"Ăn, ăn đi, ăn nhiều quá sẽ thành heo, đến lúc đó không ai thèm lấy!" Tôi nhìn trong danh sách là một thực đơn dài, khi người bán hàng quay đi rồi, thì tôi tàn bạo nói. "Ai cần em lo! Không ai thèm lấy cô càng thích!" Diệp Tiêu Tiêu tức giận nói. "Vốn em có ý tốt lại thành người lòng lang dạ thú." Tôi nhỏ giọng cắn môi nói. "Em nói gì?" Diệp Tiêu Tiêu nghe xong vội la lên. "Không có gì" Tôi nói: "Thức ăn tới rồi, mau ăn đi." Diệp Tiêu Tiêu nhìn bàn thức ăn mê người, nàng muốn ăn thật nhiều, nhưng trong lòng tính toán, mình đúng là quá tham ăn, ăn nhiều quá béo lên, đén lúc đó không ai thèm lấy… "Diệp Tiêu Tiêu, thật sự là cậu sao!" Bỗng nhiên có một âm thanh vui mừng truyền tới. Diệp Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, kinh hô: "Vương Trí Viễn, tại sao là cậu? Không phải cậu ra nước ngoài rồi sao? "Chỉ mới trở về thôi, mấy hôm trước gọi điện thoại cho cậu, nhưng bác trai bác gái bảo cậu không có ở nhà, đang ở trường học!" Vương Trí Viễn hưng phấn nói. "Đúng vậy, tớ làm sao có thê sánh với Vương đại công tử được, chẳng qua tớ chỉ là một cô giáo nghèo mà thôi." Diệp Tiêu Tiêu chợt nhớ tới cái bảng thực đơn giá cao ngất kia, có chút mất mát nói. "Đâu phải vậy, Tiêu Tiêu tới được chỗ này ăn uống, thì sao là nghèo được?" Vương Trí Viễn cười cười nói: "Nghèo là tớ mới phải, bây giờ còn chưa có công ăn việc làm" "Đây là do người khác mời tớ." Diệp Tiêu Tiêu ngượng ngùng nói. Lúc này Vương Trí Viễn mới chú ý tới tôi ngồi bên cạnh, trên dưới cẩn thận đánh giá một phen nói: "Không nghĩ tới Tiêu Tiêu lại chấp nhận lời mời của một người con trai!" Thanh âm của hắn tràn đầy ghen tức. "Anh là Vương Trí Viễn sao? Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là học sinh của Diệp Tiêu Tiêu mà thôi!" Tôi lạnh lùng nói. Không biết tại sao, mặc dù cử chỉ của Vương Trí Viễn này hào phóng, ôn văn nho nhã, nhưng mà tôi hết sức chán ghét hắn. Vương Trí Viễn thấy tôi nói thế, sắc mặt trở nên mừng rỡ, giống như một ngôi sao sáng, cao hứng nói: "Xin chào bạn nhỏ, tôi là bạn học của Diệp Tiêu Tiêu. Tôi họ Vương, có thể gọi tôi là chú Vương là được rồi. Sau nghi nghe mấy câu này, trong lòng tôi sinh ra cảm giác chán ghét hắn vô cùng. Chưa cần biết người có tư cách làm chú hay khong, nhưng chỉ lớn hơn có 4,5 tuổi thì đòi làm chú ư? Nằm mơ đi. Hơn nữa, lão tử cũng hơn ba mươi tuổi rồi, lại phải gọi một tiểu hài tử như ngươi bằng chú ư? "Thật xin lỗi, tôi không biết anh, và cũng không muốn biết." Tôi không thèm nhìn Vương Trí Viễn, chậm rãi nói. "Việc này…" Vương Trí Viễn trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, sững sờ đứng tại chỗ, rất lâu không nói thành lời. Lúc này hắn còn đang kỳ quái, một học sinh sao có thể mời cô giáo đi ăn sáng đây? Bây giờ người học sinh này khinh thường mình như vậy, mà Diệp Tiêu Tiêu không chút phật lòng. Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nghĩ mãi mà cũng không hiểu vài sao. "Tiêu Tiêu, nếu không ngại thì tính thêm một người nữa được không, bữa cơm này do tớ trả tiền." Không đợi Diệp Tiêu Tiêu tỏ thái độ, tôi đã lạnh lùng nói: "Nhưng tôi lại để ý, hi vọng anh không quấy rầy tôi dùng cơm!" Vương Trí Viễn tức muốn nổ phổi, nhưng lại cố nín nhịn, bởi người tới là hắn! Nhưng hắn lại không nghĩ tới, khi mình mới vào nơi này đã gặp được ngay Diệp Tiêu Tiêu! Mà Diệp Tiêu Tiêu đang ở trước mặt, mình mà tức giận thì đúng là mất đi phong độ của bậc chí sĩ, nên đành nói: "Vậy thì thôi Tiêu Tiêu, tớ thấy vị tiểu bằng hữu này rất không hoan nghênh tớ, nên hôm khác chúng ta gặp nhau vậy!" Trong câu nói của hắn, còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "tiểu bằng hữu" coi như tôi là một đứa trẻ con không đáng nói chuyện, mình đại nhân đại lượng, sao phải đi so đo với một đứa trẻ con. Diệp Tiêu Tiêu cũng nhíu mày, Vương Trí Viễn này mặc dù là một trong những người theo đuổi nàng, nhưng mà ấn tượng của nàng với hắn cũng tốt, có một chút hảo cảm, cũng không phải là người khiến nàng chán ghét. Mà bây giờ, Diệp Tiêu Tiêu thấy học sinh của mình lạnh nhạt với Vương Trí Viễn, thì chẳng những không có trách cứ, mà trong lòng lại cảm thấy thích thú, vui mừng, chẳng lẽ hắn ghen? Diệp Tiêu Tiêu nghĩ tới đây, hai má lại nóng rực lên, hắn là học sinh của mình đấy, hắn ghen thì mình cao hứng cái gì! Nhưng mà lúc nãy người bán hàng nói hắn là bạn trai mình, trong lòng mình rất ngọt ngào, chẳng nhẽ mình lại biến thái tới mức thích học sinh của mình? Việc này làm sao có thể đây! Trong lúc bối rồi, nàng cũng không biết Vương Trí Viễn nói cái gì, chỉ ứng phó cho qua loa nói: "Được, cứ như vậy đi!" Vương Trí Viễn thấy Diệp Tiêu Tiêu đáp ứng hẹn hò với mình thì vô cùng cao hứng. Đây đúng là đãi ngộ chưa từng có! Nhưng mà trong lòng lại có chút khó chịu, lúc ở Mỹ, mình thích cô bé nào, chỉ cần ngoắc tay là người ta liếc mắt đưa tình, nhưng theo đuổi Diệp Tiêu Tiêu này thì đúng là quá khó khăn, lúc học đại học theo đuổi cả 4 năm, ngay cả tay còn chưa được nắm. Vương Trí Viễn ở trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, lão tử sẽ làm cho ngươi phải khuất phục dười háng! Nhưng ngoài mặt hắn lại không tỏ vẻ gì cả, ra vẻ phong độ thân sĩ nói: "Vậy không quấy rầy hai vị dùng cơm, hôm khác chúng ta gặp lại, tiểu bằng hữu, gập lại sau nhé!" Mặc dù Vương Trí Viễn ngoài mặt cười tươi, nhưng tôi thấy được tỏng ánh mắt hắn có một tia âm hàn. Kể từ khi năng lực của tôi được kích thích, thì tôi đổi với người khác xung quanh nhạy cảm vô cùng, có thể dễ dàng đoán được vẻ mặt và ý nghĩ của người khác. "Hừ, hừ! Như thê nào, có thể mị lực của bổn tiểu thư lớn tới mức nào không! Còn nói không ai thèm lấy, có người từ nước ngoài chạy về đấy!" Diệp Tiêu Tiêu vô cùng đắc ý nói. "Cái tên Vương Trí Viễn này không phải là người tốt, sau này cách xa hắn một chút!" Tôi thản nhiên nói. "Sao vậy, tôi thấy ánh mắt cậu sai lầm rồi!" Diệp Tiêu Tiêu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không biết tại sao, có chút cao hứng. Diệp Tiêu Tiêu vô cùng kỳ quái trách mình, tối hôm qua đã mất ngủ nghĩ về học sinh này, đối với thân phận của hắn càng ngày càng hiếu kỳ, kết quả nghĩ hưng phấn, nghĩ tới gần sáng mới ngủ được. "Tùy thôi, em chỉ là hảo tâm nhắc nhở cô, cô tin hay không tùy cô." Tôi cảm thấy mình nói thừa, cho nên không nói nữa. Sau đó tôi vùi đầu ăn bành bao hấp, nói thật, bánh bao này đúng là nhất tuyệt, tôi với Nhan Nghiên ăn ở đây một lần, tuy mất 200 đồng, nhưng vẫn muốn ăn lại, lúc này khi Diệp Tiêu Tiêu đòi ăn sáng, tôi thuận đường đi ngang qua, rồi vào nơi này. Nói thật, buổi sáng vì sợ trễ hẹn, tôi không có ăn cơm, lúc xuống ăn sáng chỉ qua loa 2 miếng, đúng là cảm thấy đói bụng. Sau khi ăn như lang thôn hổ hết cái bánh bao, cầm lấy một chén trà tiểu mạch, thì tôi lúc này mới phát hiện Diệp Tiêu Tiêu đang ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào tôi!