Trọng sinh trọng khải nông trường
Chương 18 : Nông trường, rốt cuộc cũng gặp lại ngươi.
Cũng may rất nhanh bên kia đã đáp lại, giọng nói vững vàng của Cố Tự truyền tới từ dụng cụ truyền tin: "Tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu, sẽ giữ bí mật giúp cô, nhưng nếu cô đùa giỡn tôi..."
Biên Trường Hi nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Sao tôi dám!" Cô hỏi: "Cách đội trưởng Cố không xa hẳn là có tang thi phải không, anh có thể miêu tả sơ qua hình dáng của chúng được không?"
Cố Tự không hề ngập ngừng nói: "Hình người, khó phân biệt được giới tính khi còn sống, da màu trắng xanh, bắp thịt hư thối, tròng mắt lồi ra khỏi hốc mắt, móng tay bén nhọn, trên người có mùi hôi rất khó chịu. Hành động chậm chạp, thị giác không nhạy bén, nhưng thính giác và khứu giác lại vô cùng nhanh nhạy, xương màu trắng bệch, vô cùng cứng rắn, có thể so với thép nung sau khi nhúng vào nước lạnh... Còn cần miêu tả tiếp sao?"
Thép nung nhúng vào nước lạnh? Biên Trường Hi nhướng mày, vẫn nề nếp như vậy (ý là cách nói chuyện có trình tự trước sau). Cô tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Không cần, tôi đã giết không ít tang thi, có thể khẳng định, tang thi mà bây giờ đội trưởng Cố nhìn thấy cùng chủng loại với tang thi mà tôi nhìn thấy trước đây, nhưng cách đây không lâu, có người đã phát hiện ra một chủng loại khác."
"A...?"
"Bắp thịt của chúng cũng hư thối, nhưng mức độ nhẹ hơn, làn da màu xanh đen khác thường, tương đối siết chặt, hơn nữa xương cốt của chúng biến thành màu đen, giống như trúng độc vậy. Nếu nói loại tang thi mà chúng ta nhìn thấy có xương cốt giống như thép nung nhúng vào nước lạnh, vô cùng cứng nhưng dễ gãy, vậy xương cốt của loại tang thi mới chính là loại thép nung nhúng vào nước lạnh sau đó lại tiếp tục nung thêm lần nữa, độ cứng tăng cao, thậm chí có độ dẻo dai nhất định. Ngoài ra tốc độ hành động của chúng cũng được nâng cao, hơn nữa quan trọng nhất là..."
Biên Trường Hi nhìn về phía trước nhẹ giọng nói xong, dường như cảm nhận được không khí dần ngưng trọng phía bên kia, cô biết nhất định Cố Tự đang nghe, hơn nữa còn vô cùng chăm chú.
"Trước đây tôi đã từng bị thương bởi móng của tang thi, tôi nhớ đội trưởng Cố cũng từng bị cào trúng, bình thường thì miệng vết thương sẽ chảy ra máu màu đỏ, nhưng miệng vết thương gây ra bởi loại tang thi mới này, máu chảy ra sẽ có màu xanh đen, mang theo mùi hôi thối, quanh miệng vết thương sẽ liên tục thối rữa và chảy mủ."
Nơi nào đó ở Giang Thành, đao nhỏ trong tay người đàn ông mặc quần áo tác chiến màu đen bó sát người khẽ chuyển, cắt ngang yết hầu một tang thi, nháy mắt ra hiệu với đồng đội, nhanh chóng lui đến bên tường, đèn tín hiệu trên tai nghe tỏa ra ánh sáng màu đỏ, đôi mắt sắc bén của hắn đảo qua cánh tay được được băng lại của đồng đội đang tựa trên xe ghìm súng ngắm bắn, nhìn vết máu đỏ sẫm trên đó, nhẹ giọng nói: "Vậy sao, xem ra tình huống không ổn."
Cô gái bên kia nhẹ nhàng cười, mặc dù không dễ phát hiện, nhưng hắn cảm thấy như là trút được gánh nặng: "Có ổn hay không tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy chuyện này đáng chú ý, đội trưởng Cố, đó là những gì tôi muốn nói, vậy tôi cúp máy trước..."
"Sao cô biết tôi từng bị tang thi cào bị thương?" Ngữ điệu của hắn chợt chuyển.
Biên Trường Hi ngừng một chút, một phút sau mới nói: "Hỏa cầu kia..."
"Cô cũng có thể tạo ra vật như vậy?"
"Cũng không phải vậy."
"Tôi có một đồng đội có thể dựng tường, năng lực kỳ lạ này rất có hiệu quả trong thực tế, tôi muốn tất cả mọi người đều có, ddlequydon nhưng không có đầu mối. Tôi đã thử tìm điểm giống nhau giữa mình và đồng đội, có sự nhắc nhở của cô mới phát hiện, tôi và hắn đều từng bị tang thi cào trúng."
Thân thể Biên Trường Hi cứng đờ, nắm chặt dụng cụ truyền tin, mấp máy môi, khàn khàn nói: "Cũng không phải là nhắc nhở, chính tôi cũng không biết có chuyện như vậy..."
"Vậy sao." Người bên kia trầm giọng cười, tiếp tục nói: "Trong tiểu thuyết gọi đây là dị năng đúng không, cô là loại nào?" Biên Trường Hi bỗng nhiên cảm thấy ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ nồng đậm đến mức dường như không thể tản ra, mọi nơi trong tầm mắt đều ảm đạm và hỗn loạn, tượng trưng cho thành phố phồn hoa này đã hướng về sự suy bại không thể nghịch chuyển.
Từ khi trùng sinh tới nay, lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng như vậy, cảm nhận được áp lực tới hít thở không thông có mặt ở khắp nơi.
Ánh mặt trời phản xạ ánh sáng thảm đạm mà tĩnh mịch trên khuôn mặt cô, cô thấp giọng nói: "Tôi đã nói xong những lời muốn nói, đội trưởng Cố bảo trọng, hữu duyên sẽ gặp lại."
"Tút!" Cô cúp máy, nhìn về phía trước chậm rãi thở ra một hơi. Hóa ra ngay từ đầu Cố Tự đã không dễ lừa gạt, chẳng qua chỉ là một ám chỉ nho nhỏ...
Cô nhíu mày hồi tưởng lại từng câu nói của mình.
Hẳn là không có sơ hở. Cô thật lòng muốn giúp Cố Tự, nhưng không có ý định bại lộ chính mình, cũng không muốn có quá nhiều quan hệ với Cố Tự. Cô biết với người này, chỉ cần nhắc nhở hắn một chút, một thời cơ đơn giản để giảm xóc đã đủ để tạo nên một cuộc đời khác, nếu cô thao thao bất tuyệt lo lắng không thôi thì ngược lại có vẻ đang có âm mưu.
Cô nhìn dụng cụ truyền tin trong tay, trực tiếp tháo bỏ nguồn điện, cầm thêm một khác, vốn muốn ném ra ngoài, nhưng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ném vào trong vòng ngọc.
Nhìn đến vòng ngọc, tâm tình của cô bỗng nhiên vui vẻ trở lại, vuốt ve nó trong lòng suy nghĩ "Tôi muốn đi vào", trước mắt chợt lóe, dưới chân mềm nhũn như mất đi điểm tựa, chờ ý thức của cô dần trở lại liền phát hiện ánh sáng tươi đẹp trước mắt, chính mình đang nằm sấp trên một bãi cỏ, hơi thở tự nhiên tươi mát lao thẳng vào chóp mũi.
Biên Trường Hi vui vẻ, vội vàng đứng lên, dưới chân cô là một bãi cỏ, phía trước cách đó không xa là đất màu đen nhánh, ở giữa là một con suối nhỏ chảy qua, phân cách rõ ràng hai khối đất.
Cô biết rõ, bãi cỏ tương tự bãi chăn nuôi, có thể dùng để nuôi một ít động vật, đương nhiên mấy thứ như rào chắn phải tự mình xây dựng. Đất đen ẩm ướt màu mỡ, cho dù là lúa mì lúa nước hay hoa quả rau dưa, hoặc là thực vật để làm cảnh, tất cả đều có thể sinh trưởng linhPHanlequydon bình thường ở đây. Trong nông trường không có sự thay đổi thời tiết, vĩnh viễn là ban ngày nhiều mây gió nhẹ, bất luận là lúc nào cũng có thể gieo trồng thực vật.
Mà dòng suối nhỏ sâu tới đầu gối có tác dụng tiến hóa, nước trong đó có thể uống, có thể tắm, có thể nuôi động vật thủy sinh, đương nhiên cô cần phải mang giống vào thì mới bắt đầu sinh trưởng phát triển được.
Đất đen và bãi cỏ ngay ngắn hợp thành một khối, bốn phía bị sương mù bao phủ, điểm đầu và cuối của dòng suối nhỏ cũng biến mất trong sương mù.
Bên cạnh khối đất đen còn có một nhà gỗ nhỏ, trên cửa có khắc hai chữ "Kho hàng". Biên Trường Hi nhảy qua dòng suối, mở cửa kho hàng ra nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy mô tô và ba lô của mình, còn có rìu chữa cháy, hai dụng cụ truyền tin đang nằm trên mặt đất. Hơn nữa cô biết, đừng nhìn nhà gỗ nhỏ, thực tế không gian chứa đồ rất lớn, không thể đo lường bằng mắt, cũng không biết là dựa theo nguyên lý nào. Hơn nữa thời gian trong kho hàng luôn bất động, bỏ một bát canh nóng vào, vài năm sau lấy ra vẫn nóng hổi như cũ.
Biên Trường Hi nhìn tất cả những thứ này mà vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, nếu so sánh quy mô của vòng ngọc nông trường bây giờ và kiếp trước lúc cô chưa chết thì quả thực như chuột với voi, nhưng so với khung cảnh cằn cỗi lúc mới phát hiện ở kiếp trước, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có thì đã tốt hơn rất nhiều.
Đợi nông trường có được đầy đủ năng lượng, tiến hành thăng cấp, phạm vi không có sương mù sẽ mở rộng, diện tích nông trường cũng sẽ lớn hơn, còn có thể xuất hiện nhà ở, kho hàng cũng sẽ chuyển xuống dưới đất. Kiếp trước, trải qua sự nghiên cứu tích cực của Cù Ích- bạn học cũ của Chư Vân Hoa và sự đầu tư bất kể phí tổn, trước khi cô chết, nông trường đã có diện tích tương đương khuôn viên của hai trường đại học, mà tỉ lệ thời gian ngoài và trong nông tường là một phần mười. Gieo trồng các loại thực vật chu kỳ ngắn thu được sản lượng vô cùng khả quan.
Thức ăn trong căn cứ Vân Hoa có một phần ba là từ nông trường của cô, nếu không phải sợ người khác phát hiện thì cung cấp cho nhu cầu của hơn ba mươi nghìn người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Bây giờ nghĩ lại Biên Trường Hi cảm thấy mình ngốc tới đáng yêu, ngay cả đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội* cũng không hiểu, nếu cô nắm chặt nông trường trong tay, không cho Chư Vân Hoa quyền sử dụng thì Chư Vân Hoa đâu dám ra tay với mình.
*thất phu vô tội hoài bích có tội: kẻ vô tri không có tội, chỉ vì bảo ngọc mà mang tội.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cô không cống hiến nông trường, sao Chư Vân Hoa có thể để Cù Ích hạ vốn gốc để nghiên cứu và khai phá, sao nông trường có thể phát huy giá trị của nó tốt hơn.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
66 chương
497 chương
20 chương
48 chương
2689 chương
21 chương
9 chương
61 chương
169 chương