Đứa nhỏ quá xuất chúng, đối với người mẹ mà nói thì đây quả là một thảm kịch 4 năm sau, chiến sự ở Pandora cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Dưới sự lãnh đạo của Công tước Akasi anh minh, chiến tranh không chỉ trong thời gian nhanh nhất chuyển bại thành thắng, mà thậm chí còn một đường đánh vào bên trong lãnh thổ của địch. Sau một trận đánh oanh liệt, quân địch cuối cùng cũng giơ cờ trắng đầu hàng, đưa ra hiệp định cầu hòa với Đế quốc Landis. Akasi cao cao tại thượng ngồi ở vị trí chủ soái trên tàu chiến, sứ giả của quân địch đưa thư cầu hòa cho nữ phó quan. Nhận thư cầu hòa, Akasi thờ ơ  lật vài trang, con ngươi màu đỏ sắc nhọn lạnh lùng mà coi thường, cái đám vô dụng vô năng này mà lại có thể uy hiếp được an toàn của Đế quốc, xem ra cuộc sống an nhàn lâu dài khiến cho quý tộc Landis ngay cả bản tính của mình cũng quên mất, trở về phải tôi luyện thật tốt mới được. Hừ! Nếu không phải anh còn có việc quan trọng hơn cần phải làm, không nuốt hết lãnh thổ của bọn họ là không được, để cho tất cả mọi người đều biết, khiêu khích với kẻ mạnh thì phải trả một cái giá cực lớn như thế nào. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy phần bọn họ xâm chiếm cũng xem như kịp thời, Akasi khép lại thư cầu hòa, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn vị sứ giả đang đổ mồ hôi hột cúi thấp đầu ở phía trước nói: “Chúng ta đồng ý cầu hoà.” Tin thắng lợi truyền về tinh cầu Landis, cả tinh cầu đều bùng nổ rồi. A! công tước Akasi không hỗ là người thủ hộ của Đế quốc Landis, chỉ cần 4 năm ngắn ngủi liền giải quyết được nguy cơ của Đế Quốc, còn đánh bọn chúng đến tơi bời hoa lá, phải cắt đất bồi thường. các kênh tin tức của toàn Đế quốc đều phát sóng trận chiến anh dũng của Công tước, trong lúc nhất thời, sự sùng bái Công tước Akasi đã đạt đến một tầng cao mới. Đế quốc tuyên bố với tất cả công dân khi Công tước quay trở về, thì sẽ trao tặng giải thưởng vinh quang nhất Đế quốc cho Công tước ở Đế đô. Đế đô Landis Hoa tươi, cờ màu hiện đầy cả Đế đô, khắp nơi đều tràn ngập một loại không khí vui vẻ của ngày lễ. Morley trưởng lão đang dẫn đầuViện trưởng lão đứng ở quảng trường quân sự đế đô để chờ người chiến thắng trở về. rất nhanh thì phi thuyền của Công tước đã đáp xuống rồi, cửa phi thuyền mở ra, nhưng lại không nhìn thấy Công tước, chỉ có phó quan của Công tước đang theo thang cuốn đi xuống khoang tàu. Phó quan đứng thẳng hành một quân lễ đúng mực với các vị trưởng lão, sau đó vô cùng có lỗi nói với Morley trưởng lão: “ Trưởng lão đại nhân, rất xin lỗi, Công tước Akasi trong chiến dịch lần này thân mang trọng thương, không thể tới Đế đô trước, cho nên đặc biệt bổ nhiệm tôi thay mặt Công tước tiếp nhận huy chương, xin ngài thông cảm!” Morley trưởng lão: “……..” Hội đồng trưởng lão: “………..” Morley trưởng lão buồn phiền dùng tay xoa xoa trán, tên tiểu tử thối này, muốn tìm lí do thì cũng tìm cái nào nó hay ho một chút có được không! Tố chất thân thể quý tộc, ngoại trừ cái chết, nếu không thì từ lúc đối phương cầu hòa cho đến nay cũng sắp một tháng trời rồi còn có thương thế gì mà còn chưa thể khỏi được! Cho dù cậu ta bị thương rất nặng đi, quân đội sao lại không có một chút tin tức gì! Cái tên hỗn đản này! Morley trưởng lão trong lòng đã mắng Akasi đến thối đầu, nhưng trên mặt vẫn vô cùng ấm áp hiền từ hỏi: “ A, thật sao! Vậy Công tước giờ đang ở nơi nào dưỡng thương!” Công tước bây giờ đang dưỡng thương ở thành Doris.” Phó quan trả lời “Vậy à? Cô chắc chắn Công tước ở trong thành?!” Morley trưởng lão nhìn phó quan hỏi “Vâng!” Phó quan kiên định trả lời Ánh mắt nghiêm túc của Morley trưởng lão trực tiếp dừng ở trên mặt phó quan Công tước một lát, sau đó cười nói, “vậy thì để Công tước ở trong thành  dưỡng thương cho tốt vậy! Hy vọng khi Công tước thương thế tốt lên thì gia tộc Doris lại có thêm cháu trai.” Phó quan: “…………” Mọi người: “…………” Lúc này, ở Viện nghiên cứu Đế đô Các thành viên một nhóm nhỏ của nhóm nghiên cứu đặc biệt đang căng thẳng tiến hành thí nghiệm  ở giai đoạn cuối cùng, thành bại chính là vào giờ khắc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chăm vào màn hình thí nghiệm, nhìn tế bào thí nghiệm đáng lẽ phải già yếu đi theo thời gian nhưng lại đẩy chậm tốc độ, mọi người reo lên vui sướng, bước đầu của thí nghiệm thành công rồi, khâu khó nhất cuối cùng cũng hoàn thành rồi, còn lại chỉ cần không ngừng làm thí nghiệm, từng bước hoàn thiện và cải tiến là được rồi. Tổ phó nhóm thí nghiệm kích động quay đầu muốn nói với tổ trưởng cảm xúc của mình, di! Tổ trưởng đâu! Anh nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tổ trưởng. “Các cậu có ai nhìn thấy tổ trưởng không?” Tổ phó hỏi mọi người xung quanh. Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trả lời: “Lúc bắt đầu thí nghiệm còn nhìn thấy anh ấy. Sau đó không chú ý nữa.” Tổ phó đột nhiên có một dự cảm bất thường. anh vội vàng rời khỏi phòng thí nghiệm chạy vào văn phòng tổ trưởng, bên trong không một bóng người, chỉ có một bức thư ở bên bàn. Tổ phó cầm lấy bức thư mở ra, bên trong viết: Không cần tìm tôi, tôi đi rồi. Ký tên: Nayar Rutter Tổ phó trong nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, dự cảm bất thường của anh thành sự thật rồi, tổ trưởng của bọn họ chạy mất rồi. Nayar lái phi thuyền cỡ nhỏ vui vẻ mà rời khỏi Đế đô, nghĩ đến Morley trưởng lão vậy mà lại phái người trói anh đem về Đế đô là anh buồn bực không yên, Hừ! đừng cho rằng anh là nhân viên văn phòng liền không có cách đối phó với bọn họ, nếu không phải bởi vì còn có nguyên nhân khác bọn họ cho rằng có thể nhốt anh lại 4 năm sao, cái Viện nghiên cứu Đế đô xui xẻo này anh đã ngồi mốc trong suốt 6000 năm, đừng nói trẻ con, chính là ngay cả một cọng lông của thai phụ cũng không thấy, làm sao giống với quân đội của Công tước chứ! Anh mới vào có mấy chục năm liền đến bên cạnh phu nhân, A! Con của phu nhân chắc cũng được 3 tuổi lẻ 7 tháng rồi đi! Không biết có con gái xinh đẹp không, hoặc là tiểu dị nhân dễ thương giống phu nhân cũng được a! nghĩ đến đứa nhỏ mềm mại dễ thương, tim Nayar lại dâng lên một trận màu hồng. A! Tương lai xinh đẹp của ta, ta tới đây! Chúng ta quay trở lại với trấn nhỏ ở biên giới thành Toley của tinh cầu Latour. Hàn Hiểu đã là mẹ của hai đứa nhỏ gần đây rất buồn phiền, không, nói chính xác là từ khi hai đứa nhỏ sinh ra thì cậu đã bắt đầu buồn phiền rồi. Cậu đặt tên cho hai đứa nhỏ, bảo bảo tóc bạch kim gọi là Lance • Brace, bảo bối tóc đen tên là Hera • Brace, bề ngoài của hai đứa nhỏ đều thừa kế khuôn mặt xinh đẹp của Công tước, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, không có chỗ nào là không nói rõ nguồn gốc huyết mạch của tụi nhỏ, đặc biệt chính là bảo bối tóc bạch kim quả thật chính là bản thu nhỏ của Công tước Akasi, may mà Công tước đại nhân vẫn luôn xem thường giới truyền thông, ở bên ngoài rất khiêm tốn, phần lớn thời gian đều là ở quân đội hoặc ở trong thành, cho nên đến bây giờ đám paparazzi vẫn chưa chụp được bất kỳ bức ảnh nào của anh, nếu không thì Hàn Hiểu và hai đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm. Trong suốt 4 năm nay Hàn Hiểu đã sâu sắc cảm nhận được sự bất bình thường của con mình, nghĩ đến khuôn mặt của hai đứa nhỏ câu liền bĩu môi, rõ ràng là đi ra từ bụng cậu nhưng ngoại trừ màu tóc và màu mắt của bảo bối tóc đen ra thì không có một chỗ nào giống cậu, gen của quý tộc có phải cũng quá bá đạo rồi không. Đặc biệt là IQ của các bảo bối, nếu như IQ của bọn nhỏ cũng kế thừa từ người cha của tụi nó, vậy thì Công tước đại nhân quả thật quá đáng sợ rồi, mỗi lần Hàn Hiểu nghĩ đến đây, cậu liền cảm thấy lúc đầu mình có thể chạy khỏi thành của Công tước thật sự là một chuyện không thể tin nổi. Hàn Hiểu nghĩ được như vậy tuyệt đối là có căn cứ. Ví dụ như, lúc các bảo bối vừa mới bắt đầu nói chuyện: “Gọi baba, gọi baba!” Hàn Hiểu vừa cầm món đồ chơi trêu chọc bảo bảo vừa dạy bảo bảo nói chuyện. “Mẹ!” Bảo bảo tóc đen gọi một tiếng Hàn Hiểu sửng sốt, lập tức vui mừng, “Bảo bảo Hera con nói chuyện rồi, quá tốt rồi, nhưng mà phải gọi baba, không phải mẹ, gọi lại nào, baba—–!” “Mẹ!” Hera vẫn gọi mẹ. “Baba!” “Mẹ!” “Là baba! Con gái giống bà nội Karina mới gọi là mẹ!” Hàn Hiểu không sợ chết giải thích “Bọn con là do mẹ sinh, mẹ vốn dĩ chính là mẹ của bọn con.” Bảo bảo tóc bạch kim Lance trầm mặc đã lâu cuối cùng cũng nhịn không được mà nói. “Đúng rồi! Cái này không có liên quan gì đến con gái mà.” Bảo bảo Hera ở một bên phụ họa nói “Đây, đây là bảo bảo mới học nói có thể nói được như vậy sao! Hàn Hiểu囧 rồi, cậu hoàn toàn ngây người rồi. Laị ví dụ như khi bảo bảo được 3 tuổi: Ở trên Địa Cầu thông thường những phụ huynh nhà có điều kiện đều sẽ sớm phổ cập những tri thức vỡ lòng, cho nên Hàn Hiểu cũng không phản đối Karina dạy bọn nhỏ sử dụng máy tính (nhưng mà vị ông anh này không nghĩ đến việc đứa nhỏ hai tuổi có thể sử dụng máy tính có bình thường hay không), thế là có một ngày Hàn Hiểu nhìn thấy Lance bảo bảo  tự mình ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm màn hình cau mày lại. “Lance bảo bối, có cái gì không hiều sao! Nói cho mẹ biết, để mẹ giúp con nhìn xem.” Hàn Hiểu đi qua nói, cậu bây giờ đã chết tâm với việc bảo bảo gọi cậu là baba rồi. “Không phải, con đang xem bản ghi chép chiến sự năm trước của Đế Quốc Landis, nhưng mà cuộc chiến ở tinh hệ Karl,” ngón tay của Lance chỉ vào màn hình máy tính tiếp tục nói, “Cuộc chiến này vậy mà lại thắng thảm, quân ta tuy thắng nhưng trả cái giá cực lớn, con cảm thấy đay hoàn toàn là do sự chỉ huy không thích đáng  người đứng đầu mà gây ra, nếu như  lúc đó anh ta có thể chia ra một đội nhỏ từ cánh tả tiến hành tập kích bất ngờ, sau đó lại…..” Hàn Hiểu càng nghe càng kinh ngạc, đây là ý kiến mà một đứa nhỏ hơn hai tuổi có thể đưa ra sao? “Mẹ, người có thể cảm thấy con nói đúng không?” Nói xong ý kiến của mình, Lance xoay đầu hỏi Hàn Hiểu, nó dù sao cũng chỉ có hai tuổi cho nên hy vọng có thể nhận được sự tán đồng của mẹ, cho dù nó biết mẹ của nó căn bản không hiểu mấy thứ này. “Đúng, đương nhiên đúng, nhưng mà bảo bối à, con không cảm thấy con xem mấy thứ này quá sớm hay sao!” “Sớm ạ! Không có đâu! Không phải mẹ đã nói phải giáo dục từ lúc còn nhỏ sao!” Thật sự là tự mang đá đập chân mình mà! “A! Lance bảo bối, bà nội con vừa mới tìm mẹ có chút việc, mẹ đi trước nha.” Nói rồi cậu liền cụp đuôi bỏ chạy. Bạn nói xem đây là tại sao a, đứa nhỏ lúc này không phải nên học 1+1=2 sao? Tại sao đứa nhỏ nhà mình đã bắt đầu nghiên cứu tình hình của chiến tranh và đưa ra sách lược chiến đấu của mình rồi, caí này tuyệt đối là di truyền từ người cha chết dẫm kia, hình như cha của bọn nhỏ hiện đang là người đứng đầu quân đội Landis. Ô…….., mình không hy vọng con trai nhà mình tòng quân một chút nào, cái đó quá nguy hiềm rồi. Hàn Hiểu rời khỏi phòng Lance, cậu tính đi dạo trong hoa viên, bình tĩnh lại tâm tình, vừa vặn khi đi qua phòng khách nhìn thấy bảo bảo tiểu dị nhân Hera đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài của phòng khách say sưa đọc sách, Hàn Hiểu đi qua ngồi xuống, “Hare bảo bối, con đang đem sách gì hay vậy! Chăm chú như thế.” Tiểu Hare ngẩng đầu, nở một nụ cười xinh đẹp với mẹ, làm mẹ mình một trận choáng váng, a! Thật sự quá đáng yêu mà! “Mẹ, cuốn sách này thật sự rất hay nha!” Tiểu Hare vừa nói vừa đưa sách trong tay cho Hàn Hiểu xem. Hàn Hiểu nhận lấy xem “Bàn về cơ cấu chính quyền Nhà nước Landis”. Hàn Hiểu: “…….” Cậu hoàn toàn không nhìn ra được cuốn sách này có gì hay. Mở sách ra, các thuật ngữ chuyên ngành khắp nơi nhảy vào trong tầm mắt Hàn Hiểu, tách từng từ ra thì Hàn Hiểu đều hiều, nhưng ghép chúng lại thì cậu hoàn toàn không hiểu gì cả. “Hare bảo bối, con không cảm thấy cuốn sách này rất sâu sắc sao?” “Không có ạ! Rất đơn giản nha! Ví dụ như ở đây nói chính là kết cấu bộ máy chính quyền Nhà nước Landis, ở đây nói chính là quan hệ giữa quân đội và chính phủ, còn có…..” “A! bảo bối, bà nội con hình như có việc tìm mẹ, lần sau mẹ cùng con xem sách được không!” Hàn Hiểu vội vàng cắt lời tiểu Hare, hôm nay cậu bị đả kích quá nhiều rồi. “Dạ được! Vậy mẹ nhanh đi đi!” “Được” Hàn Hiểu trả sách lại cho tiểu Hare sau đó lại chạy trối chết một lần nữa. Cái này chắc chắn là sai lầm của người cha bọn nhỏ, không phải đều nói quân đội và chính phủ là người một nhà sao! Ô……., cậu không hề hy vọng con trai mình tham chính đâu, nơi đó thật sự quá đen tối. Cái loại đả kích này trong một năm sau đó lại tăng thêm nhiều không đếm xuể, bây giờ Hàn Hiểu đã tiếp nhận sự thật cậu sinh ra hai thiên tài, nhưng trong lòng cậu lại tràn đầy lo lắng, con thông minh như thế, cậu có thể giấu được thân thế của bọn chúng trong bao lâu, ai! Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi. Hàn Hiểu đi vào trong viện, bọn nhỏ đang đang tưới hoa trong vườn cùng với bà nội, nhìn thấy Hàn Hiểu tới hai đứa nhỏ liền bỏ ống nước trong tay xuống chạy tới chỗ cậu, Hàn Hiểu ngồi xổm xuống lau mặt cho bọn nhỏ, sau đó đưa bọn nhỏ đi tới cạnh Karina, theo tầm mắt Karina cậu nhìn thấy ở phía trước căn nhà lớn hàng xóm bên cạnh có một chiếc xe điện lớn, bên cạnh xe có ba người đang chỉ huy người làm chuyển đồ vào trong nhà. “Mẹ, chắc là người mới tới thay chú Queri.” Hàn Hiểu nói “Ân, chắc vậy.” Karina gật đầu nói Lúc này một người đàn ông trong đó đang chỉ huy chuyển đồ hình như chú ý đến sự quan sát bên này, quay đầu cưới với người bên phía Hàn Hiều, sau đó dẫn hai người khác đi qua. “Xin chào phu nhân, tôi là Louli Yanas, đây là vợ tôi Jassmine,” sau đó anh chỉ một thanh niên tóc vàng sắc mặt tái nhợt ở phía sau nói: “ Đây là con trai tôi Rio.” “Rất vui khi được quen biết mọi người, tôi tên là Karina Brace, đây là con trai tôi Cray, cháu nội Lance và Hera.” Theo lễ phép Karina cũng giới thiệu mình và người nhà với đối phương. “Tôi cũng rất vui khi quen biết mọi người, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, có gì mong phu nhân giúp đỡ nhiều hơn!” Louli cười nói với Karina. “Haha! Anh quá khách sáo rồi, tôi thấy mọi người chuyển nhà chắc cũng mệt, hay là vào nhà tôi uống nước nghỉ ngơi một lát đi!” “Đây thật là vinh hạnh của chúng tôi.”