Trọng sinh trở về mộ thiếu quan tâm chút đi
Chương 56 : Đến lượt tôi
“A a a, hình như tôi thấy một cô nương rất có khí chất, quả thực là thần tiên mà! Tôi có thể chọn cô nương tên Diệp Tinh Quang này không?”
“Màn ảnh làm sao vậy? Tại sao khi quay đến chỗ thần tiên tỷ tỷ thì lại nháy nhanh như vậy?”
“Các người không nhìn ra là..... nhân viên camera đang ngại ngùng sao? 2333~”
Trong buổi phát sóng trực tiếp ở tiệc rượu, Diệp Tinh Quang dường như là người có khí chất cao nhất.
Có những khoảnh khắc, cả kênh phát sóng trực tiếp đều lướt đến tên của cô đề nghị có thể nhìn thấy cô nhiều hơn.
Những năm gần đây, chủ đề về người mẫu và siêu mẫu cũng đã lọt vào tầm ngắm của những người chuyên hóng hớt, bọn họ đã không còn là những chiếc móc quần áo không có tên tuổi.
Dần dần, giống như những minh tinh giải trí bắt đầu được mọi người chú ý, gây tranh cãi thậm chí là được sùng bái, họ cũng có fan và sự nổi tiếng của riêng mình.
Nhưng nữ đế Diệp lại rất bình tĩnh trước sự nổi tiếng về nhan sắc của mình, cô vẫn đứng một bên thỉnh thoảng ngấp một ngụm rượu vang trên tay.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Diệp Tinh Quang chuyển hành lý vào phòng ngủ kiểu biệt thự do công ty sắp xếp.
Một ngôi biệt thự 3 tầng, mỗi tầng đều có khoảng 3 người ở.
Diệp Tinh Quang bình tĩnh chọn một phòng ở tầng 3, từ lâu cô đã quen sống ở nơi cao ráo, sống ở tầng 1 sẽ làm cô có cảm giác chán nản.
Các phòng ký túc này tương đối rộng, có đầy đủ bồn tắm, phòng vệ sinh riêng và điều hòa, điều kiện cũng khá tốt.
Diệp Tinh Quang đóng cửa lại, nhìn thoáng qua chiếc vali trên mặt đất, suy nghĩ nên bắt đầu thu dọn đồ đạc, trước tiên là cất quần áo vào tủ lớn.
Vừa mới ngồi xổm xuống, Diệp Tinh Quang liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô nghĩ rằng đó là người mẫu mới sống ở đây đến chào hỏi, vừa mở cửa một cái tát tàn nhẫn giáng vào mặt Diệp Tinh Quang nhanh như gió.
Bốp một tiếng, Diệp Tinh Quang đã nếm được mùi máu tươi trên khóe miệng.
Sự việc chỉ trong 1 giây.
Cô dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng quái dị.
Người phụ nữ với khuôn mặt của kiêu ngạo đứng ở cửa, vẫn không biết rằng một luồng hơi thở nguy hiểm đang lan tỏa.
Lăng Nhược ở ngoài cửa không coi ai ra gì rồi đẩy Diệp Tinh Quang ra, tiến lên trước vài bước đi vào phòng như một lẽ đương nhiên, khuôn mặt kiêu ngạo và hống hách.
“Nha đầu thối, cô phải sớm đoán được là tôi sẽ đến tìm cô chứ?”
Người phụ nữ vênh váo hung hăng đi vào, nhìn cô gái im lặng trước mặt bằng ánh mắt kiêu căng và chán ghét:” Nhờ phúc của cô, tôi không những trở thành trò cười ở buổi phát sóng trực tiếp, mà còn bị lãnh đạo cấp cao của công ty mắng mỏ một trận”.
Diệp Tinh Quang vẫn đứng im bất động, vẻ mặt không thay đổi.
Nửa khuôn mặt trắng nõn ban đầu bị sưng lên và có một dấu tay in hằn trên đó.
Cái tắt vừa rồi hẳn là cô ta đã dùng hết sức.
Lăng Nhược cảm thấy vui mừng trong lòng, cười chế nhạo:” Tôi không phải loại phế vật giống như Lưu Diệp Khả và Kiều Lệ, chỉ bằng vài lời nói và ánh mắt đã bị dọa cho sợ hãi. Nếu cô dám động đến tôi, thì sẽ biết được cảm giác bị tôi thu phục”.
“Cô nói chuyện đi, sao bây giờ lại giống như bị câm vậy chứ?”
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô, Lăng Nhược lại nhớ đến chuyện bản thân bị mất mặt.
Đột nhiên có một cỗ tức giận trong lòng, đây là lần đầu tiên cô ta ghét một người đến thế.
Cái tát một lần nữa lại vang lên, hung hăng đánh vào mặt Diệp Tinh Quang.
Cái tát này dường như đã mở ra một góc nhìn mới cho cô ta.
Lăng Nhược đột nhiên cảm thấy sảng khoái khi đánh một con khốn đơn giản thô bạo như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh Quang với vẻ căm ghét, lúc này- -Từng cái tát giáng xuống cũng mạnh mẽ và dùng sức hơn.
Một con nha đầu sau lưng không có chỗ dựa, còn tưởng rằng bản thân có thể lật trời hay sao?
Cả ngày bay ra bộ mặt thanh cao cho ai xem chứ?
Sau khi tát Diệp Tinh Quang nhiều lần liên tiếp, Lăng Nhược mới dừng lại, hơi thở hổn hển, mặt đầy sảng khoái nhìn cô gái không hề có khả năng đánh trả nào.
Xem ra, cô ta đã khuất phục trước cái tát của mình rồi.
Không cho cô biết tay, quả thực là không biết trời cao đất dày là gì.
Để cô tiếp tục thanh cao!
“Sau này thành thật chút, còn bày ra bộ mặt thanh cao, tôi sẽ cho ngưỡi xử cô, xem cô còn ở đây giả......”
Bịch- -Một tiếng bịch vang lên, Diệp Tinh Quang đột nhiên nhấc chân đạp lên bụng người phụ nữ, đá cô ta ra xa vài mét.
“A......”
Cùng với tiếng hét đau đớn, Lăng Nhược bay ra xa đầu đập vào vách tường một cách tàn nhẫn.
Lúc này, giọng nói hung ác lạnh lùng của người thiếu nữ vang lên:” Đánh xong chưa? Bây giờ đến lượt tôi”.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
27 chương
38 chương
78 chương
67 chương
62 chương
139 chương
10 chương