Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 124
"Cậu mau chọn đồ uống đi."
Khuôn mặt của Hứa Nhược Vân đỏ hồng lên.
"A... Được."
Không biết tại sao khi nhìn khuôn mặt của Hứa Nhược Vân, trong lòng tôi lại sinh ra một cảm giác đặc thù.
"Cho một chén Cappuccino (1)." Tôi nói với người phục vụ.
(1): Cà phê cappuccino: là một cách pha chế cà phê của Ý. Một cà phê cappuccino bao gồm ba phần đều nhau: cà phê espresso pha với một lượng nước gấp đôi (espresso lungo), sữa nóng và sữa sủi bọt. Để hoàn thiện khẩu vị, người ta thường rải lên trên tách cà phê cappuccino một ít bột ca cao và hay bột quế. Trong các quán cà phê ở Ý, người đứng bán ở bar (barista) thường dùng khuôn hay dùng thìa và bằng cách khuấy điệu nghệ trong lúc rắc bột để tạo thành các hình nghệ thuật (hình trái tim, đám mây, bướm,...).
"Tạp phá sài não? Nó là cái gì vậy?"
Người phục vụ kì quái lập lại.
"Phốc…ha ha."
Tôi nhịn không được cười lên.
Hứa Nhược Vân liếc mắt nhìn tôi, rồi nói với người phục vụ:
"Hắn muốn một cốc Cabo Keno!"
Người phục vụ gật đầu rời đi, vừa đi vừa nói thầm:
"Cabo Keno thì nói là Cabo Keno, lại còn bày đặt nói tạp phá sài não..."
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, năm 1995 ở Tân Giang chưa có nhà hàng cà phê nào tương đối, các quán cà phê bây giờ chủ yếu dùng đồ uống lạnh làm chủ, mang đậm phong cách của Trung quốc.
Người phục vụ này ngay cả Cappuccino cũng không biết.
"Cậu nói anh ngữ rất tốt đấy!"
Sau khi người phục vụ rời đi, Hứa Nhược Vân bất mãn trừng mắt nhìn tôi một cái.
"Ách..."
Tôi thật không biết nói gì, đây chỉ là thói quen của kiếp trước mà thôi.
"Thật ngại quá, sáng sớm đã bắt cậu phải mời đi uống cà phê."
Hứa Nhược Vân cười nói.
"Không sao, cậu là bạn tốt của Triệu Nhan Nghiên mà!"
Tôi nói cho có lệ. Nha đầu này tới tìm tôi làm cái gì đây? Không phải chỉ đơn giản là uống cà phê thôi đấy chứ!
"A... Tớ còn tưởng hai ta cũng là bạn tốt cơ đấy."
Hứa Nhược Vân thất vọng nói.
"Đúng, đương nhiên là bạn tốt."
Tôi thấy bộ dạng nàng như vậy, thì lập tức bổ sung nói, nhưng khi nói xong thì lại hối hận, bởi tôi nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của nàng!
"Lưu Lỗi, có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không?"
Hứa Nhược Vân uống một hớp cà phê nói.
"... cái lần đi Bắc Kinh đó ư?" Tôi hỏi.
"Ừ, khi đó tớ cảm thấy cậu rất đáng ghét, lại dám trách mắng khuyết điểm của người khác."
Hứa Nhược Vân đỏ mặt nói.
"Tớ có sao?"
Tôi nghĩ là nha đầu này đang mơ mộng, cho nên thuận miệng nói.
"Cậu đã quên rồi sao?"
Hứa Nhược Vân rất thất vọng nói.
"Không có, không có, tại sao có thể quên đây. Chỉ tại cậu không lễ phép với ông mình thôi mà!"
Tôi đang nhớ lại tiểu nha đầu không biết lễ phép trên xe lửa.
"Ừ, cậu lúc ấy còn giáo huấn tớ một trận, trông thật uy phong!"
Hứa Nhược Vân đỏ mặt nói.
"Hắc hắc..."
Tôi gượng cười không biết nên nói cái gì. Tại sao tôi lại cảm thấy có chút kì quái? Tiểu nha đầu này không phải bị điên đó chứ? Hay là nàng bị thần kinh thác loạn, có chứng nằm mơ ban ngày!
Bỗng nhiên, Hứa Nhược Vân lớn tiếng nói:
"Lưu Lỗi, tớ yêu cậu."
Tôi trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn Hứa nha đầu, cái quái gì đây? Dường như nàng đang biểu lộ tình cảm với tôi?
Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng của tôi lại có một cảm giác ngọt ngào, chẳng lẽ tôi thích nha đầu điêu ngoa xảo quyệt này rồi?
Giữa lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, thì có một tiếng gầm vang lên. Tôi nhìn theo âm thanh đó, thì phát hiện thấy một người con trai đang đứng ở cửa, sắc mặt tức giận vô cùng.
Hóa ra người gầm lên lại chính là Lý Bác Lượng.
Lý Bác Lượng cả giận nói:
"Nhược Vân, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu. Lưu Lỗi, mày cứ chờ đấy!"
Nói xong, hắn xoay người bước ra khỏi quán cà phê.
Lý Bác Lượng tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Mà Hứa Nhược Vân lúc nãy nói câu kia có ý nghĩa gì? Tôi nghi hoặc nhìn Hứa Nhược Vân.
Tiểu nha đầu này vô cùng thẹn thùng, cúi gằm mặt xuống, chậm rãi nói với tôi:
"Lưu Lỗi, mới vừa rồi... Mới vừa rồi tình huống tương đối đặc thù. Tớ ở quán cà phê này gặp phải Lý Bác Lượng, hắn nói hắn yêu thích tớ... Nói… tóm lại là hắn bám chặt lấy tớ không tha, nói tớ phải đáp ứng làm bạn gái hắn. Dưới tình thế cấp bách, tớ chỉ còn cách nói tớ có bạn trai rồi, Lý Bác Lượng không tin, tớ nói là tớ ở nơi này hẹn với bạn trai của mình."
Hứa Nhược Vân dừng một chút rồi tiếp tục nói:
"Sau đó, chuyện tiếp theo thì cậu cũng biết rồi, hắn vẫn chờ ở đây xem bạn trai tớ là ai. Lúc nãy tình thế cấp bách, tớ không có cách nào nói rõ được, đành diễn một màn như vậy."
Hứa Nhược Vân nói tới đây, thì tôi đã hiểu tất cả! Thì ra là nàng đang diễn trò! Đầu óc tôi bình tĩnh lại, nhất thời lại có cảm giác phiền muộn.
Mặc dù tôi biết chuyện tương đối quái dị, nhưng trong lòng tôi vẫn dâng lên một chút giông tố tình cảm. Tôi thậm chí còn có chút kì vọng, chuyện này trở thành sự thật.
"Thật xin lỗi... Tớ..."
Hứa Nhược Vân thấy vẻ mặt của tôi đờ đẫn, thì cho là tôi đang tức giận, nên lập tức nói xin lỗi.
"Không sao."
Tôi cười một chút, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Tôi đã có Nhan Nghiên và Vi Nhi, hai lão bà tốt như vậy, thì tôi còn nghĩ lung tung làm gì nữa.
"..."
Hứa Nhược Vân nói xong câu đó, trên mặt cũng đỏ hồng lên. Dù sao nàng cũng ở trước mặt rất nhiều người nói:
"Tớ yêu cậu".
"Đúng rồi, cậu không phải nói tìm tớ có chuyện hay sao? Có chuyện gì vậy?"
Tôi điều chỉnh một chút tâm tình của mình, phá vỡ không khí đang lúng túng.
Mới sáng sớm như vậy, Hứa Nhược Vân đã gọi điện cho tôi, đương nhiên phải có chuyện trọng yếu, tôi đương nhiên cũng không ngu cho rằng, nàng gọi tôi tới đây chỉ là để giúp giả mạo làm bạn trai của nàng.
"Ừ, vậy chúng ta nói chính sự đi.
" Hứa Nhược Vân gật đầu, khôi phục bình thường, nghiêm túc nói với tôi:
"Lưu Lỗi, tớ có một việc muốn hỏi cậu, cậu có thể trả lời thật được không?"
"Chuyện gì? Cậu hỏi đi, chỉ cần không phải chuyện cơ mật có thể bán đứng quốc gia, thì tớ sẽ nói cho cậu biết."
Vì để điều hòa không khí cho bình thường, tôi có chút phô trương nói.
Không nghĩ tới điều này lại phản tác dụng, Hứa Nhược Vân trợn mắt nhìn tôi, nói:
"Tớ đang nói chính sự với cậu đấy, cậu đừng nói đùa nữa có được không?"
Hứa Nhược Vân đã hoàn toàn khôi phục như cũ, lại tỏ ra lãnh đạm với tôi như bình thường.
"Ừ, cậu hỏi đi."
Tôi lập tức nghiêm mặt nói.
"Cái phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông kia, có phải do một mình cậu viết ra?" Hứa Nhược Vân hỏi.
"Phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông?"
Tôi sửng sốt, tại sao lại là phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông? Tại sao tiểu nha đầu này chỉ có hỏi một vấn đề duy nhất vậy! Tôi nhớ lại mấy hôm trước có ở cùng với Hứa nha đầu, nàng cũng hỏi tôi chuyện này, chẳng lẽ...
Tôi liên tưởng đến sự kiện báo chí um sùm vì phương pháp đánh máy này...
"Là do chính tớ viết ra !"
Tôi do dự một chút, nói như đinh chém sắt:
"Tại sao cậu lại hỏi chuyện này?"
"Bởi vì có người nói với tớ đấy là phương pháp sao chép, hơn nữa mấy hôm trước còn đưa lên báo chí..."
Hứa Nhược Vân giải thích:
"Nhưng mà ngày thứ hai tờ báo đó lại đột nhiên đăng xin lỗi."
"Cái phương pháp này là do tớ viết ra, công ty Microsoft là được tớ ủy quyền."
Tôi nghĩ chuyện đã tới nước này, chẳng cần phải giấu diếm Hứa nha đầu này làm gì nữa.
"A? ! Cậu ủy quyền ?"
Mặc dù Hứa Nhược Vân có thể biết được một số chuyện trên báo chí, nhưng vẫn không nhịn được kinh hãi.
Bởi vì trên báo chí cũng viết không phải rõ ràng lắm, nhất là chuyện quan hệ giữa công ty Microsoft với tập đoàn Ánh Rạng Đông. Mà công ty Microsoft là công ty gì, là một công ty đi đầu trong lĩnh vực IT, vậy mà lại được một học sinh ủy quyền.
"Đúng vậy, dù sao Windowz cũng đã lưu hành trên đại lục rồi, mọi người vốn đã có thói quen sử dụng nó"
Tôi bình thản giải thích.
"Nhưng mà tại sao cậu lại không lấy chứng cớ kia ra, để bịt miệng bọn họ!"
Hứa nha đầu đã bắt đầu tiếp nhận lời giải thích của tôi.
Chứng cớ này có thể dễ dàng lấy ra hay sao? Hợp đồng giữa tôi với Microsoft thì đương nhiên là có, nhưng không thể dễ dàng công khai được, mà cũng tại tôi rỗi việc, viết thêm mấy chữ số vào trong hợp đồng, mà những số này toàn là vài ức, thậm chí vài tỷ, nếu như công bố cho công chúng, thì bọn họ sẽ kinh hãi tới mức nào.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, tập đoàn Ánh Rạng Đông phát triển rất vững chắc, nhưng mà người ngoài không biết Ánh Rạng Đông có bao nhiêu tiền, nếu quả thật có tin tức rò rỉ ra, thì lúc đó sẽ có vô số cơ quan tổ chức kéo đến xin tài trợ, đến lúc đó chẳng phải phiền tới chết ư.
"Ha hả, qua một thời gian ngắn nữa, mọi người sẽ quên chuyện này thôi, cần gì phải làm điều thừa như vậy. Hơn nữa, đây cũng là chuyện của tập đoàn Ánh Rạng Đông, phần mềm cũng là do người ta khai thác, đâu tới phiên tớ."
Tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi này dây dưa nữa.
"Vậy cũng đúng, nhưng tập đoàn Ánh Rạng Đông chẳng phải do cha của chị Nhan Nghiên mở hay sao? Cậu nói với bác ấy một chút là được chứ gì!"
Hứa Nhược Vân đề nghị nói.
"Quên đi, nếu làm như vậy sẽ khiến người khác nghĩ chúng ta lòng dạ hẹp hòi."
Trong khoảng thời gian ngắn này, tôi phát hiện mình có chút mệt mỏi, sau khi sống lại tôi chọc tới một đống cừu gia, phiền toái lớn nhỏ không ngừng kéo tới, làm cho tôi có chút mệt mỏi.
Thật ra nếu là chuyện không lớn, không uy hiếp tới lợi ích của mình, thì không cần thiết phải trả thù.
"Lưu Lỗi, nhưng mà tớ cảm thấy có người giở trò sau lưng, cái bài báo kia hình như là do Lý Bác Lượng tìm người viết."
Hứa Nhược Vân bỗng nhiên hạ giọng nói với tôi.
"Lý Bác Lượng?"
Tôi chợt nhớ tới cái âm thanh phẫn nộ vừa rồi, thì ra là như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương