Tiểu Uy vừa ra tay, tôi đã thấy kỳ quái. Cảm giác này dường như tôi từng thấy ở đâu đó! Sau khi tỉ mỉ quan sát võ công của hắn, đây toàn là chiêu thức phổ thông, thế nhưng nó đều mang lại cho tôi một cảm giác quen thuộc không nói lên lời! Vì vậy tôi cố ý phòng thủ, không tiến công, để cho Tiểu Uy sử dụng qua các chiêu thức. Những người phía dưới quan sát thì thấy Tiểu Uy chiếm được thượng phong, đánh cho tôi liên tiếp lui về phía sau, tất cả đều cười dài. Chỉ có Tiểu Uy trong lòng âm thầm kêu khổ, cho dù có đánh như thế nào đi chăng nữa, cũng đâu có đụng vào được một góc áo của người ta! Tiểu Uy cũng biết đối phương cố tình phòng thủ, thế nhưng Tiểu Uy lại không rõ, vì sao đối phương phải làm như vậy, để giữ thể diện cho mình ư? Không giống! Nếu như người này đúng là một ông chủ lớn như lời Trần Tuấn Đông, vung tay là 5 vạn đồng, thì hắn sẽ không cho ai mặt mũi cả! Không có cách nào khác, Tiểu Uy cắn răng tiếp tục đánh, nhưng một chút hiệu quả cũng không có! Hắn liên tục buộc đối phương ra chiêu, nhưng đối phương vẫn ung dung tự tại! Dựa theo quy ước của trận tỷ thí, nếu như ai có thể tiếp được tôi 3 chiêu thì người đó thắng! Mà tôi đâu có ra chiêu, nên Tiểu Uy chẳng có cách nào khác cả! ... "Cha, con muốn người kia làm vệ sĩ cho con!" Tô Dĩnh Tư kích động, chỉ vào giữa đài, hưng phấn kêu lên. "Ai?" Tô Viên Triêu sửng sốt, hắn lần đầu tiên thấy con gái mình kêu to trước công chúng. "Là người trên đài kia kìa!" Khuôn mặt của Tô Dĩnh Tư đỏ ửng, nói như vậy. "Tô tiểu thư, cô nói Tiểu Uy hay sao?" Vương quản lí cẩn thận hỏi. "Không, không phải Tiểu Uy, chính là người đang cùng hắn đánh nhau kia kìa!" Tô Dĩnh Tư nói. Hình ảnh của Tiểu Uy được các công ty quảng cáo dán đầy trên đường lớn, Tô Dĩnh Tư liếc mắt cũng có thể nhận ra, ai là Tiểu Uy đang tý thí ở trên đài! Nhưng lúc này Tô Dĩnh Tư kích động không phải vì thấy Tiểu Uy, mà chính là người đang đánh nhau ở trên đài với Tiểu Uy, chính là người nàng ngày nhớ đêm mong! Tô Dĩnh Tư ở chỗ này thấy hắn, đương nhiên cho rằng hắn là vệ sĩ của công ty Thanh Long, cho nên mới nói như vậy. "A?" Vương quản lí sửng sốt, người này hắn chưa từng gặp mặt, chẳng nhẽ lại là người mới? "Làm sao vậy?" Tô Dĩnh Tư thấy sắc mặt cổ quái của Vương quản lý, nên nghi hoặc hỏi "Không có gì." Vương quản lí lắc đầu nói. Cho dù thế nào đi chăng nữa, vấn đề khó khăn đã được giải quyết, Tô Dĩnh Tư chủ động buông tha ý niệm đối với vương bài của họ, đây tuyệt đối là một chuyện tốt! Mà người ở trên đài kia, cho dù có thể nào đi chăng nữa, cũng sẽ không khó mời bằng Tiểu Uy, trông mặt của hắn, khẳng định là một người mới, vậy thì dễ ứng phó rồi. Nghĩ tới đây, đôi lông mày đang nhíu chặt của Vương quản lý giãn ra không ít. Hắn đang đợi người trên đài đi xuống, sẽ mời hắn tới nói chuyện vệ sĩ với tiểu thư Tô Dĩnh Tư. Về phương diện tiền tài của Tô Viên Triêu thì hắn vô cùng hào phóng, kiểu gì mình chẳng được phần trăm qua phi vụ này. Thế nhưng thời gian lại quá lâu, khiến cho Vương quản lý không hiểu! Người kia đang đấu với Tiểu Uy ở trên đài, mà Tiểu Uy trong một thời gian dài như vậy, vẫn chưa giải quyết được hắn! Tuy rằng Vương quản lí không biết người kia đang cố ý nhân nhượng, thế nhưng chỉ bằng khả năng tránh thoát những đòn tấn công của Tiểu Uy thì nhất định không phải là loại đầu đường xó chợ! ... Khi tôi đang quan sát lộ số võ công, cách di chuyển của Tiểu Uy thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Tôi quay đầu lại nhìn, thì nhất thời sửng sốt, hóa ra đây là đại minh tinh Tô Dĩnh Tư đã lâu không gặp! Nhượng mà làm cho tôi dở khóc dở cười chính là, hình như ý của nàng, là muốn tôi làm vệ sĩ cho nàng! Trong lúc tôi còn đang sửng sốt, thì Tiểu Uy đã nắm lấy cơ hội, nhưng chính trong lúc tôi phân tâm, thì tôi lại vô ý thức tung ra một chưởng, "Phanh" một tiếng trúng vào người của Tiểu Uy làm cho hắn bay xa tới 3, 4 mét, rời xuống dưới đài. Sắc mặt của Tiểu Uy trắng bệch, đương nhiên bị thương nặng vì chưởng vừa rồi của tôi, không biết có bị nội thương hay không. Tiểu Uy ngồi dưới đất, hít thở một hồi, sau đó "oa" một tiếng, ộc ra 1 ngụm máu lớn. "Xin lỗi, vừa rồi là tôi phân tâm." Tôi lúng túng nhìn Tiểu Uy xin lỗi. "Cậu không cần phải xin lỗi, chỉ do tôi tài nghệ không bằng người. Cậu như vậy đã cho tôi mặt mũi rồi, nếu không chỉ vừa mới bước lên đài, cậu đã có thể đánh bại tôi rồi!" Tiểu Uy lắc đầu nói, không có một chút oán hận nào cả. Xem ra tiêu chuẩn 3 chiêu của tôi đúng là rất cao rồi? Hiện giờ, thân thể tôi được sự trợ giúp của dị năng, đã được bộc phát tới cực hạn, chỉ cần tôi sử dụng một chút xíu lực lượng, cũng có thể khiến đối thủ bị trọng thương. Tiểu Uy bị đánh ngã, toàn trường lập tức ồ lên. Không một ai nghĩ tới kết quả lại như vậy, Tiểu Uy trong mắt của mọi người đã trời thành một nhân vật thần thoại, hôm nay lại bị đánh ngã, khiến cho người khác vô cùng giật mình! Thần sắc của những vệ sĩ này đã chuyển biến, từ việc kinh ngạc sang khâm phục, sùng bái! Trong mắt của bọn họ, cường giả là tất cả! Chỉ cần ngươi mạnh hơn bọn họ, thì có thể được bọn họ sùng bái như một vị thần! Trần Tuấn Đông xấu hổ đi tới, cầm chi phiếu trong túi đưa ra, sắc mặt ảm đạm nói: "Lưu tiên sinh, thực sự là xin lỗi, không ai có thể đáp ứng yêu cầu của ngài, công việc làm ăn này chúng tôi không nhận được nữa, mong ngài nhận lại chi phiếu." "Không cần, vị Tiểu Uy này cũng không tệ, tôi nhớ hình như cậu ta là vương bài của công ty, trong băng rôn quảng cáo cũng có hình ảnh của cậu ta, không biết Trần quản lý có chịu cho thuê người không?" Tôi đem chi phiếu giao lại cho Trần Tuấn Đông. Trần Tuấn Đông có một chút khói nói: "Cái này..." Không đợi Trần Tuấn Đông nói xong, Vương quản lý, Tô Dĩnh Tư và Tô Viên Triêu đã đi tới. "Trần quản lý, vị này có phải là vệ sĩ mới của công ty hay không?" Vương quản lí chỉ vào người của tôi hỏi. "Vệ sĩ?" Trần Tuấn Đông sửng sốt, lập tức hiểu rõ, hóa ra Vương quản lý hiểu nhầm, tưởng tôi là vệ sĩ của công ty, đang muốn mở miệng giải thích, thì thấy tôi nháy mắt cho hắn. Sau sự kiện lần trước, tôi cũng nghe phong phanh chuyện Hoàng Hữu Vi sắp hạ thủ với Tô Dĩnh Tư, tôi lúc đó rất hối hận, tại sao không đá cho hắn một cái để hắn biến thành người thực vật cho rồi! Thấy công ty vệ sĩ này cũng không có ai lợi hại, không chừng lại có thể xảy ra chuyện như lần trước. Tôi vốn không muốn quản những ... chuyện này, thế nhưng khi Tô Dĩnh Tư cho tôi là vệ sĩ, trong lòng tôi lại nghĩ, vệ sĩ cũng là một việc rất tuyệt, điều quan trọng nhất chính là, Tô Dĩnh Tư lần trước đã bị tôi sờ qua, cho nên cũng có hảo cảm với nàng, không bằng thuận tiện trợ giúp nàng. Tôi cười cười, nói: "Đúng vậy, tôi mới tới công ty." "A, thật tốt quá! Vị này chính là chủ tịch tập đoàn Tô Thị Tô Viên Triêu tô tiên sinh! Là một trong những vị khách lớn của công ty chúng tôi, vị này thì không cần phải giới thiệu nữa, đại minh tinh Tô Dĩnh Tư Tô tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh!" Vương quản lí thấy tôi nói như vậy, thì vui vẻ nói. "Xin chào, Tô tiên sinh. Tôi là Lưu Lỗi." Tôi vươn tay ra. Tô Viên Triêu nhất thời do dự, nhưng do phép lịch sự tối thiểu, nên cũng miễn cưỡng vươn tay ra. Có thể nhìn thấy được, hắn rất không tình nguyện. Nhưng mà tôi cũng không ngại, Tô Viên Triêu thân là chủ tịch của một tập đoàn lớn số 1, số 2 của cả nước, thân phận của Tô Viên Triêu cực kỳ tôn quý, đương nhiên sẽ không thèm bắt tay với những "tiểu vệ sĩ" như tôi. Kỳ thực thế gian vốn là như vậy, nếu như anh có tiền, thì người ta sẽ xoay quanh anh, nếu như Tô Viên Triêu biết thân phận thực sự của tôi, không chừng hắn còn chủ động bắt tay của tôi. Nhưng mà Tô Dĩnh Tư lại chủ động vươn tay ra, nắm tay của tôi. Bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Tô Dĩnh Tư nằm trong tay tôi, làm cho tôi có một cảm giác khác thường, yêu thích không nỡ buông tay. Cho tới khi Tô Dĩnh Tư chủ động buông tay, tôi mới ý thức được mình thất thố, vội vàng buông lỏng bàn tay nàng, xấu hổ cười, bịa chuyện giải thích: "Thật ngại quá, tôi cũng là người mê âm nhạc của Tô Tiểu thư, lần đầu tiên được gần gũi Tô tiểu thư như vậy, thật đúng là vinh hạnh" Tô Dĩnh Tư đỏ mặt thản nhiên cười, vẻ mặt trông như một bức tranh được đặt một dấu chấm hỏi. Người này ngay cả một bài hát còn chưa nghe, sao có thể là người mê âm nhạc của mình?! Mà lại nói khoảng cách gần ư, khoảng cách lần trước, chỉ còn một chút nữa là phát sinh quan hệ, vậy mà dám nói là lần đầu tiên ư? Tô Dĩnh Tư đương nhiên không tin là trên thế giới này sẽ có hai người có tướng mạo giống nhau như đúc, chỉ có một giải thích duy nhất là, người này đang nói dối, không muốn làm rõ quan hệ của hai bên. "Là như vậy, Tô tiểu thư muốn mời cậu làm vệ sĩ riêng, cậu có đồng ý không?" Vương quản lý nói với tôi. "Không vấn đề, tôi chỉ muốn biết, thù lao của chuyện này như thế nào?" Tôi lắc đầu hỏi. "Thù lao?" Vương quản lý rất kỳ quái, người vệ sĩ có hành động như thế này thì lần đầu tiên hắn gặp phải! Nhưng mà hắn thấy tôi ngay cả Tiểu Uy cũng có thể đánh bại, không biết lai lịch của tôi thế nào, mà lại dám tự mình mặc cả. "Ha hả, phương diện thù lao thì không có vấn đề gì cả, không biết Lư tiên sinh muốn bao nhiêu?" Tô Viên Triêu mặc dù vẫn ôn hòa, nhưng trong mắt lại đầy vẻ khinh bỉ, nhất định hắn cho tôi là người thấy tiền sáng mắt. "Mười vạn." Tôi nói một cái giá, nói thật, tôi chẳng quan tâm tới số tiền này, một giây đồng hồ tập đoàn Ánh Rạng Đông kiếm còn nhiều hơn, nhưng nếu như giá thấp, thì lại không thể hiện được tài nghệ của tôi. "Mười vạn? Ha hả!" Tô Viên Triêu cười to một tiếng: "Một tháng 10 vạn đồng, điều đó thì có đáng giá với Tô Viên Triêu tôi chứ !" "Tô tiên sinh, tôi nói là 1 tuần 10 vạn đồng!" Tôi lắc đầu nói. "Một tuần! Hừ! Cậu đùa hả? Chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ mà cũng dám đòi như vậy! Một tuần mười vạn? Tôi thấy cậu là người vì tiền mà điên rồi, giá của vệ sĩ cao cấp nhất thế giới cũng không có giá như vậy !" Tô Viên Triêu cả giận nói. Trần Tuấn Đông thấy Tô Viên Triêu nổi giận, thì nháy mắt cho tôi, ý bảo tôi đừng nên đắc tội vị thần tài này. Nhưng mà tôi lại giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: "Có xứng hay không thì tôi tự mình hiểu rõ, tôi nói giá như vậy thì chính là giá như vậy!" "Cha, 40 vạn thì 40 vạn, chứ có gì đâu!" Tô Dĩnh Tư xen vào nói. Trong mắt nàng, 40 vạn tiền thù lao này vẫn còn thấp. "Hừ! Được rồi, một chút tiền này cũng chẳng thấm tháp gì với Tô Viên Triêu ta cả! Nhưng mà tiểu tử, lão phu cũng khuyên cậu một câu, làm người không nên quá tham!" Tô Viên Triêu sắc mặt dần bình tĩnh lại, nói. "Tôi còn chưa nói hết, nếu thuê tôi thì phải thuê cả trợ thủ của tôi." Tôi nói. "Cái gì! ? Trợ thủ của cậu? Trợ thủ của cậu là ai?" Tô Viên Triêu không nhịn được nói: "Có chuyện gì thì cậu nên nói hết một lượt, tôi không có thời gian nói nhảm với cậu!" "Cha!" Tô Dĩnh Tư cau mày làm nũng nói. Nếu nàng không phải sợ xấu hổ trước mặt người ngoài, thì đã nói cho cha mình biết, người này chính là người cứu mình ngày đó. "Trợ thủ của tôi chính là Tiểu Uy, tiền thuê hắn cũng giống như của tôi." Sắc mặt tôi không chút thay đổi, tôi thấy Tô Viên Triêu thật là đáng ghét, trông như một phú ông mà thôi, nếu không phải vì nể mặt Tô Dĩnh Tư, thì tôi đã không nói chuyện với hắn rồi. "Cậu nói gì! Tiểu tử, cậu lại dám ở trước mặt của tôi cò kè mặc cả?" Tô Viên Triêu lạnh mặt nói. Lời này tại sao lại quen như vậy? Giống y như những gì Triệu Quân Sinh nói. Hừ hừ, chờ khi tôi xâm phạm thành trì của con gái hắn, thì chắc chắn hắn sẽ khóc rống lên mà thôi. Tất cả mọi người ở buồn bực, cả Trần Tuấn Đông cũng nghi hoặc, Tiểu Uy trở thành trợ thủ của hắn từ lúc nào? Tiểu Uy lúc này đang ngồi ở dưới đất, chậm rãi nói: "Lưu tiên sinh, tôi biết ngài vì tốt cho tôi, nhưng giá tiền của tôi không cao như vậy! Hơn nữa, Lưu tiên sinh, ngài mạnh hơn tôi nhiều, đi theo làm trợ thủ cho ngài thì tôi cam tâm tình nguyện, không cần phải thù lao gì cả." Tiểu Uy vừa mới nói xong, mọi người đều sửng sốt! Đây là Tiểu Uy tâm khí cao ngạo hay sao! Không ai biết, nhưng người luyện võ đều như vậy, đối với người có công phu cao hơn mình, thì đều có cảm giác quy phục, hy vọng có thể cùng cao thủ tỷ thí. Mà lúc này Tiểu Uy cảm thấy, người trước mắt mình không chỉ mạnh hơn mình 1, 5, 10 lần, mà có khi còn hơn thế, hắn đã thầm nghĩ, không cần tôi phải mở miệng, nếu như đối phương đã muốn hắn làm trợ thủ, thì sao hắn có thể không cao hứng đáp ứng được đây! "Điều kiện tôi chỉ nói một lần, có được hay không thì ông quyết định đi!" Tôi mặc kệ Tô Viên Triêu, phối hợp với Tiểu Uy nói. "Cậu!" Tô Viên Triêu chán nản, nhìn Vương quản lý, nói: "Tôi chỉ cần Tiểu Uy, còn người này thì hắn từ đâu cho về đi đi!" Vương quản lý còn chưa kịp nói, thì Tiểu Uy đã nói trước: "Cám ơn Tô tiên sinh để mắt, nhưng kẻ hèn này đã là trợ thủ của Lưu tiên sinh, không thể…tự mình tiếp nhận nhiệm vụ nữa!" Tô Viên Triêu nghe thấy vậy, thì phổi cũng tức muốn nổ tung! Công ty bảo an này lại có những người như vậy ư?! Có biết bao nhiêu người có tài, mình còn không mời về nhà, nếu như cần bọ họ, thì đã không cần tới đám người này rồi! Tô Dĩnh Tư thấy chuyện không ổn, thấy cha mình giận dự như vậy, vội vàng kề sát vào tai của cha nàng, nhỏ giọng nói: "Cha nếu như đắc tội người vệ sĩ kia, con gái sẽ chết cho cha xem!" "Hừ!" Tô Viên Triêu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi có chút hòa hoãn nhìn Vương quản lý nói: "Ông soạn thảo một bản hợp đồng, tôi sẽ ký!" Nói xong, liền xoay người ra khỏi Luyện võ trường, Vương quản lý vội vàng theo ở phía sau. "Thật xin lỗi, cha tôi thường như vậy..." Tô Dĩnh Tư đỏ mặt nhỏ giọng nói. Tôi lắc đầu. Nếu tôi đã giả làm vệ sĩ, thì cũng nên hòa nhập vào cái thân phận này, cũng sẽ không tức giận với người bảo thủ như Tô Viên Triêu. Tô Dĩnh Tư thấy tôi không có tức giận, mới nhanh chân chạy ra ngoài, đuổi theo cha mình. "Cậu không có chuyện gì chứ?" Sau khi bọn họ đi hết, tôi mới nhìn Tiểu Uy đang ngồi dưới đất, hỏi. Tiểu Uy nghe xong chậm rãi lắc đầu. Bỗng nhiên tôi ngạc nhiên phát hiện Tiểu Uy đang vận công chữa thương! Phải biết rằng, ở thời hiện đại này, không còn tồn tại phương pháp này nữa! Những võ lâm bí tịch này đã thất truyền từ lâu rồi, mà lúc này Tiểu Uy đang vận công chữa thương! Mà đây cũng không phải việc trọng yếu nhất, việc kỳ quái nhất chính là, phương pháp vận công chữa thương của Tiểu Uy, lại giống y như phương pháp mà Cước Nha Tử dạy tôi. Nhưng mà phương pháp của Tiểu Uy không có dị năng trợ giúp, cho nên chỉ là một phương pháp thô thiển mà thôi. "Phương pháp chữa thương này cậu học từ đâu?" Tôi ngạc nhiên hỏi. Tiểu Uy sửng sốt, lập tức mở mắt. Lúc này mới ý thức được, mình đã bộc lộ bí mật trước mặt mọi người. Kể từ lần đó, Tiểu Uy chưa bao giờ bị thương, cho nên cũng không dùng phương pháp này, nhưng lần này lại bị thương, vô ý dùng tới nó, khi được tôi nhắc nhở, mới biết mình đã sử dụng bí mật trước mặt mọi người! Tôi thấy Tiểu Uy có điều khó nói, thì đã đoán được, người truyền công phu này cho hắn, nhất định bảo hắn giữ bí mật! Nhưng mà trực giác của tôi nói cho tôi biết, người này chắc chắn có liên hệ với Cước Nha Tử! Nghĩ tới đây, tôi không nói nữa, lập tức để tay lên vai của Tiểu Uy, truyền cho hắn một dòng khí vào trong cơ thể hắn. Tiểu Uy chỉ cảm thấy cả người ấm áp, có một luồng khí chạy sâu vào trong cơ thể, giống như dòng khí mà mình đang vận công trị thương, chỉ có khác một điều là, dòng khí này mạnh hơn gấp nhiều lần! Khi Tiểu Uy phục hồi tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, thì tôi đã buông tay ra từ lâu. "Ngài…ngài làm sao biết?" Lời nói của Tiểu Uy không còn mạch lạc như trước nữa. Tôi không nói gì, mà chỉ nhìn hắn mỉm cười gật đầu. "Không thể nào, điều này không thể xảy ra!" Sắc mặt của Tiểu Uy không tin, lắc đầu. Lúc này cả người hắn tràn đầy lực lượng, không còn cảm giác bị thương nữa! Cảm giác như thế này, thì giống y như lần đó! Nhưng mà người kia đã từng nói với hắn, trên thế giới, người có loại năng lực này chỉ có mình hắn thôi hay sao! Mà lúc này, người trẻ tuổi trước mặt này lại có năng lực như vậy! "Cậu biết Cước Nha Tử?" Tôi nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, cau mày hỏi. "Cước Nha Tử?" Tiểu Uy sửng sốt, sau đó há to miệng, kinh hãi nói: "Ngài nói Tiêu Nha Tử đạo trưởng? Ngài biết người ấy? Người ấy ở đâu? Có khỏe không?" "Cậu hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, thì tôi biết trả lời như thế nào? Hơn nữa, cậu cũng nên nói cho tôi biết một chút, tại sao cậu lại biết Cước Nha Tử, phương pháp chữa thương này là do hắn truyền thụ cho cậu hay sao?" Tôi khoát tay áo hỏi. Tiểu Uy do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Đúng... Chuyện là như vậy..." Tiểu Uy nhớ lại ba năm trước đây, khi thực hiện nhiệm vụ ở Châu phi kia... Tiểu Uy lúc ấy vẫn chưa phải là vương bài của công ty Thanh Long, chỉ là một người mạnh mới nổi, lần ấy hắn chấp hành nhiệm vụ, đi cùng với một chủ tịch của một tập đoàn xuyên quốc gia, tiến hành đàm phán thương mại, lúc đầu mọi việc vô cùng thuận lợi, chính quyền nơi đó rất hứng thú và vui mừng trước sự hợp tác của hai bên. Vốn là nhiệm vụ lần này sắp hoàn thành, thì chủ tịch đảng của đảng cầm quyền tự thân tiễn vị chủ tịch này ra sân bay, nhưng không nghĩ tới trước khi lên máy bay, thì lại gặp phải phục kích của quân phản loạn, phó chủ tịch của đảng cầm quyền bị gục ngay tại chỗ. Nhưng mà chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với Tiểu Uy cả, chỉ cần chủ tịch đảng cầm quyền này không có vấn đề gì, thì việc hợp tác buôn bán cũng sẽ không chịu ảnh hưởng. Nhưng mà không may, chủ tịch tập đoàn với chủ tịch đảng cầm quyền lại ở chung một chỗ, cho nên phải chịu họa lây, ngoài Tiểu Uy ra, thì những người cũng nhận nhiệm vụ, toàn bộ tử vong tại chỗ, chỉ còn lại có Tiểu Uy, kéo chủ tịch tập đoàn chạy ra khỏi sân bay. Nhưng mà không may là, bởi vì không quen thuộc địa hình của Châu Phi, cho nên khi chạy trốn bị lạc đường, không cẩn thận chạy vào rừng rậm nguyên thủy. Hai người nấp trong rừng một đêm, nhưng không ngờ tới là, ngày thứ hai lại đụng phải dân bản xứ. Bởi vì không hiểu ngôn ngữ của nhau, cho nên những người kia coi hai người là địch nhân, bắt đầu tiến công. Tiểu Uy cũng không quên chức trách của hắn, trách nhiệm của người vệ sĩ là chết trước chủ nhân, Tiểu Uy lại là người vô cùng tận tâm, những người kia toàn sử dụng trường mâu có độc, nhưng hắn liều mạng bảo vệ chủ tịch, kết quả khi hắn đánh bại được toàn bộ dân bản xứ, thì cũng chính là lúc hắn bị đâm cho thủng lỗ chỗ, nằm im sắp hấp hối. Bời vì trong một thời gian dài phải trải qua nguy hiểm và mệt nhọc, cho nên hắn đã dần chìm vào hôn mê. Khi Tiểu Uy cảm thấy mình sắp hấp hối, thì cảm thấy toàn thân có một dòng khí đang chảy vào, bất tri bất giác cả người lại khôi phục được lực lượng. Khi hắn mở mắt ra, thì phát hiện một đạo nhân đang ngồi bên cạnh mình, một tay đặt trên người của hắn. Dòng khí nóng kia cũng chính từ nơi đó xuất phát, hay nói cách khác, từ bàn tay của đạo nhân này truyền sang!