời, mới hai ngày đã quên tớ! Tìm chỗ nào yên lặng chút nói chuyện có được không!"
Tôi quát vào trong điện thoại.
"A, hóa ra là lão đại! Cậu tìm tớ làm gì?"
Quách Khánh cười nói:
"Cậu chờ một lát, tớ đổi chỗ nào nói chuyện!"
Một lát sau, bên trong đã yên tĩnh đi không ít, chỉ nghe Quách Khánh nói:
"Lão Đại, tớ đang trong phòng WC, có chuyện gì không?"
"Cậu tìm mấy huynh đệ, đợi ở dưới nhà của tớ!" Tôi nói.
"Làm gì? Vào lúc nào?"
Quách Khánh hỏi.
"Đi sang huyện khác, ở Diêm Hòa thông, bây giờ, ngay lập tức, lập tức!"
Tôi nói.
"Diêm Hòa thôn? Đi tới nơi đó làm gì!"
Quách Khánh kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên là đi làm việc, chẳng lẽ lại đưa cậu đi du lịch!"
Tôi cả giận nói.
"Có mang theo người không?"
Quách Khánh lập tức hiểu ý.
"Một mình cậu đi là được rồi, cứ như vậy nhé!"
Tôi nói.
Khi tôi về tới Hoa Hưng tiểu khu, thì Quách Khánh đã ở dưới đó chờ, tiểu tử này làm việc rất nhanh, lại còn nhanh hơn so với cả tôi!
"Tốc độ không tệ!" Tôi khen ngợi nói.
"Ôi trời, chuyện của cậu không nhanh sao được!"
Quách Khánh từ trong một chiếc Buick nhảy xuống nhìn tôi nói.
Bên cạnh Quách Khánh là Tam Hầu Tử, sau khi nhìn thấy tôi, thì lúng túng kêu lên: "Lão tổ tông!" có thể vì sự kiện lần trước, nên hắn không được tự nhiên.
"Ta ngất, ngươi có thể đổi lại cách gọi hay không! Cái từ này quá khó nghe, ngươi gọi ta là lão đại còn dễ nghe hơn nhiều!"
Tôi mắng.
"Dạ lão đại gia!" Đinh Bảo Tam vội vàng nói.
Tôi ngất, thiếu chút nữa sút hắn bay tới tận Nam Thiên Môn! Người này có thông minh hay không vậy!
Tôi đánh giá Quách Khánh một chút, tiểu tử này mới có mấy ngày không gặp, trông ra vẻ hơn không ít, trên người đều là đồ hiệu, xe còn sang hơn cả tôi, xem ra sau khi tiểu tử này tiếp nhận địa bàn của Vu Văn Phong, thì kiếm được không ít tiền.
"Có mang theo người hay không?"
Tôi nhìn trong xe Buick của Quách Khánh, ngoại trừ Đinh Bảo Tam ra, thì làm gì có ai.
"Mang, đương nhiên là mang!"
Quách Khánh chỉ vào ba chiếc xe che bạt xanh ở cách đó không xa, nói:
"Chỉ trừ mấy huynh đệ bị chém trọng thương phải vào bệnh viện, còn lại tớ đem tới hết, cũng có mấy người tớ kéo dậy từ trên bụng nữ nhân, hơn 300 người, vậy đã đủ chưa?"
Tôi đổ mồ hôi! Tiểu tử này đúng là kinh khủng rồi, tiểu đệ có tận hơn 300 người! Mang nhiều người như vậy, thì dân làng không sợ chết khiếp mới là lạ! Cho nên tôi nói:
"Mang theo mười mấy người là đủ rồi, mang nhiều như vậy ăn hết cả cơm của dân chúng đó!"
"Không cần phải để ý đến bọn họ, chính hắn động thủ tới miếng cơm manh áo của tớ mà."
Quách Khánh âm hiểm cười nói.
"Ôi trờ, các chỗ kia phong thục vẫn thuần phác, không chịu nổi sự hành hạ như vậy! Sau khi chúng ta đi, kinh tế bị bức lùi mấy chục năm, thì tớ thành tội nhân thiên cổ đó!"
Tôi nói.
"Nói cũng phải, vậy thì để lại một xe, Tam Hầu Tử, mày đi nói với bọn chúng tự chuẩn bị cơm nước, còn những người khác đi về!"
Quách Khánh ra lệnh cho Tam Hầu Tử.
Sau khi tôi với Quách Khánh thương lượng xong, bèn lên lầu. Mới bước vào trong nhà, tôi đã thấy mẹ tôi và Tích Duyên ở trong phòng khách lo lắng đi tới đi lui. Nhìn thấy tôi trở lại, mẹ tôi nói:
"Tiểu Lỗi, làm sao bây giờ, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?!"
"Không có chuyện gì đâu, mẹ!"
Tôi an ủi, nói.
Nói thật, tôi cũng rất lo lắng, sợ cha tôi có xung đột với Cổ Đại Quả.
Tôi biết, cho dù báo cảnh sát cũng không làm được việc gì, bây giờ cho dù báo cảnh sát thì họ cũng không tới ngay được, khẳng định sẽ báo công an của Trấn Đông Hương, mà theo lời Tích Duyên nói, đồn công an của nơi đó đã thiên vị tên Cổ Đại Quả này lâu rồi!
"Mẹ, người với Tích Duyên chuẩn bị một chút đi, chúng ta lập tức tới Diêm Hòa thôn!"
Hiện giờ mẹ tôi đã cuống hết cả lên, tôi nói thế nào thì biết thế, chỉ còn cách gật đầu mà thôi. Mà Hà Tích Duyên thì vô cùng tin tưởng lời nói của tôi.
Bởi vì không phải đi xa nhà, nên hai người cũng chẳng phải mang theo gì nhiều, chẳng qua chỉ mang theo những áo ấm mùa đông, bởi vì ở huyện lạnh hơn so với ở thành thị, đây là kinh nghiệm được truyền lại từ lâu đời.
Ba người chúng tôi ra khỏi nhà, mẹ tôi khẩn trương tới mức ngay cả cửa chống trộm cũng không khóa, được tôi nhắc nhở nên mẹ tôi mới vội vã khóa lại.
Mặc dù lúc bình thường, mẹ tôi oán giận cha tôi vô dụng, kiếm tiền ít, công bố là không thích cha tôi, gả cho hắn coi như là một thất bại, không bằng gả cho Tiểu Triệu, nhưng mà tôi biết, trong lòng mẹ tôi rất yêu cha tôi, đây là một minh chứng tốt nhất.
"Mẹ lên xen đi."
Tôi mở cửa chiếc xe Jetta, mặc dù trước đây nó đụng phải chiếc Lamborghini của Ngô Huỳnh Huỳnh, đã bị lõm vào một mảng lớn, nhưng vẫn có thể hoạt động tốt, nhưng mà nhìn từ bên ngoài, trông nó giống như một chiếc xe được nhập về từ bãi rác.
"Tiểu Lỗi, xe này... ?"
Mẹ tôi nghi ngờ chỉ vào chiếc Jetta hỏng, hỏi.
Tôi sớm biết mẹ tôi sẽ có câu hỏi như thế, nhưng lúc này cũng chẳng giải thích gì nhiều, chỉ nói:
"Mẹ chuyện này có thời gian thì còn sẽ nói sau!"
Mẹ tôi gật đầu, cũng Hà Tích Duyên ngồi vào trong xe, Hà Tích Duyên ngồi ở ghế phụ, chỉ đường cho tôi, tôi nhìn Quách Khánh cười:
"Đuổi theo tớ, bảo cái xe phía sau kia đi xa xa một chút!"
Tôi làm như vậy là để cho mẹ tôi khỏi nghi ngờ, nếu như mà mẹ tôi nhìn thấy một đám xã hội đen như vậy, không bị hù chết mới là lạ!
Sau khi lên xe, tôi chẳng chút chậm trễ, liên tục nhấn ga tăng tốc độ. Nhưng khi băng qua trạm thu phí thì có chút phiền toái, khi đang đi qua thì gặp chốt kiểm tra.
Đèn tín hiệu phía trước đã lóe lên, chướng ngại vật đã được lôi ra đường.
"Dừng xe!"
Một giao thông cảnh sát dùng loa phóng thanh nói với tôi, tay thì không ngừng ra hiệu dừng xe, tôi chỉ còn cách dừng xe lại.
Cảnh sát giao thông chào tôi, sau đó gõ vào cửa xe:
"Xuống xe!"
Tôi nhíu nhíu mày, tôi đâu có gì phải sợ, với lại tôi cũng chẳng vi phạm luật giao thông, đây chỉ là kiểm tra cho có lệ mà thôi, nhưng hôm nay tôi đang vội, không có thời gian, cho nên tôi hỏi người cảnh sát giao thông:
"Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì không? Tôi còn đang vội."
Người cảnh sát giao thông kia nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn chiếc xe, thấy chiếc xe này đã bị hư tổn, trong bụng có chút nghi ngờ, trông thần sắc của người này có chút bối rối, hình như là gây họa bỏ chạy thì phải? Cho nên lập tức nói vào trong bộ đàm:
"Tổng đài, giúp tôi kiểm tra một chút, ở thành đông có một chiếc xe chạy tốc độ ca... A, biển số A00077, đây là loại biển không cần phải kiểm tra?"
Người cảnh sát giao thông thấy biển số xe thì sợ hết hồn, đây chẳng phải là biển số của tỉnh ủy hay sao? Nhưng tại sao lại bị hư tổn như vậy?
Trong lòng hắn càng thêm hoài nghi, xe của tỉnh ủy nếu bị hỏng, tại sao còn được cho chạy? Nói không chừng... Nghĩ tới đây, cảnh sát giao thông lập tức lạnh giọng hỏi:
"Xe này là của cậu hay sao?"
Tôi bị hỏi như vậy thì sửng sốt, có chút không hiểu hỏi:
"Của tôi, có chuyện gì không?"
"Cậu làm việc ở cơ quan nào? Mang giấy chứng nhận của cơ quan ra cho tôi xem một chút"
Người cảnh sát giao thông nói.
"Cơn quan?"
Tôi kỳ quái nói:
"Tôi làm việc ở cơ quan nào thì có quan hệ với anh hay sao? Anh không nhìn giấy thông hành, còn hỏi làm cái gì?"
Tôi có chút tức giận, vốn là tôi đang vội, lại bị người này gây khó dễ?
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy! Nếu như cậu không thể chứng minh xe này là xe của cậu, thì chúng tôi sẽ phải tạm giữ nó!"
Người cảnh sát giao thông nói.
"Tạm giữ? Sao vậy, tôi có vi phạm gì hay sao?"
Tôi chất vấn.
"Vi phạm thì không, nhưng tôi hoài nghi xe của cậu có lai lịch bất chính!"
Người cảnh sát giao thông nói:
"Giấy phép của xe này không phải của tư nhân, mà thuộc về cơ quan nhà nước, nếu như cậu không có căn cứ nào chính xác, vậy thì tôi đành phải xin lỗi, chẳng những tôi sẽ giữ xe, mà cả người tôi cũng phải dẫn đi!"
Nghe hắn nói như thế, tôi mới phát hiện ở vấn đề ở chỗ nào, chiếc xe này thuộc về nhà nước.
Nhưng dù sao thì tập đoàn Ánh Rạng Đông là một ngôi sao sáng của tỉnh, hơn nữa Triệu Quân Sinh lại được bầu làm hội trưởng hội thương nhân toàn tỉnh, đồng thời được bầu làm Ủy viên của hội đồng nhân dân tỉnh. Lại nghe nói, do giải quyết được vấn đề lao động cho công nhân, nên được Cục lao động mời làm cục trưởng danh dự..., cho nên nói xe của tập đoàn Ánh Rạng Đông là xe của nhà nước, cũng chẳng có gì khác nhau!
Lúc bình thường thì chẳng ai dám nói gì, nhưng hiện giờ chiếc xe của tôi đã bị hư hại, cho nên hắn hoài nghi cũng đúng.
Tôi đang muốn giải thích, thì Quách Khánh ở phía sau thấy tôi với cảnh sát giao thông kia có xung đột, nên đã chạy tới.
Chỉ thấy người cảnh sát giao thông kia quát:
"Các anh ở cùng một xe làm gì? Trông các anh không phải người tốt? Mau xuống xe cho tôi!"
"Tôi nói đồng chí cảnh sát, con mắt nào nhìn thấy chúng tôi là người xấu? Trên mặt chúng tôi có khắc hai chữ "người xấu" hay sao, có khi chúng tôi là người tốt đấy?"
Quách Khánh hờ hững nói nói.
"Người tốt? Người tốt mà trên tay lại trạm chổ như vậy?"
Người cảnh sát khinh thường nói.
"Đó là nghệ thuật! Nghệ thuật hiểu không? Người trong xe chúng tôi là người của nghệ thuật, đang muốn ra ngoài biểu diễn!"
Quách Khánh bịa chuyện nói.
Quách Khánh vốn là người trên xã hội, nên nói dối tim không đập mạnh, sắc mặt không đổi.
"Làm nghệ thuật ? Các ngươi mà làm được nghệ thuật? Làm nghệ thuật gì?"
Người cảnh sát giao thông này hiển nhiên là không tin lời Quách Khánh nói.
"Punk hiểu không?"
Quách Khánh lấy tay làm thành một cái loa, sau đó đột nhiên hát rống lên:
"Về đến Lhasa ~~~ trở lại cung điện Bố Lạp Đạt! Trở lại Lhasa ~~~~~~ về tới nhà của nàng!"
"Được rồi! Ngươi đừng hát nữa!"
Người cảnh sát giao thông kia lỗ tai bị hét cho gần điếc, nói:
"Vậy những thiết côn ở trên xe để làm gì?"
"Thiết côn? Nga ~~~~ anh nói cái bộ gõ kia ư !Đây là một lại nhạc khí hạng nặng, chuyên dùng tạo ra âm thanh "Thình thịch, choeng"!"
Quách Khánh đột nhiên gõ một tiếng, làm cho người cảnh sát giao thông này sợ hết hồn.
"Được rồi, được rồi, các ngươi đi đi thôi!"
Người cảnh sát giao thông lắc đầu, lầm bầm nói:
"Mẹ kiếp, loại dân chơi kiểu âm nhạc này đúng là không bình thường, suýt chút nữa làm tai mình bị điếc!"
Lúc Quách Khánh lên xe, tôi liếc mắt bảo hắn là đi trước đi, nếu như đứng chung với tôi, thì sẽ khó giải thích.
Mẹ tôi ngồi ở trong xe, toàn nghe rõ những lời của tôi nói với người cảnh sát giao thông, trong lòng sợ hãi vô cùng!
Vốn lúc nãy nàng hoài nghi lai lịch của chiếc xe này, giờ lại bị người cảnh sát giao thông kia nói như vậy, thì trong lòng lập tức sợ hãi.
Tôi nhìn người cảnh sát giao thông nói:
"Anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại."
"Gọi điện thoại làm cái gì? Báo cho đồng bọn của cậu hay sao?"
Người cảnh sát giao thông này hoài nghi nói.
"Tôi gọi điện thoại để chứng minh xe của tôi không phải là xe trộm cắp!"
Tôi nói.
"Không được!"
Người cảnh sát giao thông lạnh lùng nói:
"Ai biết cậu có ra ám hiểu gì hay không, có gọi cũng phải theo tôi về trụ sở mới được gọi!"
Tôi vô cùng buồn bực! Người cảnh sát giao thông này đúng là trách nhiệm quá mức!
Nhưng lúc này, từ trong bộ đàm của hắn vang lên mấy âm thanh, hắn vội vàng cầm lên, nói:
"Tôi là người kiểm tra tốc độ ở Thành đông, xin mời nói!"
"Tôi là trung tâm chỉ huy trong thành phố, biển số xe A00077 đã được kiểm tra, không có vi phạm gì!"
Người đầu bên kia nói.
"Đã rõ, cám ơn!"
Người cảnh sát giao thông nói.
"Không có chuyện gì thì tôi có thể đi chưa?"
Tôi nghe được cái kết quả này, thở phào nhẹ nhỏm, nói.
"Không được! Mặc dù không có vi phạm gì, nhưng không thể chứng minh được lai lịch của xe này!"
Người cảnh sát giao thông nói.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, người này thật đúng là cố chấp! Dưới tình thế cấp bách, tôi cầm ví tiền, móc ra một chồng tiền nhét vào tay hắn, nói:
"Phiền toái anh dàn xếp chuyện này..."
Người cảnh sát giao thông kia thấy đống tiền trong tay, ước chừng cũng khoảng 3000, 4000 đồng, hừ lạnh một tiếng nói:
"Cậu đang hối lộ nhân viên chấp hành pháp luật, tôi sẽ báo cáo lên trên!"
Tôi đúng là không có cách nào khác, đúng là há miệng mắc quai! Vốn nghĩ rằng hắn toan tính gây khó khăn cho tôi, nhưng không nghĩ người này lại công bình chấp pháp!
Mà tôi cũng không có cách khác, người này chỉ đơn thuần làm việc theo pháp luật!
Đang lúc tôi gấp gáp vô cùng, thì chợt nhìn thấy bộ đàm của người này, linh cơ chợt hiện, nói:
"Đồng chí, cái bộ đàm này có thể thông với phòng làm việc của cục trưởng không?"
"Cục trưởng gì?"
Người cảnh sát giao thông nghe xong sửng sốt.
"Chính là khương cục trưởng của các anh đó!"
Tôi giải thích!
"Cậu biết Khương trưởng cục?"
Người cảnh sát giao thông nghe vậy có chút kì quái hỏi.
"Biết! Anh đem điện thoại cho tôi, tôi nói với ông ấy một hai câu là có thể chứng minh thân phận của tôi!"
Tôi nói.
Người cảnh sát giao thông nghe tôi nói như vậy, mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng lại nghĩ tới biển số xe của tôi, không chừng nó là sự thật, cho nên nói:
"Cậu chờ một chút, tôi phải báo lên trung tâm chỉ huy để đổi tần số!"
Người cảnh sát giao thông này nói một hai câu, thì quay lại nói với tôi:
"Được rồi."
Tôi cầm bộ đàm, thì nghe thấy âm thanh quen thuộc của Khương Vĩnh Phú:
"Alo, tôi là khương Vĩnh Phú."
"Khương cục trưởng, cháu là Tiểu Lưu."
Tôi nói vào trong bộ đàm.
"Tiểu Lưu? Tiểu Lỗi nào?"
Khương Vĩnh Phú sửng sốt.
Bởi vì bộ đàm âm thanh rất tốt, cho nên những lời trong bộ đàm, những người bên cạnh có thể nghe thấy, người cảnh sát giao thông kia hiện lên vẻ khinh thường.
"Cháu là Lưu Lỗi!"
Tôi nói lại một lần nữa.
"Ai nha! Là Lưu huynh đệ!"
Thanh âm của Khương Vĩnh Phú lập tức trở nên nhiệt tình nói:
"Mà không đúng, tại sao cậu gọi điện cho tôi bằng tần số nội bộ?"
"Cháu đang muốn tới trấn Đông Hương xử lý chút việc, nhưng ở Đông thành lại bị nhân viên kiểm tra tốc độ đòi giữ xe!"
Tôi nói.
"Đi trấn đông hương? Đi tới nơi heo hút đó làm gì, có cần tôi hỗ trợ hay không?"
Khương Vĩnh Phú nói.
"Đến lúc đó không chừng cần chú hỗ trợ, nhưng giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã!"
Tôi cười khổ nói.
"Cậu đem bộ đàm chuyển cho người có trách nhiệm, tôi nói với hắn một câu!"
Khương Vĩnh Phú nói.
Tôi đưa bộ đàm chuyển cho người cảnh sát giao thông kia, trên mặt hắn đã hiện lên sự lúng túng, bởi vì chuyện giữa tôi và Khương Vĩnh Phú hắn đều nghe rõ!
Lúc này, hắn đã hiểu đây chẳng phải là xe bị trộm gì cả! Làm gì có tên trộm nào nói chuyện với cả cục trưởng cục công an!
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khương Vĩnh Phú lập tức khôi phục giọng quan trên.
"Khương cục trưởng chỉ là hiểu lầm mà thôi! Tôi đã hiểu rõ, lập tức cho đi!"
Người cảnh sát giao thông nói.
Nói xong, hắn chào tôi một cái, nói:
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi! Đã mang lại phiền toái cho ngài, xin lỗi!"
"Không sao, anh cũng chỉ chấp pháp mà thôi!"
Tôi nhìn hắn gật đầu, nói không có chuyện gì cả.
Nói thật, tôi đối với người cảnh sát giao thông này rất có hảo cảm, dù sao hắn cũng chỉ có trách nhiệm với công việc mà thôi, so với những người khác thì tốt hơn nhiều!
Lên xe, mẹ tôi dùng một ánh mắt kì quái nhìn tôi! Lúc nãy, tôi nói chuyện với cục trưởng cục công an, nàng cũng biết, mẹ tôi đúng là đang nghĩ, không biết đây có phải là con mình không.
Tôi thấy mẹ tôi nghi ngờ, nên nói trước:
"Mẹ, con biết mẹ rất nghi ngờ, nhưng những chuyện này để sau hẵng nói! Bây giờ đã có thể chứng minh, con mẹ không làm trái pháp luật, trái xã hội, và có lỗi với nhân dân!"
Mẹ tôi gật đầu, thật ra thì mẹ tôi cũng hiểu rõ, con mình không thể nào làm chuyện trái pháp luật, nếu như làm chuyện trái pháp luật, thì trốn còn không kịp, chứ sao lại dám nói chuyện với Cục trưởng cục công an!
Nghĩ tới đây, mẹ tôi an tâm không ít, xem ra chuyện của Hà Tích Duyên có thể giải quyết dứt điểm một lượt không chừng!
Sau khi đi khoảng mấy trăm mét, tôi đã thấy chiếc xe buick của Quách Khánh đứng ở bên đường, đang chờ tôi. Sau khi tôi vọt lên, ấn còi hai tiếng, Quách Khánh lại theo sau.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương