Lúc thánh thượng không nói gì, Lang Vương lại cất giọng: “Thái Tử điện hạ, ngài quản lý việc này, có thể cho bổn vương nhìn xem đĩa bài đen phát hiện trên thuyền của bổn vương có hình dáng gì không?”   Thái Tử biết mình lại trúng mưu kế của Lang Vương, nhưng không thể làm mất thể diện, vì thế hắn ra vẻ trấn định, phất tay gọi người lấy vật chứng điều tra được trên nhà thuyền Thôi Ký tới, Lang Vương cầm đĩa bài trên khay lên nhìn, cười lạnh ra tiếng.   “Ai mắt mù vu hãm bổn vương? Nhị hoàng tử, thỉnh ngài đến xem, vì sao cá có răng vảy đen trên đĩa bài này không có nhiều răng nanh? Tùy tiện đi tìm một người dân Giang Đông tới cũng có thể nói ra điểm khác nhau của thân cá thần sông của Giang Đông và cá vảy đen răng đen của hải tặc… Đây đâu phải đĩa bài đen, rõ ràng là muốn cầu phúc cho nhà thuyền của Vương phi!”   Nghe xong lời Lang Vương, mọi người đều sửng sốt, nháo nhào truyền xem đĩa bài kia, Thái Tử càng sửng sốt, cũng vội vàng cầm lấy mấy cái đĩa bài còn thừa trên khay… Còn phải nói sao, rõ ràng là chỉ có thân cá không có răng cá.   Có cá răng đen vảy đen dữ tợn trên đuôi thuyền Bạch gia làm bản mẫu, càng dễ dàng phân rõ ra sự khác nhau giữa hai cái.   Sắc mặt Lang Vương trầm xuống, hung hăng quăng đĩa bài đi: “Tham tấu bổn vương là mấy vị nào? Hãy nhìn cho kỹ xem, đến tột cùng là nhà thuyền của Lang Vương phi thông đồng với đạo tặc, hay là nhà thuyền của Bạch gia thông đồng với đạo tặc?”   Nhất thời mọi người đều ngạc nhiên, Thái Tử càng hận nghiến răng nghiến lợi Bạch thị và Thượng Vân Thiên quản lý việc này.   Nhưng hắn lại không thể không ra vẻ trấn định, không lộ dấu vết ra ngoài.   Gia Khang Đế cũng thấy được đĩa bài đen vu hãm Lang Vương có chỗ gì đó không ổn, mặt rồng âm trầm một lát, tuy rằng ông thầm hận Thái Tử, nhưng chuyện phế trữ không phải trò đùa, cũng không thể một sớm phế trữ, chỉ cần hắn còn là Thái Tử một ngày, thể diện của nhi tử bất hiếu khốn nạn cũng là thể diện của Đại Nguyên triều, ông phải giữ gìn chu toàn, vì thế ông chậm rãi mở miệng nói: “Thông đồng với đạo tặc hay không, chỉ dựa vào một hình con cá là định sống chết ư? Chẳng lẽ nói đường đường Thái Tử triều ta cũng âm thầm cấu kết với đạo tặc sao?”   Lời này vừa nói ra, các quan lại ngạc nhiên, một đám phụ hoạ theo đuôi, mắng tặc nhân mưu hại.   Lang Vương đứng bên cạnh, hai tay ôm lò sưởi trầm mặc không nói gì.   Đúng lúc này Gia Khang Đế lại chuyển sang chuyện khác: “Lòng dạ tặc nhân kia thật sự đáng chém, đầu tiên là mưu hại Lang Vương, tiếp theo lại xuống tay với Thái Tử, đây là muốn nói cả triều văn võ của trẫm thông đồng với đạo tặc hết, làm trẫm nhận lấy cái bêu danh hôn quân nuôi đạo tặc trên sách sử.”   Lời vừa nói ra, mọi người im như ve sầu mùa đông, theo lời Hoàng Thượng, chuyện Lang Vương và Thái Tử thông đồng với đạo tặc đều là tặc nhân hãm hại.   Nếu vẫn cứ không thuận theo không buông tha việc này, vậy đó là làm khó dễ trữ quân Đại Nguyên, càng làm khó danh dự thiên cổ của thánh thượng.   Mấy người phụ hoạ theo đuôi lúc đầu càng không dám nhiều lời, nếu không chẳng phải là lưng đeo tội thiên cổ bức bách bệ hạ phế trữ sao?   Đêm nay, phần lớn các quan viên lạnh đến nỗi ai nấy xanh mặt, dậm chân, chảy nước mũi lên xe ngựa về phủ. Đến nước này chuyện Lang Vương thông đồng với đạo tặc chẳng giải quyết được gì.   Lúc Lang Vương về phủ đã là đêm khuya.   Vào nội viện, thấy một thân ảnh nhỏ xinh đang quanh quẩn trước cửa viện, Lang Vương nhíu mày nhìn thân thể đơn bạc của nàng, tiến lên nói: “Sao lại không nằm trong phòng, ở đây chịu lạnh làm gì?”   Quỳnh Nương thấy hắn bình an trở về, rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất, nàmg ôm lấy eo hắn nói: “Sốt ruột không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một lúc… chuyện đó đã thành chưa?”   Lang Vương bế thân thể mềm mại của Quỳnh Nương lên, ôm nàng trở lại phòng, cởi giày ra, vuốt bàn chân lạnh lẽo của nàng nói: “Tất nhiên là thành, mà… không phải nàng nói bản vẽ nhỏ ở đuôi thuyền sao? Sao lại to tràn toàn bộ đuôi thuyền vậy?”   Quỳnh Nương nghe vậy cũng bị hù nhảy dựng.   Lúc trước nàng phái người bí mật giám thị Ngô Thiêm Thọ cố gắng làm thân với ca ca mình, lại phát hiện hắn luôn tìm mọi cách tiếp cận thuyền nhà mình.   Sau đó phát hiện hắn còn mua được người hầu của nhà thuyền, đặt đĩa bài đen của tặc nhân lên thuyền hàng.   Quỳnh Nương biết, nếu phá huỷ mưu kế của tặc nhân ngay lúc ấy, sợ một kế không thành, độc thủ ẩn giấu phía sau lại có kế độc mới.   Vì vậy nàng dứt khoát để mình rơi vào bẫy, âm thầm sai người điều tra rõ ý của hình vẽ trên đĩa bài rồi sai người làm giả mấy cái, để lại chút sơ hở trên răng nhọn của cá, lúc người khác mưu hại mình thì dùng để cãi lại.   Lúc đó Lang Vương nghe xong sắp xếp của nàng lại cảm thấy không đủ để giải hận, hắn thêm dầu thêm dấm vào mưu kế của nàng, sai người pha chế thuốc màu đặc thù vẽ cá vảy đen răng đen thật sự lên đuôi thuyền của Bạch thị, đổ một chậu phân thối lên người Thái Tử, để hắn cũng nếm thử tư vị bị người khác mưu hại bôi nhọ.   Nhưng muốn vẽ một bức hoạ to như vậy lên đuôi thuyền mà thần không biết quỷ không hay lại không phải chuyện dễ dàng, việc này đã có huynh muội nhà Công Tôn gánh vác.   Vốn dĩ Quỳnh Nương ủy thác nhà Công Tôn vẽ một đồ án lên đuôi thuyền, nhưng không ngờ nhà Công Tôn lại nghiêm túc, chọn mấy thủ hạ biết bơi vẽ đẹp, mất nửa tháng, trộm vẽ đồ án lên toàn bộ đuôi thuyền của Bạch thị.   Nhưng như vậy cũng tốt, chói lọi loé mắt làm người ta không nghĩ ra mới tạo thành hiệu quả ngạc nhiên của quan lại hôm nay.   Cuối cùng hoàng đế cho qua, hồ đồ chấm dứt việc này cũng trong dự kiến của Quỳnh Nương. Dẫu sao đời trước nàng cũng không nghe nói sẽ thay đổi trữ quân. Nhắc đến trữ quân, Hoàng Thượng tất nhiên là việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá hết.   Nhắc tới chuyện vẽ tranh, Lang Vương có chút ghen tuông. Nói: “Nếu việc này chấm dứt, đừng có liên lạc với nhà Công Tôn nữa, lúc nào cũng phải nhớ rõ, nàng đã là người có phu quân rồi đấy.”   Quỳnh Nương nói: “Sao, chẳng lẽ chàng cũng xem Công Tôn nhị cô nương thành nam nhân à?”   Lang Vương nói: “Mặt gã đầy ý khuynh mộ, coi người khác bị mù sao? Không phải trước đó còn tưởng nàng là cô nương vân anh chưa gả, luôn phái muội muội của hắn đi tiếp cận nàng sao, nàng thật sự cho rằng Công Tôn nhị cô nương là bằng hữu để xã giao, để kết giao à?”   Quỳnh Nương lười nói mấy lời ghen tuông với hắn, cũng không cho lời Lang Vương là đúng.   Tóm lại, việc này không giải quyết được gì cũng không ngoài dự kiến của quần thần, dẫu sao trữ quân là nguồn gốc của một quốc gia, có chút sai lầm liền khiến cho thực lực quốc gia rung chuyển. Theo quần thần thấy, một phụ tộc thiếp thị của Thái Tử làm ra mấy chuyện này đều là việc nhỏ, nhiều nhất là thánh thượng khiển trách một phen.   Ngay cả Thái Tử cũng cho rằng việc này cứ qua đi như vậy.   Ngoài dự liệu của quần thần là không lâu sau thánh thượng hạ chỉ miễn trừ Thái Tử chủ quản việc Hộ Bộ Công Bộ gần đây, sửa thành chưởng quản Lễ Bộ. Hộ Bộ quản tiền bạc, Công Bộ chủ quản xây dựng công trình như kênh đào, hai bộ này đều muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền. Lễ Bộ quản nghi thức của khoa cử, không có quyền hạn thi cử, tuy rằng đều là lục bộ, nhưng tầm quan trọng lại không thể bằng Hộ Bộ Công Bộ. Quyền lực và sức ảnh hưởng của Thái Tử đều yếu đi. Nghe nói sau khi hạ triều Thái Tử về phủ đập vỡ hai món đồ sứ yêu thích nhất.   Mấy ngày gần đây, kinh triệu doãn phán một người lưu đày, đây vốn là việc nhỏ, nhưng không bình thường là người này cùng tộc với Thái Hậu. Nhắc đến Thái Hậu thì không phải việc nhỏ nữa, nếu thường qua lại, tất nhiên triều thần phải hỏi kỹ càng khúc chiết trong đó, điều tra rõ xem có liên quan đến mình không, sớm định ra phương pháp ứng đối.   Nhưng gần đây chuyện trong triều không ít, Lang Vương diệt hải tặc, Thái Tử giảm quyền, chúng đại thần đều thành tinh, sớm đã có cảm giác khoảng lặng trước cơn bão, hiện tại xảy ra chuyện đồng tộc của Thái Hậu, biện pháp tốt nhất là tìm cách thoát thân, không quan tâm.   Việc này chưa được mấy ngày, kinh thành lại xảy ra một chuyện lớn —— Bạch thị lại gây chuyện. Bởi vì hải tặc phía nam đã bình định, rất nhiều khách thương bắt đầu vận chuyển hàng hoá đường sông, một khách thương cưỡi ngựa đến cửa hàng của Bạch thị trước, nhưng thấy Bạch thị thu phí quá cao nên đến một nhà thuyền nhỏ khác vận chuyển hàng hóa.   Lúc nhà buôn Bạch thị biết thuyền hàng của khách thương lập tức phải xuất phát. Bạch thị chưa từng chịu thiệt như thế, lập tức phái người đến bến tàu chặn thuyền hàng để khách thương đến nhà buôn Bạch thị. Tất nhiên là nhà thuyền nhỏ không vui, tranh chấp với nhà buôn Bạch thị. Kết quả hàng hoá của khách thương đều bị nhà buôn Bạch thị ném xuống kênh đào, nhi tử độc nhất của chưởng quầy nhà thuyền nhỏ bị ném xuống. Tuy đã cứu được người lên nhưng lại nhiễm phong hàn, không lâu sau bệnh chết.   Vốn dĩ nhà buôn Bạch thị chẳng thấy việc này to tát lắm, cùng lắm thì bồi thường chút tiền là xong, mấy năm nay nhà buôn Bạch thị còn làm nhiều việc tàn nhẫn hơn thế, ngược lại càng bố trí càng lớn. Không ngờ bởi vì nhi tử độc nhất của chưởng quầy nhà thuyền nhỏ bỏ mình mà nhà thuyền bị bắt phải giải tán, lại còn quyết tâm muốn tố cáo nhà buôn Bạch thị.   Đối với Bạch thị mà nói, một chút việc nhỏ tiện tay là giải quyết xong, nhưng không biết vì sao, việc này chẳng những không được giải quyết, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng triều thần cũng đã nghe nói chuyện nhà nương của thiếp thị Thái Tử làm việc bá đạo, sát hại tính mạng người khác.   Cuối cùng ngay cả thánh thượng cũng đã nghe được việc này, nổi giận lôi đình, kinh triệu doãn lập tức điều tra án này. Kết quả rút củ cải ra mang theo bùn, kinh triệu doãn điều tra rõ chẳng những Bạch thị xưng bá lũng đoạn thị trường, cường mua cường bán, cấu kết với nhiều quan viên làm việc xấu, thậm chí chuộc chức quan về cho rất nhiêu quan viên quận huyện, hối lộ quan trên.   Thánh thượng vô cùng tức giận, một nhà thương nhân còn lợi hại hơn Lại Bộ! Chưởng quản mấy quan viên địa phương bị đuổi của quận huyện, đúng là là vô pháp vô thiên, một giấy ra lệnh, điều tra chuyện của Bạch gia, một đoạn định tội, xét nhà bắt người, ngoài đầu sỏ gây tội ra, bất kể là nam nay nữ đều sung làm quan nô.   Một loạt dông tố này làm Thái Tử kinh hãi, trước cửa phủ của hắn thanh tĩnh lên nhiều. Hắn lén đi gặp mẫu hậu mình, muốn thăm dò thánh ý của phụ hoàng.   Hoàng Hậu cũng vừa thảo luận việc này với đồng tộc của mình, lúc này thấy nhi tử tới hỏi bèn bảo người hầu lui xuống, oán hận nói: “Hắn có tâm phế trữ, lại phải làm minh quân có đức… đó là ép ngươi chủ động làm người hiền nhường ngôi!”   Thái Tử nghe vậy, thân mình tựa xuống, suy sụp nói: “Sao phụ hoàng lại tàn nhẫn như vậy?”   Hoàng Hậu cũng hận sắt không thành thép, thở dài một hơi nói: “Bạch thị kia, ngươi xử trí thế nào?”