“Các anh cứ ngồi tự nhiên”. Diệp Tinh Quang đành phải nắm tay Mộ Diệc Thần đi vào ngồi trên sofa. Đáy mắt vốn u ám của anh, hiện lên một ý cười, nắm chặt tay cô không chịu buông. Quả là dáng vẻ ưu nhã cao quý. Mộ Nam Phong không khỏi rùng mình, chỉ dám mắng một câu trong lòng: Biến thái!. Tìm một chỗ ngồi ở phía đối diện, vô tình nhìn thấy kính cửa sổ bị vỡ, liền hỏi: “Chị dâu. cửa sổ sao lại bị vỡ vậy?” Diệp Tinh Quang đưa tay còn lại lên trán, ngước mắt lên và nói qua loa: “Ngày trước tôi vô tình đụng phải, vẫn chưa kịp cho người sửa lại.” Mộ Nam Phong: “......!!!” What? Vô tình? “Ai zô, ai zô!! Chị dâu, em hiểu em hiểu, thật ra chị không cần lo lắng trái tim bé nhỏ này của em không chịu nổi đâu, ha ha ha~” Xem ra anh trai mình vẫn mạnh mẽ lắm. Kịch liệt như vậy. Anh ta đã xúi giục anh trai mình cứ trực tiếp làm chuyện đó, chiếm được thân thể là tốt hơn tất cả! Mộ Nam Phong đột nhiên có bộ dạng cợt nhả như tú bà ở Di Hồng Viện phất một tay trước mặt cô, đồng thời ánh mắt hiện lên vài tia ái muội. Dáng vẻ cợt nhả đó như là muốn ngồi lên đỉnh đầu người khác. Gân xanh trên trán Diệp Tinh Quang lại nổi lên. Cái đồ thiểu năng trí tuệ này! Anh ta lại hiểu cái gì chứ? Vốn đã yên lặng từ lâu, lại nghe thấy câu này Bồ công anh cười ngất ngưởng: “ Ha ha ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha, tên Mộ Nam Phong này thật là ngốc, ngốc như là Husky!” Diệp Tinh Quang: “... ...” Xem ra, Mộ thiếu gia sau này đổi thành Mộ Husky được rồi. Cả đêm Mộ Diệc Thần không nói câu nào, trạng thái tinh thần khác biệt gần như chưa từng có, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cô, cô cảm thấy nếu lúc này mình rời đi, người này sẽ phát điên mất. Sau khi cân nhắc một chút, Diệp Tinh Quang quyết định để anh ngủ trên giường, còn bản thân trải chăn ra nằm trên sàn nhà. Vào nửa đêm, đột nhiên có người hôn lên khuôn mặt thanh tú đang ngủ say của Diệp Tinh Quang. Nụ hôn mang theo hơi nóng và sự kiềm chế. Một lúc lâu sau, Diệp Tinh Quang đột nhiên mở mắt. Con ngươi lãnh đạm, chợt hiện lên một tia cảm xúc. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tinh Quang phát hiện bản thân ngủ trên giường. Mộ Diệc Thần đã không thấy đâu nữa. Trên bàn ăn bên ngoài, có một bữa ăn sáng nóng hổi vừa nấu xong cùng một tờ giấy. “Chào buổi sáng”. Nét chữ mạnh mẽ của người đàn ông thậm chí còn làm xước từ giấy, những người đẹp trai đều viết chữ đẹp như vậy à, cô không nhìn thấy đằng sau từ giấy, còn ba chữ. Anh yêu em. Diệp Tinh Quang nhận được tin tức tập huấn của công ty giải trí KM mới lấy điện thoại gọi lại cho Tô Cẩm. Biết cô không sao, Tô Cẩm mới yên tâm. Đối với những người mẫu an ủi cô, Diệp Tinh Quang chỉ đáp lại câu cảm ơn ngắn gọn, với những người không quen lắm trực tiếp gọi điện sẽ rất ngại. “Chủ nhân, Thủ Đô có mấy công ty âm nhạc đang tìm cô, cô định ký hợp đồng với công ty nào?” “Là những công ty âm nhạc nào?” Diệp Tinh Quang đương nhiên đã có dự định ký hợp đồng với công ty âm nhạc, một người đơn thân độc mã, không có cách nào đạt được điều mà cô muốn. Tốt nhất là tìm được một đối tác có thể giúp đỡ lẫn nhau. “Công ty giải trí Thánh Hoàng và công ty âm nhạc Quân Lạc đều là những công ty âm nhạc có quy mô và bối cảnh tương đối mạnh, công ty KM cũng đang tìm cô nhưng rõ ràng là không thể ký hợp đồng với tình hình hiện tại, vẫn còn một công ty âm nhạc thời trước vừa thành lập cũng có ý muốn liên hệ chủ nhân”. Công ty Thánh Hoàng và Quân Lạc cũng xem như là đầu tàu của giới âm nhạc, hai công ty chèn ép nhau nhưng không bao giờ lộ ra trước mặt, đồng thời điều kiện ký hợp đồng của Diệp Tinh Quang cũng rất hào phóng và hấp dẫn. “Hãy liên hệ với người đại diện của hai công ty đang tìm tôi, trao đổi với họ một vài điều, còn công ty âm nhạc thời trước để sau nói”. “Ok”.