Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 105
"Ha ha "
Tôi không giận mà lại cười, thằng này có đúng là có thú vui thích chê người khác. Nó coi mình là xã hội đen hay sao? Tôi nghèo, cũng không biết hắn giàu tới mức nào mà ở đâu cũng khoe khoang.
"Mày cười cái gì! Lát nữa tao sẽ làm mày khóc."
Lý Thiếu Kiệt nhìn xung quanh, đám bạn học của hắn vẫn ở xa xa, Hàn Băng Phong đã biết bên này toàn là những người biết trượt tuyết, cho nên sẽ không chú ý tới đây.
Lý Thiếu Kiệt yên tâm, hôm nay nhất định phải dạy dỗ tên không biết trời cao đất dày là gì này, mày không biết Lý Thiếu Kiệt tao lợi hại như thế nào à? Tao là một cao thủ Tán thủ đấy?
"Đây là tự mày tìm đường chết, đừng trách tao hạ thủ không lưu tình!"
Lý Thiếu Kiệt cởi ván trượt tuyết ra, hắn không ngu đương nhiên biết ván trượt tuyết sẽ cản trở việc đánh nhau.
"Chờ một chút"
Tôi thấy hắn chuẩn bị đánh nhau, nhưng trước khi đánh cũng phải nói cho rõ ràng.
"Sao vậy? Sợ à! Sợ thì cút nhanh đi một chút, nếu không mày biết làm sao rồi đấy!"
Lý Thiếu Kiệt thấy tôi bảo đợi một chút, tưởng là tôi sợ, cho nên dương dương đắc ý nói!
"Ha hả, tao nói cho bạn Lý Thiếu Kiệt biết này, trước khi chị thí, chúng ta cũng nên nói rõ một chuyện!"
Tôi hắng giọng một cái nói.
"Mày muốn nói gì? Di ngôn hay sao? Ha ha!"
Lý Thiếu Kiệt căn bản chẳng coi tôi ra gì.
"Đánh nhau, tao sẽ đánh với mày, nhưng ai thua thì phải tránh xa Trần Vi Nhi ra! Còn nữa, người thua thì không được trả thù."
Tôi phải nói trước, tôi cũng không muốn có 1 tên Lưu Khoa Sinh thứ hai. Mặc dù tôi không sợ trả thù, nhưng chuyện này càng ít càng tốt.
"Được, một lời đã định! Những lời này tao vốn cũng muốn nói cho mày nghe đấy?"
Lý Thiếu Kiệt cười ha ha nói.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tôi nói.
"Chuẩn bị xong…"
Lý Thiếu Kiệt theo bản năng nói, nhưng mà mới nói ra, đã có cảm giác có cái gì không đúng, giống như đang bị chơi xỏ. Quả nhiên Trần Vi Nhi và Triệu Nhan Nghiên đang cười hi hi.
"Mẹ kiếp, đây là do mày tự tìm đường chết, hôm nay tao sẽ đánh cho mày tới mức mẹ mày cũng không nhận ra được!"
Lý Thiếu Kiệt vung tay lên, xông về phía tôi.
Với cái tốc độ này, tôi chẳng cần dùng dị năng cũng có thể phát hiện ra sơ hở của hắn, với công phu của Lý Thiếu Kiệt tối đa nắm cũng chỉ vào tầm tam đẳng tán thủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lý Thiếu Kiệt đấm một quyền vào bụng tôi, ngay sau đó lại lên gối vào hạ thể của tôi. Tiểu tử này cũng độc ác, dám hạ sát thủ, muốn cho tôi tuyệt tử tuyệt tôn ư.
Nhưng mà loại công phu này mà đả thương được tôi ư, đúng là quá mơ tưởng hão huyền rồi! Kiếp trước tôi là vô địch tán thủ, đừng nói tới Lý Thiếu Kiệt, cho dù sư phụ hắn có ở chỗ này cũng không làm gì được.
Tôi nhẹ nhàng giơ chân trái ra, đợi cho hắn đưa đầu gối lên thì lập tức đá một cái. Tay tôi bắt lấy tay hắn đang đấm xuống bụng tôi, vặn ngang một cái, cả người hắn lập tức bay lên, ngã trên mặt đất.
Tổi chỉ mới dùng 1 thành lực lượng, hơn nữa còn chưa có phản kích, đây chỉ là phòng ngự chính đáng mà thôi.
Mới có như vậy, mà Lý Thiếu Kiệt đã ngã chổng vó lên trời, mông rơi xuống đất.
May mà mặt đất là tuyết xốp, chứ nếu không thì tiểu tử này cũng nếm đủ. Nhưng mà bạn học Lý Thiếu Kiệt này chắc chắn cũng bị không nhẹ.
Lý Thiếu Kiệt không có lãng phí thời gian, bật dậy từ dưới đất, phủi tuyết trên người đi, bật lên đá về phía tôi.
"Ngừng!"
Tôi vội vàng kêu lên:
"Tao nói cho bạn học Lý biết này, chuyện hôm nay đến đây chấm dứt đi. Mày không phải đối thủ của tao, đánh làm gì cho thêm nhục?"
"Hừ, mày chớ đắc ý! Mới rồi chỉ là trượt chân, tao không cẩn thận bị ngã, lần này thì sẽ không như vậy nữa đâu. Hôm nay tao tuyệt đối không thể bỏ qua cho mày được!"
Lý thiếu Kiệt phẫn hận nói.
Chính bản thân Lý Thiếu Kiệt cũng cho rằng, lúc nãy chỉ do mình không cẩn thận, nên mới bị trượt.
Hơn nữa bản thân mình cũng không quen đánh nhau trên tuyết. Ở phương diện Tán Thủ, mình cũng có chút tài nghệ, sao có thể bị đánh bại bởi một cọng lông như vậy được cơ chứ.
Thủ đoạn của tôi Trần Vi Nhi và Triệu Nhan Nghiên vô cùng rõ ràng. Cho nên bọn họ không sợ hãi, đứng ở phía sau của tôi.
Ngược lại còn có hứng thú nhìn Lý Thiếu Kiệt, thậm chí trong mắt Trần Vi Nhi còn có chút kích động.
Dường như nàng mong tôi đáng cho tên Lý Thiếu Kiệt này một trận! Hai chị em này chẳng nhẽ lại có khuynh hướng bạo lực hay sao?
Xem ra tôi phải cẩn thận một chút trong việc lấy tấm thân xử nữ của các nàng. Không thì lúc đó lại có một đôi chị em ham mê bạo lực thì nguy rồi!
Lý Thiếu Kiệt điều chỉnh thân mình, thủ thế. Lần này hắn không dám mạo em tấn công nữa, mà quan sát tôi thật kỹ, dường như muốn tìm sơ hở. Xem ra cái thằng Lý Thiếu Kiệt này cũng không phải là loại ngu.
Ít nhất hắn cũng hiểu một chút kỹ xảo chiến đấu. Nhưng mà trong mắt tôi nó chỉ vô vị mà thôi.
Cho dù nhắm mắt tôi cũng có thể giết chết hắn. Ở trong mắt tôi, hắn chỉ là một con chuột, sự chênh lệch giữa chúng tôi quá lớn, đến mức tôi chẳng thèm động thủ với hắn.
Lý thiếu Kiệt rốt cục không kìm nén được nữa, xông mạnh về phía tôi. Nhưng mà lần này hắn cũng thông minh ra, không dám công kích ở cự ly gần, mà cách tầm khoảng 3, 4 mét, dùng chân đá tới phía tôi.
Nếu hắn đã chủ động tiến công, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, ai bảo hắn kiêu ngạo đây?
Rõ ràng là bại tướng dưới tay tôi, mà lại dám khiêu khích. Tôi giơ tay lên, cầm lấy bàn chân của Lý Thiếu Kiệt, hất tung lên không trung, quẳng hắn ra xa tầm 5, 6 mét, rơi xuống mặt đất.
Nơi đó tuyết không nhiều, chắc chắn Lý Thiếu Kiệt sẽ nếm chút đau khổ. Quả nhiên, Lý thiếu Kiệt đau đớn nghiến răng, chống tay vài cái cũng không đứng dậy được.
Thoạt nhìn không bị trọng thương gì cả, nhưng cũng có thể phán đoán là hắn đau đớn vô cùng, cả người bầm dập thì chắc chắn không tránh khỏi.
"Lý Thiếu Kiệt, mày thua rồi."
Tôi chỉ vào Lý Thiếu Kiệt, hờ hững nói.
Lý Thiếu Kiệt vặn người, muốn nói cái gì đó. Nhưng hắn lại bị đau, khuôn mặt biến dạng, dùng ánh mắt thâm độc nhìn vào chúng tôi.
Tôi không hề để ý đến hắn nữa, xoay người nói với Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi:
"Chúng ta đi trượt tuyết thôi."
Triệu Nhan Nghiên lo lắng chỉ vào Lý Thiếu Kiệt hỏi:
"Hắn có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì đâu, không chết được. Không thấy hắn vẫn có thể cử động hay sao." Tôi nói.
Đối phó với Lý Thiếu Kiệt thì chẳng cần phải tốn chút công sức gì, cũng có thể dạy dỗ hắn một trận.
Dù sao loại chuyện giết người tôi sẽ không bao giờ làm, mà có làm thì ông của Triệu Nhan Nghiên sẽ không đứng ở bên tôi nữa.
Trần Vi Nhi rất khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, chẳng lẽ nha đầu này thích xem tôi đánh nhau? Tôi nhớ lần trước ở chỗ Lưu Chấn Hải, nha đầu này cũng vô cùng kích động.
Tôi kéo Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi đến một nơi vắng vẻ, không dốc lắm, tuyết cũng tương đối xốp. Trượt ở chỗ này mặc dù không có giới hạn, nhưng ít đá.
Vị trí này của chúng tôi tương đối an toàn, hơn nữa không phải khu trung tâm, tôi đeo kính lên, bắt đầu chuẩn bị.
"Vi Nhi, cậu cẩn thận một chút, bắt đầu thử ở cái sườn dốc này, tớ sẽ giữ cậu."
Tôi vươn tay cầm lấy tay Trần Vi Nhi. Nói thật trượt tuyết kị nhất là có người giữ, nếu như trong hai người có một người bị ngã, thì sẽ kéo cả người kia theo.
"Tớ..."
Trần Vi Nhi trong lòng vẫn sợ hãi, không dám di động. Nàng có chứng sợ độ cao, nên giữ thăng bằng không được tốt lắm.
"Như vậy đi. Vi Nhi, tớ làm mẫu một chút, sau đó cậu sẽ thử!"
Nhìn Vi Nhi đứng ở trên mặt tuyết giống như chịu tội. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Nhan Nghiên, em giúp Vi Nhi đi, đừng để nàng ngã."
"Vi Nhi, cậu nhìn, làm như tớ này, hai chân đặt song song trên mặt tuyết, đi động từng bước về phía trước giống như đi bộ, lúc nãy cái tên Lý Thiếu Kiệt kia không trượt tuyết, nhưng cũng làm rất khá!"
Tôi cười nói.
Vi Nhi nghe tôi nói đến Lý thiếu Kiệt. Lập tức nhớ lại bộ dáng như con gấu của hắn, không khỏi cười lên.
Không khí cũng thoải mái hơn không ít. Dưới sự trợ giúp của tôi và Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi đã có thể di động được một chút, thậm chí sau này không cần phải đỡ nữa.
Tôi tiếp tục dạy cho Trần Vi Nhi một số động tác, Trần Vi Nhi lúc đầu bị sợ do không giữ được thăng bằng.
Sau khi đã làm quen, thì nàng làm những động tác này vô cùng thuần thục. Tiếp theo chính là những động tác cua, ngoắt, dừng, tôi lần lượt làm mẫu cho Trần Vi Nhi.
Đại khái mất khoảng hơn 1 giờ, Trần Vi Nhi đã có thể trượt tuyết rồi.
"Chúng ta tìm một nơi có độ dốc lớn hơn trượt nhé."
Triệu Nhan Nghiên đề nghị nói.
Vốn nơi này chỉ là nơi dạy Trần Vi Nhi, không mang tính thách thức với Triệu Nhan Nghiên và tôi.
"Có đi không?"
Tôi nhìn Trần Vi Nhi lo lắng nói.
"Không sao, tớ cũng đang muốn thử."
Lúc này, Trần Vi Nhi đã quên mất sự sợ hãi, mà hướng lấy niềm vui từ trượt tuyết mang tới.
Tôi nhìn xung quanh một chút, bên kia độ dốc cũng tương đối, nhưng lại có 1 cái vách đá. Nhưng nếu như không trượt sang bên đó, thì cũng không có gì.
Triệu Nhan Nghiên buông tay vịn ở vai tôi ra, sau đó bắt đầu trượt xuống.
"Muốn thử một chút không?"
Tôi nói với Vi Nhi.
Trần Vi Nhi nhìn xuống dưới, ngẩn ngơ một chút, rồi cắn răng nói:
" Lưu Lỗi. Cậu có thể giữ tớ không?"
"Được!"
Tôi vui vẻ nói, rồi cầm lấy tay Vi Nhi, đây chính là kết quả mà tôi muốn. Dưới sự giúp đỡ của tôi, Trần Vi Nhi bắt đầu trượt vòng quanh, mà tôi cũng tận lực duy trì thật tốt cho Trần Vi Nhi, cẩn thận di chuyển xuống dưới.
Chỗ này ngã xuống cho dù không chết, nhưng cũng không phải chuyện đùa.
"Mẹ nó, hai con tiện nhân, một đôi cẩu nam nữ, chúng mày đi chết đi!"
Bỗng nhiên, phía sau tôi vang lên âm thanh oán độc của Lý Thiếu Kiệt, rồi tôi có cảm giác một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ đẩy tới!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương