Trọng sinh trọng khải nông trường
Chương 32
Đẳng cấp của cửa hàng trái cây này khá cao, từ mặt tiền cửa hàng mới tinh, sàn gạch bóng loáng, giá hàng chỉnh tề có thể thấy được, trong cửa hàng loại này sẽ bán một số loại hoa quả tốt giá cao.
Tiếc rằng nó cũng không thoát khỏi kết cục bị người ta cướp sạch, hoa quả bị con người vứt hỗn loạn khắp nơi, còn bị giẫm đến nát nhừ, trong không khí tràn đầy mùi hôi thối và mùi rượu lên men nhàn nhạt.
Biên Trường Hi có chút tiếc nuối, trong mạt thế hoa quả rất hiếm thấy, gần như là thực phẩm của giới quý tộc.
Chỉ là đối với cô mà nói những loại hoa quả này cũng không quá hiếm lạ, chỉ cần có hạt giống, vậy có nghĩa là không lâu sau bọn chúng sẽ lớn lên cho ra trái cây mỹ vị trong nông trường.
Cô quét mắt nhìn một lượt, bình thường như táo, lê, cà chua anh đào, chuối tiêu, cam, táo xanh,...cao cấp hơn một chút thì có anh đào, sầu riêng, măng cụt, sơn trà, kiwi, đào lông, nho,... hơn phân nửa đều là hàng nhập khẩu.
Mỗi loại cô đều chọn lấy vài quả còn khá nguyên vẹn, mấy loại quả như chuối tiêu sầu riêng không biết cách trồng, nhưng cũng thử lấy một ít chôn xuống đất xem sao, có khi lại trồng được cũng nên.
Lại một vòng thu thập, tâm tình cô vui sướng, về phía hoa quả đã không cần lo lắng, còn lại chính là rau củ và lương thực, còn có trâu bò gà vịt và tôm cá tươi sống, ừm, tốt nhất cũng thu được một ít quả vỏ cứng.
Khoan đã, tính toán thời gian thì động thực vật cũng đã sắp biến dị, tất phải nắm chặt thời gian, cô cũng không muốn ăn mấy thứ đã biến dị.
Nếu muốn giấu diếm sự tồn tại của nông trường, Biên Trường Hi không thể có động tác lớn, cô lại dạo qua mấy cửa hàng, ở trong một cửa hàng bán ba lô túi xách thu lấy một ít vali kéo, lại đổi cho bản thân hai cái ba lô lớn hơn, ddlequydon một cái để đồ ăn như cũ, một cái để quần áo đồ dùng hàng ngày, tuy phiền toái nhưng nếu muốn giả vờ không có không gian thì phải làm cho giống.
Sau đó lại đến một cửa hàng bán chăn ga gối đệm, cô lén lút thu rất nhiều bộ, nhìn thấy một cái giường lớn dựa tường màu trắng và đen, nhẫn nhịn, sau đó lại như ăn trộm nhìn ra ngoài, lặng lẽ thu vào nông trường.
Cô thở dài, đi cùng người khác chính là phiền toái.
Lúc trở ra Lâm Dung Dung tựa như sắp chết kéo hai cái đùi đi tới, không gian của cô ấy là dị năng, sử dụng nhiều một chút sẽ gây choáng váng buồn nôn, Biên Trường Hi vội vàng bảo cô ấy nghỉ ngơi: "Qúa mệt mỏi sẽ ảnh hưởng hành động."
Hai người ngồi xuống bậc thang, tận hưởng ánh mặt trời sắp tắt, Biên Trường Hi lấy sữa và bánh mì từ trong ba lô ra gặm. Chất lỏng bổ dưỡng chảy qua thực quản quả là một loại hưởng thụ, cô thích cảm giác sau khi lao động ngồi giải lao ăn uống như vậy, lao động và giải trí kết hợp khiến người ta cảm thấy bản thân còn sống, mà không phải luôn vô cảm.
Nếu ánh mặt trời lại ấm áp thêm một chút đoán chừng cô sẽ ngủ mất.
Lâm Dung Dung thấy đồ ăn hai mắt tỏa sáng: "Trường Hi, đồ ăn của cô giá bao nhiêu, tôi dùng những thứ khác đổi được không?"
Biên Trường Hi sửng sốt: "Cô không có?"
Lâm Dung Dung cười chua xót: "Trời còn chưa sáng tôi đã trốn khỏi đội ngũ, chỉ lo trốn đông trốn tây, thật may mắn mới tìm được nơi không có tang thi, đến bây giờ một cái bánh bao còn lại đã sớm ăn xong, cũng chỉ còn lại hai chai nước."
Biên Trường Hi đưa ba lô cho cô ấy: "Tự mình lấy, đừng khách khí, người lúc nãy nói chuyện với tôi đang ở siêu thị Nhạc Cấu cách đây không xa, siêu thị kia rất lớn, nhất định là có đồ ăn."
Lâm Dung Dung mừng rỡ, cười xấu hổ rồi mở ba lô.
Biên Trường Hi hỏi: "Vì sao lại trốn đi?"
Tay Lâm Dung Dung ngừng một lát, mở lon cháo bát bảo uống hơn nửa, ăn đến hai má phồng lên, sờ sờ khóe miệng nói: "Không phải tôi có không gian sao? Thật ra trong đội của tôi có một cô bạn đã có không gian, cô ấy cực kỳ được coi trọng, đợi đến khi tôi cũng có không gian, tôi liền muốn nói ra để mọi người cùng cao hứng, chỉ là..." Cô khép hờ hai mắt, ảm đạm quấy cháo bát bảo: "Tôi đi tìm đội trưởng, lại nghe thấy mấy người bọn họ đang nói muốn giữ chặt cô gái kia, có người đề nghị đội trưởng cái kia, cái kia cô ấy, cô ấy thành người của đội trưởng rồi thì không phải sẽ quyết truyencualequydon một lòng sao. Còn có người nói cô gái kia quá kiêu ngạo, không gian cũng không lớn, sau này gặp được người có không gian khác sẽ đá cô ấy ra khỏi đội ngũ."
"Ghê tởm chết mấy người này!" Lâm Dung Dung căm giận: "Cô gái kia là bạn cùng lớp của tôi, tôi nhắc nhở cô ấy, ai biết cô ấy vẫn tự đắc, tôi hỏi nếu có thêm một người có không gian thì phải làm sao? Cô ấy vậy mà..." Cô rùng mình một cái, dù thế nào không không thể tưởng tượng nổi có thể nhìn thấy vẻ mặt âm độc tàn khốc ấy trên mặt cô bạn ngày thường nhìn có vẻ dịu dàng văn tĩnh.
Biên Trường Hi hiểu rõ: "Cho nên cô rời khỏi?"
Lâm Dung Dung gật đầu: "Thật ra tôi sớm đã muốn rời đi, bọn họ quá độc ác, trong đội có người nào hơi yếu một chút thì sẽ bị bắt nạt, xem như mồi nhử tang thi. Người nào mạnh thì lại ra sức nịnh bợ, nhưng trong mắt lại đều là ghen tị và không cam lòng, trong đầu đều là mấy chiêu độc ác." Cô thương cảm nói: "Thế đạo thay đổi, lòng người cũng thay đổi, nhưng cô nói xem sao có thể nhanh như vậy? Tôi chỉ có một cái không gian, những thứ khác cái gì cũng không biết, không trốn đi còn có thể thế nào?"
Thật ra, nếu cố gắng tìm hiểu, hệ Không gian cũng có thể có một số kỹ năng, ví dụ như thuấn di (kiểu như dịch chuyển tức thời) thần kỹ chạy trốn, hay sát chiêu khủng bố không gian gấp, nhưng xác xuất rất nhỏ. Chỉ là những lời này Biên Trường Hi sẽ không nói cho một người vừa quen biết.
Biên Trường Hi mở một bao đùi gà đưa cho cô ấy: "Ăn cái này, chắc bụng." Chính mình thì gặm cánh gà, bỗng nhiên nói: "Giả vờ không có không gian đi, lát nữa người đến tên là Cố Tự, tôi cũng không quá quen thuộc với anh ấy, cô có thể giả vờ không có không gian, sau đó xem xét tình huống rồi lại quyết định có nói ra hay không."
"Như vậy được không?"
"Tự cô quyết định đi, cũng không phải gạt mỗi bọn họ, trong siêu thị nhất định còn có không ít người."
Vừa dứt lời, âm báo máy truyền tin vang lên, Biên Trường Hi nghe máy, giọng của Cố Tự truyền tới: "Chúng tôi đã đến."
"Được." Biên Trường Hi gặm miếng bánh mì cuối cùng, uống cạn sữa, vỗ vỗ tay đứng lên, Lâm Dung Dung cắn răng nói: "Được, tôi giả vờ!"
Biên Trường Hi đưa ba lô đựng đồ cho cô ấy: "Không kịp chuẩn bị cái khác, trước dùng cái này." Lâm Dung Dung vừa nhận lấy, từ góc đường dành cho người đi bộ xuất hiện hai người.
Người đi trước tứ chi thon dài bước chận vững vàng, ngũ quan anh tuấn bức người, làn da màu đồng cổ do phơi nắng nhiều rất đàn ông, ánh mắt cực kỳ chính trực nhưng lại lộ ra một tia lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy đây là một người đàn ông sắc bén thâm trầm không dễ trêu chọc.
Lâm Dung Dung thấp giọng cảm thán: "Khí tràng mạnh quá...Cái gì hot boy soái ca trường chúng ta sau một giây biến thành cặn bã."
Biên Trường Hi híp mắt nhìn người tới.
Thật ra trong kiếp trước, trừ cách một đến hai năm tới căn cứ Đằng Dương một lần, thời gian còn lại đều không thể nhìn thấy người này, có khi tới đó cũng không gặp được, càng nhiều thời điểm đều là mặt bên khi anh bị vây quanh, lạnh lẽo mà có lực, giữa nghìn vạn người, lại tràn đầy cô độc...
Biên Trường Hi áp chế cảm xúc kích động trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, bây giờ Cố Tự còn chưa khởi bước, mà bản thân có dị năng có không gian có kinh nghiệm, hơn nữa trước mắt là anh đang nhờ mình giúp đỡ, đây có tính là phong thủy luân chuyển (thời thế thay đổi) không? Đổi lại trước kia có đánh chết cô cũng không nghĩ rằng khi hai người gặp lại sẽ ở trong tình cảnh như vậy, kỳ ngộ đời người thật sự rất ly kỳ khúc chiết.
Cô ổn định tâm thần ngẩng đầu, Cố Tự đi đến trước mặt, thu hồi súng, bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt tối đen của anh không phải là lạnh lẽo xa cách, mà mang theo ý cười thản nhiên, cực kỳ ổn thỏa che đi phần cấp bách kia, có vẻ thân mật mà khiêm tốn: "Biên tiểu thư, rất cảm ơn cô đã ở lại đây chờ, tôi là Cố Tự, giới thiệu một chút, vị này chính là chiến hữu của tôi, Khâu Vân."
Khâu Vân, chủ mưu lần phản bội năm đó?
Ánh mắt Biên Trường Hi dời về phía thanh niên tuấn tú phía sau, hắn thu liễm sự kiêu ngạo của mình, trước mặt người có thể là ân nhân cứu mạng của chiến hữu, cho dù là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cũng khắc chế vô cùng tốt, lễ phép mà kích động chào hỏi.
"Biên Trường Hi, vị này chính là bạn học của tôi, Lâm Dung Dung. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi." Cô vừa thấy vẻ mặt của hai người này liền biết hai người gấp gáp thế nào, nếu không thì tuyệt đối sẽ không nho nhã lễ độ tiểu ý lấy lòng như vậy, khiến cô cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. (được sủng mà kinh sợ)
Ừm, liền nhìn vào điểm này, vậy cô cũng phải biểu hiện cho tốt.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
66 chương
497 chương
20 chương
48 chương
2689 chương
21 chương
9 chương
61 chương
169 chương