Khi Tô Dĩnh Tư bị thả từ trong túi ra, thì lập tức nhìn thấy hai người trước mặt đang cười là Hoàng Vĩ Thành và Lão Thử Nhãn. "Hóa ra là các ngươi... Hai người các ngươi muốn làm gì?" Tô Dĩnh Tư hoảng sợ kêu lên. "Đương nhiên là chúng tôi, nhưng mà hai chúng tôi muốn làm gì, chẳng lẽ cô không biết sao?" Hoàng Vĩ Thành dữ tợn cười nói. "Các ngươi... Các ngươi thả tôi đi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho các ngươi..." Tô Dĩnh Tư theo bản năng lấy tay kéo chặt cổ áo của mình. "****, con mẹ nó cô không có trí nhớ hay sao! Tôi đã nói với cô rồi, Lão Tử không thiếu tiền!" Lão Thử Nhãn mê đắm nói. "Mẹ kiếp, mày đối với mỹ nữ không thể ôn nhu một chút hay sao?" Hoàng Vĩ Thành trợn mắt nhìn Lão Thử Nhãn một cái, quay đầu dùng thanh âm ôn nhu nhìn Tô Dĩnh Tư nói: "Đại minh tinh, chúng tôi muốn làm gì không cần nói cô cũng biết? Thức thời và biết điều một chút, phối hợp với chúng tôi, nếu không cô sẽ không có kết quả tốt đâu!" Tô Dĩnh Tư bối rối lắc đầu, nhìn cái cửa sổ ở bên cạnh, nhất thời có chú ý. Nhưng mà Lão Thử Nhãn lại đã nhìn thấy hành động của Tô Dĩnh Tư, cười hắc hắc nói: "Đại minh tinh, cô có phải định từ cửa số này nhảy ra ngoài? Vậy cô thử một chút đi. Nhưng mà Lão Tử nhắc nhở cô, thủy tinh ở cửa này là cửa chống đạn do Đức sản xuất, cho dù cầm gạch đập cũng không vỡ, nếu không tin, cô cứ thử một chút, tin rằng đầu cô không cứng tới mức đó đâu. Cô cũng có thể lựa chọn tự sát, nhưng mà lão tử có hứng thú với gian thi hơn!" Tô Dĩnh Tư tuyệt vọng cúi đầu, vốn còn muốn phản kháng, nhưng mà cái cảm giác trên người của nàng càng ngày càng nặng, giữa giải đất hai chân lại càng ngứa ngáy khó nhịn, nếu như bên cạnh không có ai, nàng thực sự sẽ đưa tay vào đó. "Ha ha! Như thế nào? Có phải có cảm giác rồi hay không?" Hoàng Vĩ Thành thấy bộ dạng hiện tại của Tô Dĩnh Tư, trong lòng lập tức có đáp án. "Các ngươi... Các ngươi làm cái gì?" Tô Dĩnh Tư cắn môi cố nén dục vọng kỳ quái trong thân thể nói. "A, Cô còn không biết sao? Tôi sẽ nói cho cô biết, cái chén trà lúc nãy đã bị tôi cho thuốc vào! Thứ nước đó chính là xuân dược! Tôi đoán chừng một lát nữa cô sẽ van xin tôi! Ha ha ha ha!" Thanh âm dâm tiện của Hoàng Vĩ Thành vang lên. "Ngươi... Các ngươi quả thực quá hèn hạ! Tôi có chết cũng không cầu xin!" Tô Dĩnh Tư giờ mới hiểu được, hóa ra mình bị người ta hạ xuân dược! Phản ứng của xuân dược thì Tô Dĩnh Tư cũng đã biết trên sách, một khi dược tính phát tác, cả người cũng sẽ mất đi lý trí, không thể khống chế được nữa, đây cũng là điều mà Tô Dĩnh Tư lo lắng nhất. "Hèn hạ? Điều này mà cũng gọi hèn hạ? Tình yêu nam nữ là thường tình, đến lúc đó tôi tận sức phụ vụ cô, cô một mình hưởng thụ, nói đi cũng phải nói lại, người xuất lực là tôi đấy! Có khi cô còn phải cám ơn tôi!" Hoàng Vĩ Thành dõng dạc nói: "Tôi lúc nãy chẳng phải đã nói hay sao? Hay là cô không có trí nhớ, tôi đối với gian thi có hứng thú hơn đó! Ha ha ha ha!" "Ngươi... Ngươi..." Tô Dĩnh Tư giận đến nói không ra lời, rất lâu sau mới nói: "Các ngươi làm như vậy, không sợ sau này tôi báo cảnh sát bắt ngươi hay sao?" "Báo cảnh sát? Tùy tiện! Nói cho cô biết, kế hoạch tôi đã dự tính sẵn rồi. Nếu cô khởi kiện, tôi sẽ nói cô cưỡng gian tôi! Xem thử ai là người kiện ai?" Hoàng Vĩ Thành không chút nào kinh hoảng nói. Loại chuyện này hắn làm không phải là lần 1, lần 2, cho nên chẳng có gì phải lúng túng. "Các ngươi... Các ngươi không phải là người!" Tô Dĩnh Tư thét lớn. "Theo như cô nói, chúng tôi vốn là cũng không phải là người! Chúng tôi là cầm thú! Ha ha ha ha! Đại minh tinh, cô cũng không cần phải giả vờ thanh thuần, chẳng nhẽ cô lại chưa làm lần nào? Có cái gì mà không được, đến cái niên đại này rồi, không cần phải trinh tiết liệt nữ nữa! Giới giải trí của các cô, con mẹ nó, tôi là người rõ ràng nhất, tôi không tin, trước khi nổi danh, cô không bị người khác cưỡi qua! Mọi người chỉ thường giả vờ xử nữ mà thôi, Lão Tử nói cho cô biết, đừng nói cô, ngay cả thanh xuân ngọc nữ Hồng Kông Đài Loan lão tử cũng XXOO rồi, hơn nữa trên giường con dâm đãng vô cùng!" Hoàng Vĩ Thành tàn bạo nói. Tô Dĩnh Tư là người ở trong giới giải trí, đương nhiên là hiểu rõ chuyện này. Nhưng mà mình thì khác, chẳng lẽ mình bảo tồn sự thanh bạch của thân thể suốt 17 năm mà lại mất ở đây hay sao! Nghĩ tới những thứ này, Tô Dĩnh Tư khó chịu còn hơn chết. Mặc dù Tô Dĩnh Tư đang ở giới giải, nhưng trong lòng vẫn mang suy nghĩ của một cô bé, hi vọng sẽ đem mình lần đầu tiên cho người mình yêu. Hơn nữa cả đời chỉ có một nam nhân duy nhất mà thôi. "Đến đây đi, đại minh tinh! Nhìn thấy cô khó chịu như vậy, không bằng sớm làm phối hợp tôi, Hai chúng ta cùng thoải mái! Nếu như tôi không thể thỏa mãn cô, thì còn có vị huynh đệ kia, hai chúng tôi thay phiên nhau... Hắc hắc!" Hoàng Vĩ Thành cười hắc hắc nói. Tô Dĩnh Tư thống khổ nhắm hai mắt lại, đây là lần đầu tiên của mình hay sao? Mình từng mơ ước vô số lần cảnh lần đầu tiên với người mình yêu, không nghĩ tới, mộng đẹp thường hay tan vỡ. Chỉ sợ hai người trước mặt, mình một chút hảo cảm cũng không có, trong đầu Tô Dĩnh Tư bỗng nhiên dần hiện ra một người, chính là bé trai ở trên sân khấu, hắn cũng tham gia yến hội, nhưng mà đâu có nhìn thấy mình. Hắn chỉ ngồi một ngóc hàn huyên với hai cô bé cũng đâu có kém mình! Tô Dĩnh Tư cũng không biết tại sao, dưới loại tình huống này nàng còn có thể nghĩ tới những chuyện này, chỉ mong muốn, người cưỡng gian mình biến thành người kia... ... "Lão công, Tô Dĩnh Tư tám phần là gặp phải phiền toái gì rồi, anh nhanh đi xem một chút đi!" Triệu Nhan Nghiên luôn từ đầu tới cuối quan sát nhất cử nhất động của Tô Dĩnh Tư, khi Tô Dĩnh Tư chạy ra ngoài đại sảnh, nàng đã cảm giác có chuyện, nhìn lại hai người Hoàng Vĩ Thành và Lão Thử Nhãn cũng biến mất, thì lại càng tin tưởng ý nghĩ của mình. "Anh đi xem một chút?" Tôi không hiểu nói: "Nàng gặp phải phiền toái thì anh đi xem làm cái gì!" "Lão công, em cảm thấy Tô Dĩnh Tư kia xảy ra chuyện rồi!" Triệu Nhan Nghiên lo lắng nói. "Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì! Hơn nữa, chuyện đó thì có quan hệ gì với anh?" Tôi rất kỳ quái nói. "Nàng mất tích từ lâu rồi!" Triệu Nhan Nghiên nói. "Mất tích? Nàng mất tích sao em bảo anh đi tìm? ! Không phải là nàng có hộ vệ hay sao?" Tôi hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. "Không đùa nữa! Chuyện lần này có thể rất nghiêm trọng! Mấy hộ vệ đâu có đi theo! Thật ra thì ở sân vận động, em có nghe được chuyện..." Cho nên Triệu Nhan Nghiên câu chuyện của Hoàng Vĩ Thành và Lão Thử Nhãn ở sân vận động nói cho tôi nghe. "Theo như em nói, thì lá gan của tên Hoàng Vĩ Thành này cũng quá lớn!" Tôi kinh ngạc nói. Bắt cóc minh tinh tội danh này cũng không nhỏ đâu! "Ai nha! Sao anh lại hỏi nhiều như vậy! Nhanh nghĩ biện pháp đi! Em đã từng nói với anh, nhà cái tên Hoàng Vĩ Thành này vốn là xã hội đen, hắn làm việc đâu cần suy nghĩ tới hậu quả! Em nghĩ tám phần là Tô Dĩnh Tư đã uống phải xuân dược rồi, nếu không thì cũng đâu cần phải vội vã như vậy..." Triệu Nhan Nghiên gấp gáp nói. "Vậy thì sao em không nói sớm!" Tôi có chút không hiểu nói. Nếu sớm đem chuyện này nói cho Tô Dĩnh Tư, thì đâu có xảy ra chuyện. "Người ta còn không phải nghĩ cho anh, muốn anh đi chiếm tiện nghi có sẵn!" Triệu Nhan Nghiên hờn dỗi nói. "…." Tôi thật là không còn lời nào để nói nữa, chuyện này cũng có thể xảy ra ư?... Ai! Tôi thở dài, xem ra chuyện này tôi không thể nào bỏ được rồi. Trong lòng cứ có cảm giác, vì mình mà Tô Dĩnh Tư bị dính vào ma trảo! Tôi bất đắc dĩ đi ra ngoài, đi không được bao xa, liếc mắt thì thấy một phục vụ sinh đã lén lén lút lút. Thấy tôi đi đến, tên phục vụ sinh kia lập tức xoay người rời đi. "Phục vụ sinh kia! Anh đứng lại đó cho tôi!" Tôi quát. Cái tên phục vụ sinh kia chẳng những không đứng lại, mà còn xoay người bỏ chạy. Hóa ra tên này có tật giật mình, hắn đang nghĩ mình cùng với đại công tử của quản lý khách sạn làm bậy, sau khi suy xét cẩn thận thì lại thấy sợ. Nhà của đại công tử có tiền có thế, có xảy ra vấn đề gì, thì người ta cũng chẳng sao! Mình chỉ là một phục vụ sinh nhỏ nhoi, cái vấn đề này, nếu lộ ra mình không gánh nổi. Cho nên lúc này thấy người ta hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ mình, cho là sự việc của đại công tử đã bại lộ, người này tìm đến mình tính sổ, thì giật mình sợ hãi. Khi người này bảo mình đứng lại, thì cho là suy nghĩ đã đúng, nên lập tức bỏ chạy. Nhưng mà với tốc độ của hắn, tôi nghĩ nó còn chậm hơn ốc sên. Không đợi hắn chạy ra ngoài hành lang, tôi đã đứng ở trước mặt hắn. "A!" Tên phục vụ sinh kinh sợ kêu một tiếng, vội vàng dừng bước, cho dù như vậy, hắn thiếu chút nữa, cũng đụng vào người tôi. "Chạy nhanh như vậy làm gì?!" Trực giác nói cho tôi biết, cái tên phục vụ sinh nhất định là có chuyện. "Tôi... Tôi đi nhà cầu!" Phục vụ sinh ấp úng nói. "Đi nhà cầu tại sao nhìn thấy tôi thì bỏ chạy?" Tôi không tin cái loại lấp liếm này. "Tôi... Tôi mắc tiểu." Phục vụ sinh run rẩy nói. "Mắc tiểu? anh nếu không nói thật, thì anh cũng đừng nghĩ tới chuyện từ này có thể đi tiểu được nữa!" Tôi cả giận nói. "Tôi... Tôi đâu có gì giấu diếm đâu!" Tên phục vụ sinh mạnh miệng nói. "Vậy sao ?" Tôi hừ lạnh nói, cầm lấy cổ áo của tên này xách bổng lên không trung: "Tao hỏi một lần cuối cùng, mày hãy suy nghĩ kĩ mà trả lời, mày có nhìn thấy Tô Dĩnh Tư hay không?" Tên phục vụ sinh này bị nhấc lên không trung, nhưng hắn lại không cách nào giãy giụa được, một cỗ sợ hãi xông lên đầu, sợ nói: "Nhìn thấy... Nàng bị bọn người đại thiếu gia bắt đi rồi." "Ở chỗ nào?" Tôi lạnh lùng nói. "Ở... Ở phòng WC..." Phục vụ sinh run rẩy nói. "Phòng WC! Nói đùa, ở WC tại sao người khác không phát hiện được? !" Tôi quát to. Đây chẳng phải lừa người khác ư, cho người khác là người ngu à, ở WC thì sớm đã bị người khác phát hiện rồi. "Không lừa... Tôi không dám lừa cậu... Trong phòng WC có một cái cửa ngầm..." Phục vụ sinh ấp úng nói. mấy c tiếp là file ảnh, lão nào rảnh thì đả tự đi