"Tại sao đại ca lại chạy tới cái tiểu đảo này? Nếu không phải lão Tứ phát hiện ra đống lửa, thì đại ca sẽ chết ở đây còn gì nữa!" Ngô mập mạp nói như súng liên thanh, hỏi một đống vấn đề lớn. "Khụ! Đừng nói nữa, Lão Tử bị người ta ám toán!" Tôi ho khan một tiếng nói. Nhưng mà trong lòng tôi lại đắc ý vô cùng, nếu như không phải là nhóm được một đống lửa ở cửa động, chỉ sợ bây giờ tôi còn phải qua đêm ở trong một cái sơn động lạnh như băng kia . "Ám toán? Chuyện gì xảy ra?" Ngô mập mạp hiển nhiên không biết chuyện này và việc bị ám toán có quan hệ gì với nhau. "Tôi bị người ta đẩy từ trên núi xuống!" Tôi cười khổ nói. Chuyện này đúng là quá xấu hổ, đây là chuyện không thể chấp nhận được sau khi tôi sống lại, dị năng đầy mình mà lại để cho một tiểu hài tử đánh lén. Cho nên tôi liền đem chuyện đi Tây Tinh Sơn trượt tuyết và mâu thuẫn với Lý Thiếu Kiệt như thế nào, nói ra cho Ngô mập mạp nghe. "Con mẹ nó, thằng này không muốn sống rồi, dám ám toán đại ca của Ngô mập mạp ta, lão tử quay lại phế hắn." Ngô mập mạp mắng. "Tôi nghĩ, không cần đợi đến lúc cậu phế hắn, thì thằng này đã sớm vào nhà tù rồi." Ngay cả quân đội cũng xuất động, thì cái tên Lý Thiếu Kiệt có thể bình an được hay sao? "****, như vậy thì quá tiện nghi cho hắn rồi." Ngô mập mạp cắn môi nói: "Ai, đúng rồi, nghe nói đám phạm nhân trong đó có rất nhiều người có ham mê đặc thù, hắc hắc, lúc đó lão tử tìm người, an bài cho hắn một phen..." Ngô mập mạp bỗng nhiên cười dâm nói. Ham mê đặc thù? Tôi đầu tiên là sửng sốt, nhưng mà lập tức hiểu, đó chẳng phải là đồng tính luyến ái là gì! Tôi không khỏi rùng mình một cái! Ngô mập mạp này thật âm hiểm, may mà tôi với hắn là huynh đệ, chứ không phải là địch nhân. "Ham mê đặc thù? Lão công, cái gì gọi là ham mê đặc thù vậy?" Trần Vi Nhi ngồi ở bên cạnh tôi không hiểu nên hỏi. Ngô mập mạp đã sớm nghi ngờ thân phận của vị mỹ nữ ở bên cạnh tôi, chẳng qua còn giữ ý, cho nên chưa hỏi. Lúc này đột nhiên nghe thấy mỹ nữ gọi tôi là "Lão công" thì giật mình, đôi mắt thiếu chút nữa bật ra ngoài, kinh ngạc nói: "Cô... Đây là..." Tôi ôm Trần Vi Nhi, mỉm cười với Ngô mập mạp, giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi, Trần Vi Nhi." Khi tôi nói tới hai chữ "bạn gái", thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi Nhi lập tức đỏ lên. Lúc này Vi Nhi đã cởi bỏ áo ngoài, mặc bộ quần áo mà tôi mua cho nàng ở cửa hàng quần áo, xinh đẹp vô cùng, thậm chí còn tản mát phong thái, mị lực thành thục hơn Triệu Nhan Nghiên. Nhưng mà Ngô mập mạp lại giống như nổi điên lên, chỉ vào mặt tôi hét lớn: "Con mẹ nó, Triệu Nhan Nghiên đâu! Mày có phải đá nàng rồi không? Tốt lắm, mày, Lưu Lỗi! Ngô mập mạp tao đã nhìn lầm mày rồi! Uổng công tao tin tưởng giao Nhan Nghiên cho mày, thì ra mày mới là tên khốn kiếp! Mày thấy cô gái này tướng mạo đẹp hơn Nhan Nghiên, mày lại dám đá Nhan Nghiên đi, hôm nay tao không đánh chết mày thì không thôi!" Ngô mập mạp bởi vì nội tâm kích động, cách xưng hô với tôi cũng chuyển từ "đại ca" sang "mày". Trực thăng vốn là do Ngô mập mạp lái, bây giờ hắn kích động đứng cả lên, thì đương nhiên trực thăng ở trong tình trạng không người lái, lập tức lắc lư! Tôi vội vàng ngăn cản nói: "Ngô mập mạp, cậu cứ ngồi lái trực thăng cho tốt, rồi tôi sẽ từ từ giải thích cho cậu nghe!" Ngô mập mạp cũng ý thức được mình quá kích động, cái phi cơ này mà rơi thì đúng là không phải chuyện đùa ! Hắn kêu lên một tiếng, rồi vội vàng ngồi xuống. "Mày tốt nhất là nói lý do chia tay với Nhan Nghiên cho chính đáng một chút! Tính cách của Nhan Nghiên tao rõ lắm, nếu đã yêu ai thì cả đời này cô ấy sẽ không dễ quên đâu!" Ngô mập mạp lãnh đạm nói. "Ngô mập mạp, cậu hãy nghe tôi nói! Triệu Nhan Nghiên là bạn gái của tôi thì đúng rồi, nhưng mà Trần Vi Nhi cũng là bạn gái của tôi!" Vẻ mặt của tôi rất nghiêm túc, không chút cười đùa, nói. "Cũng là? Vậy mày có hai người bạn gái? Vậy thì lại càng không thể tha thứ! Mày một chân đạp hai thuyền, trong thì có Triệu Nhan Nghiên, ở bên ngoài thì có vợ hai phải không?" Ngô mập mạp mở to hai mắt nhìn tôi đến. "Vợ hai?" Tôi kinh dị vì nghe tới câu này! Đây mới chỉ là năm 1995 thôi, sao Ngô mập mạp lại có thể biết được từ này chứ! "Tiểu cô nương, cô đã bị hắn lừa rồi! Hắn đã có bạn gái rồi!" Ngô mập mạp quay sang nói với Trần Vi Nhi. Nhưng mà ngoài dự liệu của Ngô mập mạp, Trần Vi Nhi lại xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi biết..." "Ừ, vậy sao cô không mau rời khỏi hắn đi... Cái gì? Cô nói là cô biết!" Ngô mập mạp kinh hãi, cả giận nói: "Hóa ra là cô câu dẫn Lưu Lỗi, xem cô xinh gái như vậy, ăn mặc đẹp như vậy, mà lại giống như một con hồ ly tinh..." Ngô mập mạp càng nói càng quá đáng, tôi thấy khuôn mặt nhỏ của Trần Vi Nhi đã trắng bệch, có khả năng sẽ khóc ngay lập tức! Nếu Ngô mập mạp này không phải bằng hữu của tôi, thì tôi đã sớm đập hắn một trận rồi! Nhưng mà hắn đối với Triệu Nhan Nghiên rất trung tâm, bây giờ hắn nghĩ là Triệu Nhan Nghiên bị thương tổn, tâm tình kích động cũng là chuyện thường tình. Tôi vội vàng ho khan hai tiếng ngăn lại, nói: "Khụ…khụ …! Ngô mập mạp, cậu đừng kích động, thật ra chuyện này không chỉ có Vi Nhi biết, mà Nhan Nghiên cũng biết!" "Cái gì! Triệu Nhan Nghiên cũng biết? Nàng đồng ý cho ngươi có hai người bạn gái?" Ngô mập mạp nghi hoặc kinh hãi nói. "Đúng ! Nàng không những biết, mà còn tạo điều kiện cho tôi với Trần Vi Nhi ở chung một chỗ." Tôi giải thích. "Ai, thôi thôi! Nha đầu Nhan Nghiên này tại sao lại làm ra chuyện hoang đường thế cơ chứ! Nếu người trong cuộc đã không nói gì, thì người ngoài như tôi xen vào làm chi. ****! Con mẹ nó, cậu không hổ là đại ca của tôi, lại có thể làm cho hai nha đầu xinh đẹp như vậy chung tình với mình!" Ngô mập mạp thở dài nói. "Hắc hắc." Tôi chỉ cười cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Nghĩ thầm, hai người có là cái gì, kiếp này lão tử đã sống lại, ít nhất cũng phải mười tám ! (Ngư nhân: "Tại sao cậu có thể biết là 18 lão bà? Là do lão tử nói có thì có!" Lưu Lỗi: "Sách này không phải gọi là Trọng sinh Truy Mỹ Ký hay sao?" Ngư nhân: "Nhưng tôi cũng có thể an bài cho cậu hai lão bà mà thôi!" Lưu Lỗi: "Tôi không có ý kiến, bất quá ông hỏi độc giả một chút đi..." Ngư nhân nghe vậy cầm bút viết một chữ Fans: "..." ) "Nhưng mà, đại ca, anh phải cẩn thận đấy! Nếu như Triệu Nhan Nghiên lạnh nhạt với anh, đừng trách tôi thừa lúc trống vắng xông vào đó nha!" Ngô mập mạp bỗng nhiên cười nịnh nói. "Ôi trời ơi, cậu chưa từng nghe câu: "vợ bạn thì không thể động" hay sao!" Tôi mắng. "Ôi trời ơi, anh là đại ca của tôi, chứ không phải bằng hữu của tôi." Ngô mập mạp nghiêm túc nói. "..." Tôi im lặng. ( Lưu Lỗi: "Ngư nhân, ông cố ý gây khó khăn cho tôi phải không?!" Ngư nhân: "Tình tiết phải như vậy, tôi chỉ lấy tâm lý si tình của Ngô mập mạp với Triệu Nhan Nghiên mà thôi..." Lưu Lỗi: "Ai, thôi đi, tôi không dám cãi ông nữa..." Ngư nhân: "Hừm hừ..." Lưu Lỗi cười thảm: "Đúng là trời đất bao la, Ngư nhân là lớn nhất!" Một đống nguyệt phiếu bay tới đập vào mặt, tác giả làm sao có thể không thâu đêm cố sức được đây? Độc giả Giáp nói: "Mẹ kiếp, hắn có phải gian lận số chữ hay không?" Độc giả Ất nói: "Hình như là vậy, thiếu thiếu của chúng ta thì phải" Dưới trời chiều, có một con cá nhảy khỏi cái hồ cạn yếu ớt nói: "Thì ra độc giả là lớn nhất!" ) "Lão công, anh vẫn còn chưa nói cho em biết cái gì là ham mê đặc thù đấy?" Trần Vi Nhi thấy tôi và Ngô mập mạp đã thôi tranh chấp, nàng vẫn còn nhớ mãi không quên cái vấn đề kia. Lòng hiếu kỳ của nữ nhân có đôi khi đúng là quá kiên trì bền bỉ, đã qua một thời gian dài như vậy mà nàng còn nhớ được. "Cái này, ham mê đặc thù chỉ một từ gọi chung, để chỉ cái phương diện kia không như bình thường." Tôi không biết nên giải thích như thế nào, có một số thứ chỉ có thể hiểu, chứ không thể diễn đạt. "Phương diện kia? Là phương diện nào vậy?" Vi Nhi quả nhiên nghe không hiểu. "Chính là phương diện mà hai chúng ta ở sơn động làm đó!" Tôi giải thích, hi vọng Trần Vi Nhi có thể hiểu. "Ai... Như vậy thì là người xấu xa rồi." Trần Vi Nhi đánh tôi một cái, nói: "Nhưng mà trong ngục lại có một cô gái như vậy hay sao?" "Khụ …khụ! Hai người nam cũng được đó!" Tôi nói. "Hai người nam ? Hai người nam sao có thể làm chuyện này, anh đang gạt em!" Trần Vi Nhi kỳ quái nói. "Có thể dùng…!" Tôi nhỏ giọng nói vào tai của Trần Vi Nhi. "A!" Trần Vi Nhi đẩy ra tôi, nhỏ giọng nói: "Các anh thật là ác tâm." Cái này thì có gì mà ác tâm, qua nửa năm nữa, đồng tính luyến ái sẽ trở nên phổ biến, ở nước ngoài cũng có thể đăng ký kết hôn. Nhưng mà ở thời đại này, đây đúng là chuyện mà một cô bé không thể nào tưởng tượng ra được. Một lát sau, tiểu nha đầu đột nhiên ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói: "Lão công, mỗi lần anh với em như vậy, khi em la lên có kẻ cưỡng gian, anh rất hưng phấn, như vậy có được coi là một loại ham mê đặc thù hay không?" Toát mồ hôi, đúng là loại chuyện này rất không bình thường, ngay cả một cô bé như thế này cũng có thể liên tưởng. "Chuyện này... Đại khái cũng có thể coi như vậy." Tôi gật đầu thừa nhận nói. "Vậy thì lần sau em sẽ lớn tiếng kêu! Lão công, anh có thích không?" Trần Vi Nhi nũng nịu nói với tôi. Hắc hắc, không nghĩ tới Trần Vi Nhi ở ngoài thì lạnh như băng, mà bên trong lại phong tình cuồng nhiệt tới như vậy. Đúng là nhặt được bảo bối rồi, trước đây tôi với Triệu Nhan Nghiên chưa bao giờ sắm vai cường đạo và dân nữ như thế này, vốn cũng có ý định nhưng nha đầu kia sống chết cũng không chịu. Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể dồn dục vọng xuống đáy lòng. Không nghĩ tới hôm nay lại có thể dễ dàng thực hiện với Trần Vi Nhi. "Vi Nhi, nếu em không thích thì chúng ta cứ làm bình thường đi." Mặc dù tôi rất thích, nhưng mà tôi càng không thể làm Vi Nhi phải miễn cưỡng. "Thật ra thì... thật ra lúc em la lên, cũng có cảm giác rất đặc biệt..." Khi Vi Nhi nói lời này, khuôn mặt trở nên đặc biệt thẹn thùng. Trong lòng tôi mừng như điên, hóa ra là đồng đạo! Liên tiếp những pha dâm đãng hiện lên trong đầu tôi, nào là học sinh, y tá, thỏ và sói, bắt trói, ù ù cạc cạc. Hôm nào tôi phải thử nghiệm hết trên người Vi Nhi một lần mới được. "Hừ... Khụ!" Ngô mập mạp đột nhiên lớn tiếng ho khan cắt đứt câu chuyện thân mật giữa tôi và Vi Nhi. Mẹ kiếp, tên tiểu tử này không phải bị viêm phế quản đó chứ, tại sao lại cắt đứt suy nghĩ của lão tử. Tôi vừa định phát tác, lại thấy Ngô mập mạp đưa cho tôi một cái điện thoại, nói: "Nhan Nghiên muốn nói chuyện với đại ca!"