Một đám người vô cùng vui vẻ chạy băng băng trên đồng bằng, đúng lúc này, phương xa đột nhiên xuất hiện hai bóng lợn rừng, bị tiếng vó ngựa quấy nhiễu, chúng tách ra chạy lên đỉnh núi.   Lang Vương và Lư Quyển, còn có đám Tam hoàng tử mấy tiểu hoàng tử đi cùng nhau. Có lẽ là bởi vì Nhị hoàng tử sắp kế thừa ngôi vị, các hoàng tử ngày xưa còn có thể chơi cùng nay lại tự động phân ranh giới rõ ràng, cho trữ quân quốc gia tương lai một phần kính ý. Thêm nữa biết Lang Vương là thần xạ thủ, dù kỹ thuật bắn của mình vô dụng, đi theo hắn cũng có thể thắng lợi trở về, tránh cho hai tay trống trơn mặt mũi khó coi, cho nên bên Lang Vương còn náo nhiệt hơn bên Nhị hoàng tử.   Tuy là mùa đông nhưng bởi vì nơi đây là bãi săn thú của hoàng gia, ngày thường có chuyên gia cho dã thú ăn, cho nên con nào cũng được nuôi to béo, da lông sáng loáng. Vốn dĩ lợn rừng dã tính lớn, lúc này chạy vội nên đấu đá lung tung, làm gãy những nhánh cây thấp, tuyết đọng cũng lộn xộn theo.   Lang Vương xung trận phi ngựa lên trước, có lẽ là sốt ruột sợ bị bắt, con lợn rừng lớn nhất đổi hướng, cúi đầu vọt mạnh về phía Lang Vương.   Lang Vương ngắm chuẩn cổ của lợn rừng, liên tiếp bắn ra ba mũi tên tới chỗ da mềm của lợn.   Lúc mũi tên nhọn bay đi, có một cái đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo, bay vụt qua một bên.   Ngay sau đó nghe thấy một tiếng “A” hét thảm kinh động chim chóc…   Lúc Quỳnh Nương dậy thì mặt trời đã lên cao, theo lý mà nói hôm nay nghỉ tắm gội, nhưng bên cạnh lại không có người, hỏi mới biết Lang Vương đã ra khỏi phủ săn thú.   Quỳnh Nương rời giường, Thúy Ngọc bưng chậu nước ấm tới cho nàng rửa mặt, Quỳnh Nương rửa đến thất thần, vạt áo trước cũng thấm nước.   Hỉ Thước vội vàng lục rương tìm y phục chuẩn bị thay cho Vương phi, vừa lục vừa nói: “Vương phi, sắp tết rồi, phố xá rất náo nhiệt đó, hôm qua có một gánh hát biết ảo thuật đến Khánh Phong Lâu, màn thang mây mới gọi là cao minh, một tiểu hài tử bò lên thang mây hướng lên trời, chỉ chốc lát tiểu hài tử kia đã biến mất, chỉ có một đống dây thừng hạ xuống từ bầu trời… Chưởng quầy Khánh Phong Lâu phái người tặng vé cho phủ chúng ta, nói Vương phi ngài là người đi đầu nếp sống trong kinh thành, nếu rảnh thì muốn mời ngài đến tăng thêm một ít hơi phú quý cho Khánh Phong Lâu.”   Quỳnh Nương vừa thay y phục vừa cười, thầm nghĩ: Hoá ra là gánh hát ảo thuật này đến…   Kiếp trước nàng từng xem gánh hát ảo thuật này biểu diễn, có điều lúc đó không có ai chủ động đưa vé. Quỳnh Nương sợ Thượng Vân Thiên đọc sách buồn khổ cho nên tự móc tiền của hồi môn mua vé dẫn Thượng Vân Thiên đi xem giải sầu.   Chỉ là lúc ấy một vé khó cầu, tuy nàng tiêu không ít tiền nhưng cũng chỉ mua được vé ngồi dưới hiên ngoại đình trà lâu, chỉ có thể nhìn vào trong từ cửa sổ nhỏ, đó gọi là sương mù xem hoa.   Nhưng ai ngờ sống thêm một đời, vé chỗ cao lầu hai lại có người chủ động đưa đến phủ?   Quỳnh Nương thay y phục xong, đang muốn chải đầu, nhưng không biết vì sao lại liên tiếp hốt hoảng, đúng lúc này, tay Thúy Ngọc không dùng đúng lực, kéo đau tóc Quỳnh Nương.   Trong tích tắc đó, Quỳnh Nương đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ, năm mà nàng đi xem diễn này, không khí tết trong cung lại không tốt lắm. Theo lý mà nói nàng vốn nên đi theo Nghiêu thị tham gia cung yến, nhưng lại bị Liễu Mộng Đường ngăn lại, lấy cớ sinh bệnh, không vào cung dự tiệc.   Đơn giản là ở khu vực săn bắn, thập hoàng tử bị vũ tiễn của nhị hoàng tử bắn nhầm mà trọng thương hôn mê, tuy đã cứu được nhưng lại bị thương cổ họng, cả đời không phát ra tiếng được nữa.   Tuy không phải cố ý, nhưng ngộ thương hoàng tử cũng làm người ta bị đè nén, năm cung yến đó cũng làm qua loa, thậm chí hoàng đế chỉ lộ mặt một lúc trong yến hội, người đến cung yến không biết nên nói vài lời trấn an thánh tâm, hay là nói mấy lời ăn tết cát tường như lẽ thường, sống chịu dày vò, mà một ánh mắt liền hiểu giống Liễu Mộng Đường chỉ cáo ốm ở nhà, tránh vào cung nói bậy.   Nghĩ đến chuyện này, Quỳnh Nương đột nhiên nhớ ra hôm nay Lang Vương săn thú, nàng hỏi Thúy Ngọc: “Lang Vương nói hôm nay đi săn thú tích trữ thịt khô?”   Thúy Ngọc gật đầu nói: “Nghe Thường Tiến nói vậy, bọn họ mang toàn cung tên cứng đi, xem ra là muốn săn dã thú hung mãnh.”   Quỳnh Nương từng gặp thập hoàng tử, tuổi không lớn, nhưng học mẫu phi Khê Quý Phi của hắn cách làm người. Trước kia thường xuyên liếc nhìn Lang Vương, rất chướng mắt phiên vương tha hương là hắn.   Dẫu sao mới chỉ có mười tuổi, nhưng không biết kiếp này đã xảy ra nhiều thay đổi như vậy, liệu hắn còn bị bắn ở bãi săn hay không.   Lúc trước ở Giang Đông nhị hoàng tử đã từng thay nàng khuyên can thúc công Sở Quy Hoà, tránh cho đại doanh Giang Đông bị Tào Đức Thắng khống chế.   Kiếp trước cũng vì việc này nên Nhị hoàng tử đức hạnh tốt bị mất thánh tâm. Thật ra cũng có thể đoán được, mỗi lần Hoàng Thượng thấy Nhị hoàng tử sẽ nhớ đến thập hoàng tử tàn phế, sao có thể không bực bội khó chịu chứ? Vì thế Nhị hoàng tử vốn được ủng hộ trong triều lại dần xa khỏi triều đình, nhận mấy việc nhàn thôi.   Quỳnh Nương là người nhận được một chút ân huệ nhỏ sẽ báo đáp gấp bội. Nghĩ vậy, nàng không ngồi được nữa, nàng đã biết huyền cơ kiếp trước, nếu bỏ mặc thì đúng là làm trái với bổn phận con người.   Nhưng bây giờ mới nhớ ra chuyện cũ này, phái người đi ngăn cản, chỉ sợ là không còn kịp rồi, mất bò mới lo làm chuồng.   Nàng sai người đi tìm lang trung lúc trước chẩn trị kỳ độc cho Lang Vương, để ông lấy cớ bệnh cũ của Lang Vương tái phát, không chịu được giá lạnh, đến bãi săn nhìn xem có thể tìm được người hầu của Lang Vương nhắn cho Lang Vương không, bảo hắn gọi Nhị hoàng tử cùng tới xem mạch, xem có thể ngăn cản kết cục ngộ thương huynh đệ của nhị hoàng tử không.   Nếu đi chậm, có thần y ở đó, nếu có thể cấp cứu kịp thời, không bị tàn tật cả đời cũng tốt.   Chỉ là sau khi thu xếp xong, Quỳnh Nương cũng chẳng có lòng xem diễn nữa, chỉ chuyên tâm ở nhà chờ tin tức.   Kết quả chờ một cái là chờ tới hơn nửa đêm.   Lúc Thường Tiến vội vã trở về truyền tin, sắc mặt hắn không tốt lắm.   “Vương phi, Vương gia… xảy ra chuyện rồi, bị hoàng đế hạ lệnh tạm thời giam cầm ở Hoàng Tự, không được về phủ…”   “Giam cầm ở Hoàng Tự” là tâm bệnh của Quỳnh Nương, bây giờ đã xảy ra mà không hề báo trước.   Hô hấp nàng ngừng lại, căng thẳng hỏi: “Đến tột cùng chuyện là thế nào? Nói từ đầu.”   Thường Tiến cắn chặt răng, oán hận nói: “Hôm nay cũng không biết làm sao mà lại bất thường như vậy. Từ trước đến nay Vương gia trăm phát trăm trúng, nhưng hôm nay Vương gia đuổi theo một con lợn rừng, lúc bắn ba mũi tên ra, có một mũi lại bắn lệch, bắn thẳng về phía thập hoàng tử một bên…”   Đôi mắt Quỳnh Nương trừng lớn, nín thở hỏi: “Vậy thương thế của thập hoàng tử thế nào?”   Thường Tiến nói: “Mũi tên xuyên qua cổ, có điều vô cùng may mắn là không bắn phá mạch máu. Hơn nữa lúc ấy ngài phái thần y đến kịp thời, nghe nói ngài phân phó ông ấy mang theo nhiều thuốc trị thương để tránh cho Vương gia bị thương ở khu vực săn bắn, số thuốc dùng hết vào việc lớn. Cũng may là ông ấy đến, nếu không mấy lang băm trong cung không có cách lấy tên cao minh như vậy, thủ pháp vụng về suýt chút nữa cắt vỡ cổ họng hoàng tử, không phát ra tiếng được nữa. Vương gia của chúng ta rút đao ra, cứng rắn ép buộc những thái y đó nhường chỗ, vì thế thần y lấy mũi tên hoàn chỉnh ra. Tuy thập hoàng tử mất máu quá nhiều, bị kinh hách, nhưng từ lúc ti chức đi khỏi cung vẫn chưa có tin tức xấu gì truyền đến.”   Quỳnh Nương nghe xong đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thập hoàng tử không chết là tốt rồi.   Có điều, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao rõ ràng là tai hoạ kiếp trước của Nhị hoàng tử, ngược lại rơi xuống đầu Lang Vương?   Bây giờ Quỳnh Nương chắc chắn tai họa này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, chắc chắn là có người âm thầm làm khó dễ.   Tựa như lời Thường Tiến nói, từ trước đến nay Lang Vương là thần xạ thủ, sao có thể bắn nhầm người khác như Nhị hoàng tử?   Trong chốc lát, suy nghĩ của Quỳnh Nương có chút phiền loạn, nghi ngờ là Thái Tử hạ độc thủ, nhưng bây giờ là ai làm cũng không quan trọng, mũi tên đó là mũi tên của Lang Vương, thế nào cũng không sai được.   Lúc trước Nhị hoàng tử ngộ thương là chuyện của huynh đệ hoàng gia, nhưng Lang Vương ngộ thương, đó là thần tử hãm hại long mạch hoàng gia, cách xử trí rất khác nhau.   Hiện tại hoàng đế không giam Lang Vương vào nhà giam Tông Nhân Phủ đã xem như pháp ngoại khai ân rồi, nhưng phàm thập hoàng tử có gì ngoài ý muốn, Lang Vương khó thoát vận rủi bị trừng trị nghiêm ngặt.   Tính ra, chuyện một đêm thay đổi động trời Quỳnh Nương gặp phải trong hai đời cũng không ít.   Lúc trước nàng từ đích nữ Liễu gia đột nhiên biến thành tiện nữ thương gia cũng chỉ là đột nhiên không kịp phòng ngừa vậy thôi.   Nàng hít sâu một hơi để bản thân trấn định, nghĩ binh tới đem chắn thế nào. Có điều nàng phân phó gã sai vặt của Lang Vương trước, đóng gói đệm chăn đưa đến Hoàng Tự, thuận tiện xem động tĩnh chỗ Lang Vương. Còn trong cung, nàng cũng nhờ người đưa ngân phiếu giá trị lớn đến cho đại thái giám Văn Thái An trước mặt hoàng đế, để Văn công công tạo thuận lợi, nếu chỗ thập hoàng tử có biến hoá gì thì thông báo cho nàng một tiếng.   Có điều lúc sắp đến hừng đông, Văn Thái An phái tiểu thái giám bên cạnh mình tới nói chuyện với Quỳnh Nương, nói cho nàng: “Thập hoàng tử sốt nhẹ, nhưng đến hừng đông, cơn sốt đã lui, còn lại vẫn xem như mạnh khỏe. Có điều ngộ thương hoàng tử dù sao cũng là chuyện lớn, Hoàng Thượng cũng không thể làm như không có gì, lấp kín miệng quần thần, chờ Lang Vương ăn cơm chay mấy ngày, hẳn là cũng xong việc rồi.”   Quỳnh Nương không biết vì sao Văn công công nói nhẹ nhàng như vậy, nàng thấy chuyện này không dễ dàng, nàng vội vã muốn đi gặp Lang Vương, hỏi hắn tỉ mỉ rõ ràng.   Nàng kinh doanh cửa hàng lâu rồi, tuy không có lòng kinh doanh nhân mạch phú quý như kiếp trước, nhưng kết bạn với không ít tạp dịch trong cung, đủ loại người. Thêm nữa nàng thân là nghĩa nữ của Thái Hậu, ra vào Hoàng Tự cũng tiện, rất nhanh đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ chờ hừng đông đến chùa miếu thăm Lang Vương đang bị giam lỏng.   Đêm nay người không ngủ rất nhiều.   Ánh đèn trong thư phòng Nhị hoàng tử cũng không tắt. Thật ra hắn cũng xuất cung vào đêm, sau khi trở về liền vào thư phòng.   Không lâu sau, có người dẫn một người vào thư phòng. Người nọ cởi nón tháo túi rồi nói: “Ti chức tham kiến nhị điện hạ.”   Lưu Diệm xoa mày, nhàn nhạt hỏi: “Không phải ngươi nói trong mộng của ngươi, cổ họng của lão thập bị thương, bị tàn tật cả đời sao? Sao lần này nó… chỉ bị thương da thịt thôi?”   Thượng Vân Thiên vội vàng nói: “Những điềm báo này đều hoàn hoàn chặt chẽ, có lẽ là Quỳnh Nương gả cho Lang Vương mà nàng vốn không nên gả, cho nên mới làm chuyện này xảy ra một chút biến hóa?”