"Đúng rồi, Lưu Lỗi đâu?" Ngô mập mạp sợ nàng tiếp tục dây dưa vấn đề này nên chuyển đề tài. "Đã đi rồi! Lúc các người không có ở đấy!" Ngô Huỳnh Huỳnh không vui nói. "A? Đi rồi?" Ngô phụ tiếc hận nói, rõ ràng là vô duyên vô cớ mất đi một cơ hội tốt. "Sao vậy?" Ngô Huỳnh Huỳnh thấy phụ thân mình như bị mất tiền, kỳ quái hỏi. "Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Chúng ta còn đang muốn cám ơn hắn!" Ngô mập mạp ấp úng nói. "Cám ơn? Tại sao phải cám ơn? Cám ơn hắn đụng hỏng xe của ta ư?" Ngô Huỳnh Huỳnh nghi hoặc hỏi. "Chuyện này..." Ngô mập mạp nhất thời cứng họng. Cũng may là Ngô Huỳnh Huỳnh không để ý, tiếp tục hỏi: "Hai người tới đây làm gì?" "Em lái xe..." Lời của Ngô mập mạp mới vọt ra khỏi cổ, thì đã hối hận, nhưng không còn kịp nữa rồi. "Đưa chìa khóa xe cho chị, chị lái." Ngô Huỳnh Huỳnh nở nụ cười, nói. "Em lái xe cho Tử lão đầu..." Ngô mập mạp run sợ đưa chìa khóa xe cho Ngô Huỳnh Huỳnh. ... Khi tôi tới được tập đoàn Ánh Rạng Đông thì đã hơn 9h tối. Triệu Quân Sinh đang ngồi ở trong phòng làm việc xem một đống giấy tờ, giống y như lần đầu tiên tôi gặp hắn. Điều này làm cho tôi nhớ lại tình cảnh lúc đó, tôi đã hung hăng ngoạm của Triệu Quân Sinh một khoản, nghĩ tới đây tôi không khỏi có chút mỉm cười. Chỉ trong chớp mắt mà nửa năm đã qua đi, sau khi sống lại tôi dựa vào kinh nghiệm khổng lồ ở kiếp trước để xây dựng một đế quốc buôn bán thuộc về tôi, hơn nữa đế quốc này chỉ trong vòng hai năm, thậm chí là một năm sẽ vươn ra khắp thế giới. Đây là điều mà ngay cả kiếp trước tôi ở vị trí Tổng giám đốc microsoft cũng không dám nghĩ tới, mà kiếp này tôi vẫn chỉ là một học sinh lớp 10. "Xin chào đây có phải là phòng làm việc của Triệu tổng hay không?" Tôi bỗng nhiên muốn đùa hắn một chút. "Là... Cháu..." Triệu Quân Sinh mới nói nửa câu đã có chút gì đó không đúng, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện người tới là tôi, nên cười nói: "Tiểu Lưu chủ tịch, cậu lại còn đùa với chú Triệu ư!" "Ha hả, chú Triệu, trông chú có vẻ bận đấy?" Tôi đi tới ngồi vào chiếc ghế phía trước mặt chú Triệu. "Quá bận, Chip của tập đoàn Ánh Rạng Đông chúng ta bán ra đã phổ biến khắp nam bắc bán cầu, đã sản xuất ra rồi mà cũng không đủ cung ứng, công ty điện tử cần phải mở rộng thêm!" Triệu Quân Sinh thở dài nói, tất cả những chuyện của Ánh Rạng Đông đều đặt lên vai hắn, làm cho hắn xoay sở công việc tới sứt đầu mẻ trán. Trước kia ở Thiên Hành, hắn còn thường oán trách mình không có việc gì để làm, nhưng giờ thì bận bù đầu. "Chú Triệu, chú chưa tìm được trợ thủ tư, cháu thấy lần trước cũng có mấy người kéo tới rồi đó." Tôi nói. Một thời gian trước, tôi thấy Triệu Quân Sinh lập ra cả một danh sách dài, những tinh anh tương lai có thể hành nghề trong lĩnh vực máy tính, hoặc là những người có tố chất lãnh đạo trong ngành IT, phần lớn những người này đều là sinh viên đại học. "Những danh sách đó? Chú đã cho điều tra, những người đó phần lớn là chưa tốt nghiệp, thực sự họ có thể làm hay sao? Tại sao cháu lại biết bọn họ?" Triệu Quân Sinh nghi ngờ hỏi. "Chú Triệu, Chú cứ tin tưởng vào ánh mắt của cháu đi! Tư liệu về những người này cháu đều dùng phương pháp đặc thù để lấy được." Những chuyện này tôi không thể nói nhiều, bởi tôi không thể nói rằng đó là tôi biết trước được tương lai. "Được rồi! Ánh mắt của cháu, Chú Triệu vẫn tin tưởng ! Sau những chuyện này, chú sẽ phái người liên lạc với bọn họ." Triệu Quân Sinh nói: "Đúng rồi, trước tiên nói về chuyện của công ty đã, muộn như thế này mà gọi cháu tới là có một chuyện trọng yếu." "Ở thành phố Tân Giang chúng ta sẽ tổ chức một chương trình âm nhạc, tin này cháu đã biết chưa?" Triệu Quân Sinh nói. Tôi gật đầu, tin tức đó thì trong lúc ăn cơm thì Triệu Nhan Nghiên đã nói cho tôi biết rồi. "Lúc nãy lãnh đạo thành phố Tân Giang có gọi điện thoại cho chú, nói công ty chúng ta sẽ chịu trách nhiệm tổ chức chương trình này." Triệu Quân Sinh tiếp tục nói: "Mặc dù nó cũng tương đối phiền toái, tuy rằng phải tổ chức, nhưng ngoài vấn đề lợi ích thì có thể đề cao danh tiếng của công ty chúng ta, cho nên chú đã nhận lời." Đối với hành động lần này, tôi cũng đồng ý với Triệu Quân Sinh. Tổ chức chương trình cho minh tinh, có biết bao công ty tìm tới để tài trợ, mà hôm nay Ánh Rạng Đông lại được làm chủ, thì đúng là cơ hội ngàn năm có một! "Được, chuyện này do chú làm chủ đi." Tôi nói. "Tiểu Lưu, Chú Triệu tìm cháu, chủ yếu là về vấn đề an toàn của tiểu thư Tô Dĩnh Tư, cháu xem bức thư này đi!" Nói xong, Triệu Quân Sinh từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư, đưa cho tôi. Tôi mở ra vừa nhìn, hóa ra là một phong thư đe dọa! Tôi ngất, hóa ra thứ này có thật, chẳng nhẽ tôi phải làm thám tử Conan! Tôi xem qua loa một lần, nội dung chủ yếu là, bởi vì Tô Dĩnh Tư cự tuyệt lời tỏ tình của hắn, cho nên hắn muốn trong chương trình âm nhạc lần này cấp cho Tô Dĩnh Tư tiểu thư một giáo huấn khó quên. "Bức thư này tại sao lại có được? Bây giờ thì đã làm gì có ai biết tập đoàn Ánh Rạng Đông của chúng ta tổ chức chương trình này?" Tôi khép lại phong thư hỏi. "Đây là do lãnh đạo tỉnh gửi cho chú, người này lá gan không nhỏ, hắn dám gửi tới Cục công an!" Triệu Quân Sinh sắc mặt nghiêm túc nói. "Gửi đến cục công an? Người này không có bệnh chứ!" Tôi kinh ngạc nói: "Nếu gửi tới Cục công an, thì cho dù hắn có thêm gan hùm mật gấu cũng không dám hành động lỗ mãng tới như vậy". "Ai! Lãnh đạo cục đã nói như vậy, trong mọi chuyện không sợ vạn nhất mà chỉ sợ nhất vạn! Chương trình âm nhạc do tập đoàn chúng ta tổ chức, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của tập đoàn." Triệu Quân Sinh lo lắng nói. "Cháu thấy đây chỉ là chuyện đùa thôi, hắn coi mình đang là diễn viên ư? Làm cái chuyện này mà lại dám gửi một bức thư đe dọa trước ư." Tôi lắc đầu nói. "Chúng ta sẽ phải làm tốt để phòng ngừa chuyện thất thố xảy ra, Khương Vĩnh Phú cũng sẽ phái nhân thủ tới, đây chính là kế hoạch, hai chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu." Triệu Quân Sinh lấy ra một tờ giấy, nói với tôi. Trải qua sự bàn bạc giữa tôi với Triệu Quân Sinh, hai chương trình ký tên và trình diễn thời trang bị loại bỏ, bởi vì ... bởi vì hai chương trình này sẽ khó có thể bảo đảm độ an toàn. Còn những chương trình khác, đều có cảnh sát và bảo vệ đứng bên ngoài, những người khác không thể tiếp cận được. Sau khi kế hoạch được thống nhất, thì lại tới vấn đề khách sạn mà Tô Dĩnh Tư ngủ và tiệc rượu sau khi chương trình âm nhạc kết thúc. Theo ý tôi định bỏ luôn cả buổi tiệc rượu này, nhưng mà Triệu Quân Sinh lại nói, có rất nhiều con gái của các nhân vật quyền thế ở tình yêu cầu tổ chức buổi tiệc rượu này, cho nên không cách nào hủy bọ được. Mặc dù Ánh Rạng Đông giờ rất mạnh, hoàn toàn có thể tự chủ trương, nhưng trong những lúc không cần thiết thì không cần đắc tội với những nhân vật như thế này. "Đúng rồi Chú Triệu, chú giúp cháu lấy 3 tớ vé có vị trí tốt một chút." Tôi đột nhiên nhớ tới việc Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi các nàng muốn đi xem chương trình này, vốn còn đang buồn phiền vì chuyện vé, nhưng bây giờ do công ty mình tổ chức, thì mọi chuyện lại trở nên đơn giản vô cùng. "Tiểu Lưu, cháu cũng thích Tô Dĩnh Tư?" Triệu Quân Sinh kỳ quái hỏi, bởi hắn nhận thấy, tôi đâu có gì hứng thú với những minh tinh như thế này. "Cháu đâu có biết nàng ta là ai đâu, cho dù có đứng trước mặt cháu, cháu cũng không nhận ra." Tôi cười khổ nói. "Vậy cháu..." Triệu Quân Sinh nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. "Cũng là do cô con gái bảo bối của chú đấy, nếu không cháu cần vé chương trình này làm gì!" Tôi lắc đầu nói. "Ha hả." Triệu Quân Sinh cười cười tiếp tục nói: "Nhưng mà tại sao cháu lại cần tới 3 vé?" "Khụ khụ! Chú biết rõ rồi còn cố hỏi. Cháu cúng không tin, ngoại trừ bá mẫu, cháu không thích ai khác." Tôi tố khổ nói. "... Ai!" Triệu Quân Sinh nghe xong thở dài một hơi, dường như có tâm sự. "Nghĩ gì thế? Chú Triệu." Nhìn bộ dáng hắn như vậy, thì tới tám phần chính là nghĩ tới tình cũ. Thật ra thì tôi đoán đúng, lúc này Triệu Quân Sinh đang nhớ tới thiếu nữ Hạ Thiên của những năm về trước. Mười mấy năm qua, mình vẫn không thể nào quên được nàng, ấn tượng của mình về nàng thật sự là quá sâu đậm. Hai năm gần đây, nỗi nhớ có vơi đi một chút, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, khơi dậy nỗi niềm kia. "Không có gì." Triệu Quân Sinh cười cười. Nếu đem ý nghĩ của mình nói ra, thì thật sự là quá kinh hãi thế tục! "Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, tiểu nha đầu Nhan Nghiên này tại sao lại có thể cho phép cháu có thêm nữ nhân đây?" Triệu Quân Sinh nói. "Không phải là cháu tìm, mà là nàng chủ động tác hợp." Tôi bất đắc dĩ nói. Vốn tôi có là sắc lang, nhưng cũng chưa nghĩa tới ý nghĩa vượt rào, không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên này lại tác hợp, sau là Vi Nhi, làm cho tôi càng ngày càng sắc lang. "Cái gì!" Triệu Quân Sinh mở to hai mắt nhìn, đây là chuyện làm hắn kinh ngạc nhất: "Cháu nói là Nhan Nghiên chủ động tác hợp?" Vốn Triệu Quân Sinh nghĩ là do Triệu Nhan Nghiên quá yêu tôi, cho nên mới chấp nhận chung chồng, không nghĩ tới lại là do nha đầu này chủ động tác hợp. "Đúng vậy, thật ra thì cháu cũng rất kỳ quái" Tôi nói. Nói thật, đến bây giờ tôi còn vẫn có cảm giác như mình đang mơ, cuộc sống sau khi sống lại với tôi đúng là một giấc mộng. Rất nhiều chuyện tình hoang đường, cũng đã trở thành sự thật. "Bỏ đi, chú Triệu cũng không nói nhiều làm gì. Giờ cháu đã là chủ tịch một tập đoàn, còn là cấp trên của chú. Nhưng nữ nhân nhiều cũng sẽ có nhiều phiền toái, Chú Triệu cũng là người từng trải. Mặc dù nha đầu Nhan Nghiên này không phản đối, nhưng mà... Nhiều người như vậy cháu có thể ứng phó được không." Triệu Quân Sinh mập mờ nói. Tôi sửng sốt, nhưng ngay lập tức hắn biết Triệu Quân Sinh nói tới phương diện nào. Nhưng loại chuyện này tôi sao có thể nói với hắn được? Chẳng lẻ tôi nói cho hắn biết hai nha Nhan Nghiên và Vi Nhi cũng không thể thỏa mãn được tôi? "Chú Triệu, cái này... cháu có muốn cũng không được, Nhan Nghiên sao có thể để cho cháu tìm người mới đây." Tôi giả ngu nói. Triệu Quân Sinh nhìn tôi có thâm ý, trông giống y như một khoa học gia, làm cho tôi không rét mà run.