Sáng sớm, nhiều xe hơi danh tiếng đã dừng lại bên ngoài một ngôi biệt thự liên kết, có nhiều người đàn ông và phụ nữ với trang phục không tầm thường ra ra vào vào, trong đó chỉ có thể mơ hồ nghe được vài tiếng “nhà họ La” và “triển lãm giày thêu.”
Một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn đậu lẳng lặng bên cạnh hàng cây xanh thẳng tắp, chỉ nghe được tiếng khóa của cửa xe mở ra ‘lạch cạch’, một cô gái nhỏ xinh xắn mặc Âu phục màu đen với áo lót bên trong màu trắng từ trong xe bước ra, cô ấy lấy điện thoại ra, bấm số: “Xin hỏi đó có phải là cô La không? Tôi đã đến trước cửa rồi.”
Người vừa mới đến đó chính là Mạc Doanh Doanh đã nghỉ ngơi mấy ngày đang bắt đầu chuẩn bị trở lại làm việc.
Sau khi cô đưa một phần của cuộn da dê cho Reagon, người đàn ông đó nói với cô rằng cô đã có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi. Ngay tại lúc đó, Mạc Doanh Doanh có thể hiểu rõ, rõ ràng một phần của cuộn da dê kỳ quái này chính là thứ mà Reagon đang muốn tìm. Cho đến khi cô trở lại đoàn luật sư của Sở Sự Vụ, bắt đầu đi làm lại bình thường còn chưa tới vài ngày, lại nhận được tin từ CASTA thông báo tới, ra lệnh cho cô phải trở về tòa cao ốc căn cứ của CASTA gấp.
Cho tới khi cô đường đường chính chính đến văn phòng tổng giám đốc của Reagon, thì người đàn ông này đã cho mọi người ở tầng lầu này rời khỏi, ngay cả cái máy camera quan sát duy nhất cũng đã bị tắt nguồn.
Khi Mạc Doanh Doanh nhìn thấy như vậy, cô liền hiểu được độ cơ mật của nhiệm vụ lần này không nhỏ, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Reagon cho tắt tất cả máy camera thu hình khi phân phó nhiệm vụ cho cô - - đây là nhiệm vụ tuyệt mật của CASTA sao?
Nếu cô có thể tiếp nhận nhiệm vụ này, thì điều đó không chỉ nói lên Reagon đã thừa nhận năng lực của cô, mà còn nói lên cô đã có được toàn bộ sự tín nhiệm của Reagon. Nghĩ như vậy, trong lòng Mạc Doanh Doanh cũng không nhịn được sự hưng phấn đang dâng lên, tuy nhiên những bước chân vẫn vững vàng như cũ.
Bức màn trong văn phòng đã được kéo lại, chỉ có vài tia nắng mặt trời le lói rọi vào, một cây đèn bàn nhỏ màu cam, Reagon đang choàng trên vai chiếc áo khoác của sĩ quan màu xanh đậm, trong bóng đêm một đôi mắt màu xanh giống như một con báo săn khát máu, ông ta đang đứng chống tay lên bàn để lộ ra toàn bộ dáng người to lớn.
Mấy ngày trước cô vừa mới thấy qua một đặc cảnh lỗ mãng nhưng xinh đẹp như hoa, bây giờ lại nhìn thấy một Reagon trầm mặc lạnh nhạt, Mạc Doanh Doanh nhận thấy hai người này, một người mang vẻ đẹp tuấn tú, góc cạnh của đàn ông, còn một người lại là thanh tú mềm mại như con gái. Lẽ đương nhiên, Mạc Doanh Doanh có thể nhớ rõ về Tần Hoài không chỉ vì gương mặt xinh đẹp hiếm thấy của anh, mà còn vì cô thấy được tính cách hết sức lông bông của anh.
Người như vậy mà làm đặc cảnh, vậy không phải lúc nào cũng dễ dàng bị hạ gục sao? Nhớ tới bộ dáng và biểu tình của anh đối với cô vào ngày đó, Mạc Doanh Doanh đành phải ép buộc mình đè nén xuống, cố gắng tập trung suy nghĩ của mình hướng về Reagon.
Nhiệm vụ của Reagon vẫn trước sau như một, thật ngắn gọn: “Nhà họ La muốn triển lãm giày thêu, tôi muốn đôi giày ‘trấn gia chi bảo’ của nhà họ La có hơn trăm năm cơ nghiệp kia.
Mạc Doanh Doanh cũng đã từng nghe nói về nhà họ La của thành phố T.
Nhà họ La là một gia tộc nổi bật trong nghành sản xuất giày của cả nước, mỗi người nổi tiếng hay làm ăn đều có ít nhất một đôi giày của nhà họ La làm ra, ngay cả đôi giày cao gót mà Mạc Doanh Doanh đang mang ở chân, cũng là do cơ sở của nhà họ La sản xuất ra.
Mà giày thêu của nhà họ La lại càng nỗi tiếng ở nước ngoài, chỉ cần liên quan đến phong cách Trung Hoa thì rất nhiều thương hiệu nổi tiếng đều mời thiết kế sư giày thêu của nhà họ La đến tận nơi trình diễn để tiến hành đánh giá, chỉ với sự kính trọng như vậy cũng đủ để thấy được danh tiếng của nhà họ La to lớn như thế nào.
Vậy mà bây giờ, Reagon lại muốn cô đi lấy về đôi giày trong truyền thuyết, được nhà họ La coi như là bảo vật làm giàu: ‘giày thêu Yên Chi’, việc này khó khăn đến nỗi ngay cả Mạc Doanh Doanh cũng phải chắc lưỡi.
Cho dù không tính tới nhiệm vụ hiện tại mà Reagon giao cho, cô cũng tìm hiểu được từ rất nhiều nguồn tin là có rất nhiều người muốn lấy được đôi ‘giày thêu Yên Chi’ này của nhà họ La, nhưng tất cả đều thất bại thảm hại, mà những kẻ trộm vì danh tiếng của đôi giày thêu mà đến, sau đó cũng không còn nghe thấy tin tức gì nữa.
Chuyện này chỉ đơn giản là vì người cổ đông lớn nhất của công ty nhà họ La ở thời điểm này, cũng là người nắm quyền của gia tộc họ La – lão phu nhân của họ La có thủ đoạn tàn nhẫn, đem một đám con cháu thích gây chuyện dạy dỗ trở nên dễ bảo hơn, từ lúc Mạc Doanh Doanh biết đến nhà họ La, thì lão bà họ La vẫn luôn nắm giữ chặt chẽ công ty La thị trong tay, mặc kệ là suy thoái kinh tế hay khủng hoảng tài chính dữ dội trước nay chưa từng có, cũng không may may làm suy yếu đến gia tộc thương nhân này cho dù chỉ là một chút xíu.
“Có nghe được không?” Giọng nói lạnh lùng của Reagon cắt ngang những trầm tư suy nghĩ của Mạc Doanh Doanh, cô hốt hoảng ngẩng đầu nhìn cặp mắt màu xanh lục sâu thẳm như ánh sáng u minh dưới ánh đèn màu cam, gật đầu chấp nhận nhiệm vụ.
“Tôi biết rồi, nói cho tôi biết thời gian cụ thể để hoàn thành nhiệm vụ.” Bây giờ vấn đề duy nhất mà Mạc Doanh Doanh quan tâm chính là thời gian để hoàn thành nhiệm vụ lần này là ít hay nhiều.
Reagon bỏ tấm da dê vào một chiếc hộp bạc, đem cái khóa bằng bạc ở bên ngoài khóa lại, sau đó nhìn về phía Mạc Doanh Doanh.
Thân hình cao lớn, thon dài của ông ta dưới lớp áo màu đen ngắn tay, phủ bên ngoài là áo khoác của quân đội màu xanh lá cây, lộ ra cánh tay màu lúa mạch tiềm ẩn sức mạnh, nhìn ông ta đến gần, không tự giác Mạc Doanh Doanh lùi về sau một bước, nhưng vẫn cảm thấy đầu vai nóng lên, bàn tay to của ông ta đã nắm lấy vai cô.
Lòng bàn tay của Reagon rất nóng, làm cho trái tim không bao giờ gợn sóng của Mạc Doanh Doanh cũng đạp loạn đi vài nhịp: “Reagon?”
Người đàn ông này ghé vào sát người cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ làm cho cô không thể thở nổi, dù từ trước tới nay cô luôn chấp hành nhiệm vụ cũng chưa bao giờ hồi hộp khẩn trương như vậy.
“Nhiệm vụ lần này rất quan trọng.”
“Tôi biết.” Mỗi nhiệm vụ mà ông gia giao phó, đối với cô mà nói đều quan trọng như nhau, bắt đầu từ lúc ông ta cứu cô ra khỏi cái địa ngục của nhân gian kia.
Ông ta rút tay về, nhiệt độ trên bả vai giảm đi làm cho Mạc Doanh Doanh có chút sợ sệt, cô đưa mắt nhìn Reagon, ánh mắt của người đàn ông trầm trầm: “Mạc, chuyện này đối với tôi và cô đều rất quan trọng.” Giọng nói của ông ta nhẹ tênh, làm cho Mạc Doanh Doanh mơ hồ không nắm bắt được.
Sau đó, ông ta xoay người, tỏ ý không muốn nói thêm bất cứ điều gì với cô nữa.
Mà Mạc Doanh Doanh qua 15 phút ngắn ngủi cũng nhận được tờ danh sách nhiệm vụ mà 15 năm nay cũng chưa có ai hoàn thành đầy đủ hay thành công.
Trong lúc cô đang buồn bực vì không biết phải bắt đầu như thế nào, thì lại nhận được điện thoại từ Tam tiểu thư của nhà họ La, một nhánh nhỏ trong gia tộc họ La.
Trong điện thoại, Tam tiểu thư họ La là vì nghe được danh tiếng mà tìm tới, lý do là vì Mạc Doanh Doanh rất nổi tiếng trong lĩnh vực giải quyết các hồ sơ về ly hôn, mà gần đây trên các tờ báo giải trí cũng rộ lên tin đồn rằng sau khi lập gia đình, vì tính tình kiêu căng của Tam tiểu thư họ La khó sửa đổi, quan hệ mẹ chồng con dâu cũng thật gay cấn, tranh cãi đến nỗi dẫn đến ly hôn giống như hiện nay.
Xem ra, lời đồn không phải là giả.
Và đây cũng là lý do mà Mạc Doanh Doanh đang đứng trước của nhà lớn của họ La vào lúc này.
Tam tiểu thư họ La đã hẹn gặp mặt với cô vào hôm nay, nói rằng khi gặp mặt sẽ nói rõ mọi chuyện với cô.
“Là cô Mạc phải không?” Giọng điệu cao ngạo, mang theo một khí chất ưu việt của con cháu gia đình giàu có.
Mạc Doanh Doanh quay người lại, nhìn Tam tiểu thư họ La trong bộ váy dài màu hồng rực rỡ, xinh đẹp nổi bật hơn người, cô nhẹ nhàng nâng khóe môi: “Tôi là Mạc Doanh Doanh.”
La Nhuận Đình gật đầu thật lạnh nhạt: “Cô đi với tôi.”
Người đẹp áo hồng dẫn Mạc Doanh Doanh đi qua cửa lớn của nhà họ La rất dễ dàng, một đám phóng viên thợ chụp ảnh khi thấy được Tam tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo đều nhao nhao ào đến bên cạnh, nhưng cũng có nhiều người tới đây đều là người quen của nhà họ La, đến để chúc mừng triển lãm giày thêu thành công, La Nhuận Đình lên tiếng muốn đi qua đám đông đó, quả thật cũng tốn không ít thời gian.
Đã trải qua một lúc, Mạc Doanh Doanh thừa dịp đông đúc, lộn xộn, làm như bị đẩy dến vách tường một bên của hành lang, đem mấy cái máy nghe lén loại nhỏ đặt vào sau khung của bức tranh trên hành lang.
Đi qua một vòng, cô cố gắng nhớ cấu trúc, đường đi của nhà lớn của họ La.
Đây cũng được coi là nhà tổ thứ hai của họ La, theo tư liệu mà cô tìm hiểu được, nhà tổ thứ nhất của họ La ở tại trấn Thanh Lan, cách thành phố T rất xa về phía Bắc, nằm ngay ranh giới của Trung Quốc và Nga, vào lúc nhà họ La xây dựng cơ nghiệp cũng dựa vào việc mua bán qua lại với Nga mà bắt đầu sự nghiệp.
Nhà tổ thứ hai này của họ La chính là do cụ bà nhà họ La nắm được cơ hội làm ăn vào ba mươi năm trước, quyết định dời đến thành phố T, dựng nên một cơ sở phồn thịnh.
Cuối cùng ngang qua hành lang là một khu vườn có hồ nước lớn, lúc La Nhuận Đình muốn dẫn cô đi qua cửa thứ hai của tòa nhà họ La, thì bỗng nhiên có người gọi lại.“Tiểu Tam (
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
66 chương
497 chương
20 chương
48 chương
2689 chương
21 chương
9 chương
61 chương
169 chương