"A! Bác biết rồi!" Bác Diệp bỗng nhiên vỗ đầu một cái nói: "Cháu sợ tiểu nha đầu của Triệu gia kia phát hiện phải không? Điểm này cháu không cần lo lắng, bác với lão Triệu là chiến hữu, từ một chiến hào bò ra, quan hệ tương đối thân thiết, Triệu nha đầu nếu như không muốn, bác liền bảo ông nội nàng nói chuyện với nàng!" Tôi chỉ có cách cười khổ, chuyện này nếu để cho Triệu Nhan Nghiên biết, có khi lại còn ủng hộ tôi cũng lên, cho nên tôi vội vàng nói sang chuyện khác: "Bác Diệp, chúng ta nên nói chuyện quyên góp tiền trước." "Được, được! Nói chính sự! Hóa ra lão đầu tử ta làm việc không đoàng hoàng rồi!" Bác Diệp cười cười nói: "Tiểu Lưu, cháu nên suy nghĩ cẩn thận, 1000 vạn có thể đủ cho mấy đời trong một gia đình tiêu xài, cháu phải suy nghĩ cho thật kỳ, ngàn vạn lần đừng hành động theo tình cảm!" "Bác Diệp, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi! Số tiền này với cháu chẳng có nghĩa lý gì, nhưng đối với những hài tử kia không được đi học mà nói, thì chẳng khác nào đem lò sưởi tới trong những ngày tuyết rơi! Quyên số tiền này, cháu không có hành động theo cảm tính đâu. Cho dù không có chuyện Lý Đại Hải, thì cháu vẫn quyên số tiền này !" Tôi nói. "1000 vạn còn không có nghĩa lý gì? Tiểu Lưu, bác càng ngày càng hiếu kỳ, không trách được Triệu lão đối với cháu đánh giá cao như vậy, đã chộp vào trong tay thì không buông ra, việc này đúng là bắt được một núi vàng rồi còn gì nữa!" Bác Diệp kinh ngạc nói. "Ý của cháu là, một mình cháu không dùng hết được 1000 vạn, để ở chỗ cháu chẳng khác gì giấy vụn cả." Tôi chỉ còn cách tiếp tục giải thích, nhưng cũng không dám nói rằng, tập đoàn Ánh Rạng Đông là của tôi, tôi thiếu tiền ư? "Giấy vụn?" Bác Diệp nghe vậy thì lầm bẩm. Lại càng tin rằng tôi là một núi vàng, chỉ trong lúc nói chuyện mà ném ra 1000 vạn, thì tài sản của tôi phải nhiều hơn nữa. "Nhưng mà bác Diệp, 1000 vạn này không có nghĩa lý gì với cháu, nhưng cháu cũng không hi vọng nó được đem đặt trên mũi dao! Số tiền kia cháu không hi vọng nó bị tham ô, chiếm dụng. Cháu không dám nói tất cả, nhưng có một số cán bộ ở nông thôn tương đối hủ bại, thường xuyên tham ô công quỹ!" Tôi nói. Ít nhất thì người cán bộ Huyện của Hà Tích Duyên nhân phẩm cũng chẳng ra gì. "Việc này cháu yên tâm, lần xây dựng trường tiểu học này là do Tỉnh ủy chịu trách nhiệm, tiền nào dùng vào việc đó!" Bác Diệp nói. "Những chuyện khác thì cháu không nói làm gì, nhưng cháu có một yêu cầu, khi xây dựng trường học xong, phải lấy tên nó là Ánh Rạng Đông!" T ôi quyên tiền, mục đích cũng chỉ là đề cao danh tiếng của tập đoàn Ánh Rạng Đông. "Yêu cầu này hoàn toàn có thể đáp ứng, Ánh Rạng Đông biểu tượng cho sự hi vọng. Nhưng mà bác rất kỳ quái, tại sao cháu không dùng tên mình, mà lại lấy tên là Ánh Rạng Đông, Ánh Rạng Đông chẳng phải là công ty của tiểu Triệu hay sao?" Bác Diệp kỳ quái nói. "Đúng, vốn 1000 vạn này cũng là do tập đoàn Ánh Rạng Đông cung cấp, hơn nữa tập đoàn của cha vợ cũng chẳng khác gì tập đoàn của cháu cả!" Tôi không thể nói quá nhiều, chỉ đành giải thích như vậy. "Ha hả! Bác đã nói mà! Hóa ra quan hệ đã tới mức này, tiểu Triệu có một con gái bảo bối như vậy, tập đoàn tương lai cũng trở thành của hồi môn rồi!" Bác Diệp quỷ dị cười nói. Tôi toát mồ hôi! Tập đoàn Ánh Rạng Đông vốn là của tôi, cho nên tôi không biết nói gì khác, chỉ đành cười cười phụ họa. Tôi móc ra tờ chi phiếu, ký 1 tấm chi phiếu 1000 vạn, vốn chi phiếu của tập đoàn Ánh Rạng Đông phải do Triệu Quân Sinh ký, nhưng nếu huy động vốn tài chính trên 1 tỷ, thì chỉ có chữ ký của tôi mới có hiệu lực. Tôi ký vào phần tên của mình trong tấm chi phiếu, bởi vì kiếp trước tôi từng làm Tổng giám đốc, nên ký rất nhanh tay. Sau khi ký xong chi phiếu, thì tôi đưa cho Bác Diệp nói: "Bác Diệp, cháu còn một yêu cầu hơi quá, mong bác đáp ứng." "Ha hả, chi phiếu ở trong tay bác rồi, cháu mới nói yêu cầu, không sợ bác trở mặt hay sao?" Bác Diệp cười cười nói. "Đương nhiên không sợ! Cháu tin bác Diệp mà!" Tôi nịnh nọt nói. "Tiểu Lưu cháu không cần nịnh bác, cháu vì sự nghiệp giáo dục mà có cống hiến lớn tới như vậy, có một chút yêu cầu cũng đúng, chỉ cần không quá phận, bác đều có thể đáp ứng cháu!" Bác Diệp nói. "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là của tôi quyên tiền chuyện này tận lực ngài đối ngoại trên danh nghĩa đã là Thự Quang Tập Đoàn quyên a!" Tôi nói nói. "Chuyện này a, hoàn toàn không thành vấn đề! Cho tới bây giờ chưa từng thấy như ngươi vậy, mình xài cho người khác kiếm tiền tốt danh tiếng." Bác Diệp bất đắc dĩ nói. "Ha hả, việc khác thì không sợ, nhưng nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, thì các công ty tổ chức sẽ suốt ngày tới cổng trường, đòi cháu quyên tiền xây trường mất!" Tôi nói. "Tiểu tử, cháu suy nghĩ rất chu toàn." Bác Diệp một cười nói: "Được rồi, Tiểu Lưu, chính sự cũng đã nói xong, giờ đánh với bác một ván cờ đi!" Vừa nói, bác Diệp liền cầm bàn cờ vây trên giá sách xuống, nói với tôi: "Tiểu Lưu, bây giờ hai chúng ta đừng ai nhương ai, phải giết cho thống khoái mới được!" Không ai nhường ai? Lần trước thực lực của bác Diệp rõ ràng là yếu hơn tôi, vậy mà lần này còn nói giết cho thống khoái? Vốn bác ấy là trưởng bối, vậy không phải là làm khó tôi hay sao! Bác Diệp thấy tôi lộ vẻ khó xử, đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, nói: "Lần trước chỉ là việc ngoài ý muốn, do lão Triệu làm loạn, sau đó cháu vào lại thay đổi cách đánh, cho nên bác mới thua!" "Vậy cũng tốt, nếu Bác Diệp lần này có nhã hứng, cháu đương nhiên phải bồi tiếp rồi!" Tôi nói. Cũng giống như lần trước, tôi cầm quân đen. Đối với cờ vây, người đi trước hay sau có chênh lệch rất lớn, nếu như hai người tài nghệ không chênh lệch nhau nhiều, thì người đi trước, sẽ có cơ hội thắng lớn hơn. "Tiểu Lưu, cháu đi trước đi!" Bác Diệp khiêm nhượng nói. Nhưng mà tôi lại thấy được sự lo lắng trong đôi mắt của bác ấy. "Bác Diệp, người là trưởng bối, bác nên đi trước đi!" Tôi nói. Thấy bộ dáng bác ấy như vậy, không bằng tôi thuận nước giong thuyền. "Được, vậy thì bác không khách khí!" Bác Diệp nghe tôi nói như thế, hớn hở tiếp nhận. Tôi nhìn dáng vẻ của bác ấy, giống như là đã chờ đợi điều này từ lâu. Lão đầu này, chẳng có chút khách khí gì vậy. Ván cờ này chém giết vô cùng kịch liệt, cho tới 3 tiếng đồng hồ sau, trên bàn cờ đã không còn chỗ để đặt quân nữa rồi. Kết quả ván cờ này là hòa. Lần này là do tôi nắm thế chủ động ngay từ đầu, cho nên tôi dùng hết trí thông minh của mình, không giả bộ, đặt quân cứ như nước chảy mây trôi. Nhưng mà như vậy, lại dẫn tới sự hoài nghi của bác Diệp. "Tiểu Lưu, mấy tháng không gặp, thủ pháp của cháu dường như cao minh hơn rất nhiều! Nếu như không phải bác biết rõ thực lực của cháu, thì bác cũng không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp tới như vậy!" Bác Diệp ngưng mắt nhìn bàn cờ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// "Đâu có, là bác Diệp quá khen, trong ván cờ này cháu đã cố hết sức rồi!" Tôi làm như nói lời từ đáy lòng. "Được rồi, Tiểu Lưu, cháu đừng có gạt lão nhân này nữa! Thực lực của cháu, ngay cả đại kiện tướng quốc tế cũng không bằng! Thế cờ được sắp xếp như vậy, bác hoài nghi đầu cháu có phải là máy tính không nữa." Bác Diệp chỉ chỉ vào đầu của tôi nói. "Thật ra thì đầu óc con người mới là lợi hại nhất, máy tính kia chẳng phải là do con người tạo nên hay sao!" Tôi thở dài một hơi nói. Bác Diệp nghe xong ánh mắt sáng lên, bội phục nói: "Tiểu Lưu, đây là lần đầu tiên bác nghe thấy quan điểm này, nhưng đúng là cũng có đạo lý!" "Được rồi, lão đầu tử, đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi, ông không ăn cơm nhưng Tiểu Lưu lại phải ăn đấy! Từ hơn 12h đã gọi đi ăn cơm, bây giờ thức ăn phải hâm nóng tới 3 lần!" Diệp mẫu trừng mắt đứng ở cửa nói: "Tiểu Lưu cháu đang ở thời kỳ phát triển, lão già này có nhịn ăn vài bữa cũng không vấn đề gì, Tiểu Lưu nếu như vạn nhất đó điều gì không tốt, thì Tiêu Tiêu sẽ hủy luôn cái khớp xương già này đó!" Có chuyện gì không tốt? Đây chẳng phải là quá khoa trương hay sao, mà không ăn cơm thì có quan hệ gì với Diệp Tiêu Tiêu? Toát mồ hôi! Chẳng lẽ lại bắt đầu liên tưởng rồi ư! "Ăn cơm, ăn cơm! Đi ăn cơm!" Bác Diệp cười nói: "Sao vậy, Tiêu Tiêu có ý kiến rồi ư?" "Tiêu Tiêu cũng không nói gì, nhưng mà nó một mình ngồi trong phòng, con nhỏ này chắc chắn đang nhớ tới người yêu!" Diệp mẫu nói. "Vậy hãy để cho Tiểu Lưu đi xem nó một chút!" Bác Diệp mập mờ nhìn tôi nói. Hai ông lão, bà lão này một xướng một họa, đúng là làm cho người tôi phát sốt? Tôi đúng là bất đắc dĩ lắc đầu, chưa ở đâu thấy cha mẹ nào như vậy. "Chuyện này, cháu đúng là có chút đói bụng..." Tôi chuyển hướng đề tài nói. "Vậy thì nhanh ăn cơm đi! Lão Diệp, ông gọi Tiêu Tiêu ra dẫn Tiểu Lưu tới phòng ăn!" Diệp mẫu nói. Đi tới phòng ăn tôi mới phát hiện, bữa cơm trưa này không phải bình thường, mà là vô cùng thịnh soạn, gà rán, thịt cá, mọi thứ đều có, lại còn có cả hai chai Whiskey! Tửu lượng kiếp trước của tôi mặc dù vô địch, nhưng chỉ với loại bia và rượu quê nhà, với loại rượi tây này đúng là có chút không hợp. "Tiểu Lưu, nếm thử một chút xem bác gái làm món ăn có hợp với khẩu vị của cháu hay không?!" Diệp mẫu hỏi. Tôi nhìn bàn thức ăn này đã tới mức chảy nước, nói: "Tài nấu nướng của bác gái là đệ nhất, cháu chỉ nhìn đã muốn ăn rồi! Nhìn thấy đã chảy nước miếng, so với đầu bếp ở khách sạn 5 sao còn tốt hơn, Bác Diệp đúng là có lộc ăn rồi!" "Ha hả! Lão Diệp cũng nói như vậy! Cháu thích ăn thì tốt quá, nhưng mà sau này cháu cũng có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này như lão Diệp!" Diệp mẫu cười cười nói. "Xin bác chỉ rõ cho cháu?" Tôi kỳ quái hỏi. "Bác gái nói cho cháu một bí mật nhé!" Vừa nói, Diệp mẫu nhìn tôi quỷ dị nói: "Tiêu Tiêu có được chân truyền của bác gái, hơn nữa trò còn giỏi hơn thầy!" Cái gì? Diệp Tiêu Tiêu có được chân truyền? Chuyện này thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ ám chỉ tôi với Diệp Tiêu Tiêu sau này... Nếu như Diệp Tiêu Tiêu bị tôi XXOO, thì tình cảnh còn như thế nào nữa đây?