Trọng sinh tìm lại hạnh phúc
Chương 41 : thêm bạn thêm thù (3)
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSáng hôm sau, Ngọc Nhi bị đánh thức bởi cuộc gọi thứ 20 của Quốc Hùng. Tâm trạng đang nặng nề, hoang mang gặp phải lời lẽ chất vấn có phần nóng nảy từ ba, Ngọc Nhi bực bội trả lời đêm qua ngủ tại nhà bạn rồi cúp máy.
Ngọc Nhi không về nhà mà cùng Kim Anh đến thẳng học viện Viễn Đông. Mặc dù hôm nay không có tiết nhưng để hối lỗi, Chí Thành hôm nay làm tài xế cho cả hai.
Còn Minh Hoàng sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, liền mặc kệ Kim Anh mắng chửi khó nghe ra sao, hắn vẫn ung dung lái xe về nhà. Cứ như Ngọc Nhi xảy ra chuyện gì đều không liên quan tới hắn.
Ngay khi đến học viện Viễn Đông, Kim Anh liền dẫn Ngọc Nhi đến thẳng phòng hiệu trưởng tố cáo Lê Vĩnh Phú. Nào ngờ, cả hai đã đến chậm một bước.
Vĩnh Phú với một con mắt trái bị bầm tím, cánh tay phải bị gãy tố cáo với thầy hiệu trưởng, cô trưởng khoa Âm Nhạc và cô giáo viên chủ nhiệm của lớp Ngọc Nhi rằng giải Á Quân cuộc thi “Giọng hát triển vọng” mà cô đạt được là nhờ quy tắc ngầm.
Hôm qua, vì ông ta tình cờ bắt gặp được cảnh Ngọc Nhi vào khách sạn với một trong ba vị giám khảo chấm thi nên bị cô cho người đánh ông ta ra nông nỗi này. Do đó, Vĩnh Phú yêu cầu xoá bỏ Ngọc Nhi khỏi hạng II mà thay bằng Cẩm Mỹ.
Tuy cả ba giáo viên đều không tin Ngọc Nhi làm vậy nhưng bằng chứng là đoạn băng ghi hình cảnh cô cùng một người đàn ông được che mặt vào khách sạn Phồn Hoa,
Với lại, Ngọc Nhi không có bất cứ điều gì để chứng minh được mình trong sạch. Do đó, họ không còn cách nào khác là tước giải thưởng của Ngọc Nhi.
Cuộc thi này là một trong những cuộc thi lớn của Viễn Đông nên sau khi đưa ra quyết định, thầy hiệu trưởng phải thông đưa ra thông báo mới về giải thưởng này ngay.
Điều kỳ lạ là sau một phút sau khi kết quả mới được công bố, một đoạn video mới có đưa đường link tải xuống ngay lập tức được tung lên trong trang Viễn Đông Confessions khiến toàn bộ học viên xem xong, liền phản đối.
Đoạn video này giống hệt đoạn mà Vĩnh Phú lấy làm bằng chứng tố cáo Ngọc Nhi, chỉ khác ở chỗ nữ chính là Cẩm Mỹ và nam chính không ai khác chính là Vĩnh Phú, thậm chí đoạn video còn kèm theo đoạn hội thoại.
[- Thầy Phú, em muốn giải Á Quân cuộc thì “Giọng hát triển vọng” năm nay.
- E rằng năm nay không được rồi. Hai người giám khảo kia, tôi không có quen biết với ai hết. Nên năm nay, em chịu khó đi.
- Thầy nói vậy nghĩa là sao? Tiền trao rồi, cháo phải múc chứ. Nếu thầy không đáp ứng yêu cầu của em, ngày mai em sẽ nói chuyện này cho toàn trường biết.
- Thôi được rồi. Nhưng mà tôi có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Tôi rất thích Ngọc Nhi của lớp em. Nếu em có thể dẫn em Nhi vào đây, gặp riêng tôi thì tôi chắc chắn em sẽ được hạng III.
- Hạng III? Cái em muốn là hạng II kìa thầy.
- Một là hạng III. Hai là hạng 0. Tuỳ em chọn.
- Em chỉ nói giỡn thôi mà, thầy. Năm nay, em nghe theo thầy, được chưa?
- Vậy mới ngoan chứ. Nhớ phải đưa Ngọc Nhi đến gặp riêng tôi. Hiểu chưa?
- Dạ, em hiểu rồi, thưa thầy.]
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Để chứng minh tính xác thực của đoạn video thứ hai này, thầy hiệu trưởng đã nhờ một thầy bên Khoa Điện Ảnh chuyên về dàn dựng phim kiểm tra. Sau vài tiếng đồng hồ kiểm tra kỹ lưỡng, đoạn video vừa đăng lên mạng này là đoạn thật 100%, còn đoạn mà Vĩnh Phú đưa đã bị cắt ghép một vài chỗ quan trọng.
Kết quả khỏi phải nói, cả Vĩnh Phú và Cẩm Mỹ bị đuổi khỏi học viện Viễn Đông. Thầy hiệu trưởng công khai xin lỗi và trao lại giải thưởng cho Ngọc Nhi. Mọi chuyện đối với học viện đã dừng lại ở đó. Riêng đối với nhóm người Ngọc Nhi thì không.
Để chuộc lỗi, Chí Thành âm thầm cho người bắt Vĩnh Phú về cho Ngọc Nhi và Kim Anh toàn quyền giải quyết. Ngọc Nhi vì không muốn trông thấy bản mặt của Vĩnh Phú nên giao cho Kim Anh quyết định dùm cô.
Nghĩ đến cảnh Ngọc Nhi bị làm nhục, Kim Anh tức đến nỗi muốn tuyệt giống của Vĩnh Phú thì ông ta khóc lóc, van xin, thề rằng ông ta chưa kịp đụng chạm vào Ngọc Nhi thì đã bị một thiếu niên đánh đến thừa sống thiếu chết. Vết tích bầm mắt, gãy tay còn hiện diện trên người ông ta có thể làm bằng chứng.
Về phần tại sao Kim Anh lại phát hiện dấu tích như đã ân ái kia thì phải nhắc đến một sự kiện nữa. Trên đời này có câu “Ăn quá nhớ kẻ trồng cây”, Ngọc Nhi vượt qua được lần sóng gió này phải cám ơn một người. Chính người này trong giờ phút quan trọng đã đăng đoạn video minh oan cho Ngọc Nhi.
Để phần việc trả thù cho Kim Anh lo, Ngọc Nhi sau khi vào trang Viễn Đông Confessions đăng lời cám ơn toàn thể học viên trong Viễn Đông thì mới biết được ân nhân của cô là người có tên Facebook là “Đơn phương em”.
Do chủ tài khoản này đều ẩn hết tất cả thông tin cá nhân, kể cả hình đại diện cũng để trống nên Ngọc Nhi đành phải nhắn tin qua Messenger hẹn ra gặp mặt. Cuối cùng, cái tên “Đơn phương em” đó không chỉ từ chối mà còn nhắn lại một câu đầy ám muội:
[ - Em không cần cám ơn tôi. Tất cả chỉ là báo đáp em vì đã cho tôi một đêm đáng nhớ thôi.]
Lúc đầu, Ngọc Nhi không hiểu ý câu nói của người này đến khi Kim Anh thuật lại toàn bộ lời khai của Vĩnh Phú. Sau khi nghe xong, Ngọc Nhi vừa tức vừa khóc, đập mạnh chiếc di động xuống đất. Ngọc Nhi không ngờ được chính bản thân lại cám ơn tên khốn nạn lợi dụng thời cơ mà chiếm lấy cơ thể cô.
Nửa tin nửa ngờ lời của Vĩnh Phú cộng thêm lời nhắn đầy ẩn ý của cái tên “Đơn phương em” kia, Kim Anh cảm thấy có điều gì không ổn nên đích thân dẫn Ngọc Nhi đến khoa Phụ Sản kiểm tra.
Kết quả đi hết năm cái nhà thương lớn tại thành phố Bình Hoà, Ngọc Nhi mới vui vẻ, lấy lại được tinh thần khi biết mình không hề bị vấy bẩn. Sau đó, mấy người Ngọc Nhi chuyển sang việc tra xem cái tên “Đơn phương em” đó thật sự là ai.
Người đầu tiên là Kim Anh không tra được. Kế tiếp đến Mạnh Đạt cũng bó tay. Cuối cùng là Chí Thành, người bị tổn hại nhiều nhất. Anh không chỉ không tra ra được người mà suýt chút nữa còn bị lấy hết dữ liệu quan trọng trong máy tính.
Nhưng một ngày sau, “Đơn phương em” đột ngột trả lại Chí Thành số dữ liệu bị mất sau đó tự xoá tài khoản cũng như toàn bộ mọi thông tin liên quan dẫn đến chủ tài khoản.
Việc cướp lấy rồi hoàn lại dữ liệu quan trọng của Chí Thành ngầm ám chỉ cho nhóm người Ngọc Nhi biết rằng “Đơn phương em” không có ý hãm hại Ngọc Nhi cũng như không muốn họ tra được là ai.
Huống hồ, nếu không có tên này, Ngọc Nhi sẽ không được minh oan. Với lại, người này cũng đối với Ngọc Nhi rất quân tử. Do đó, chuyện tìm kiếm gương mặt thật của “Đơn phương em” kết thúc tại đây.
Kiếp này, Ngọc Nhi chọn khoa Điện Ảnh nên không hề chạm mặt Vĩnh Phú dẫn tới vụ việc kiếp trước cũng không xảy ra. Song kiếp này, nếu đã được cho cơ hội trả thù và lật tẩy bộ mặt giả dối của tên dê xòm kia, Ngọc Nhi sao có thể dễ dàng bỏ qua.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
- Thầy Phú. Thầy đã hơn chưa? Em nghe mấy bạn nói thầy bị thương nên đích thân đến thăm thầy xem sao.
- À. Ra là Ngọc Nhi. Thầy không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.
Mặc dù kiếp này, Vĩnh Phú chưa gặp qua cũng như chưa dạy môn nào ở lớp Ngọc Nhi học nhưng ông ta đã từng thấy ảnh của cô qua mấy bình chọn top mỹ nhân của khoa hay hoa hậu Viễn Đông của đám nam sinh trong học viện.
Vĩnh Phú cứ tưởng rằng Ngọc Nhi sẽ vì ước mơ trở thành ca sỹ mà đăng ký khoa Âm Nhạc. Nào ngờ, Ngọc Nhi vì theo đuổi Minh Hoàng nên quyết định đổi sang khoa Điện Ảnh làm ông ta mất cơ hội thưởng thức món mồi ngon này.
Song với tính cách muốn cái gì đều phải chiếm đoạt cho bằng được, Vĩnh Phú đang lên kế hoạch tiếp cận Ngọc Nhi. Dù sao mối quan hệ của ông không thua kém gì so với cô Ngân, trưởng khoa Điện Ảnh.
Một khi đã dấng thân vào làng nghệ thuật, điện ảnh này thì việc có cùng một lúc hai hay ông bầu, bà bầu vô cùng quan trọng, đặc biệt là đối với những người chân ướt chân ráo mới vào nghề.
Có lẽ Ngọc Nhi thông minh cũng hiểu được quy luật này nên nhân dịp ông bị thương mà đích thân đến thăm ông nhằm tìm kiếm sự nâng đỡ. Như vậy cũng hay. Con sói chưa đi ăn, con cừu non đã tự mình tìm đến.
- Bụng thầy bị quấn lớp băng dày như vậy sao có thể nói là nhỏ được? Để em xem thử coi sao.
Không chờ Vĩnh Phú phản ứng, Ngọc Nhi đưa tay chạm vào lớp băng trắng dày có thấm ra một ít màu đỏ của máu mà cố tình ấn mạnh làm ông ta từ gương mặt dê xòm, khoái chí tưởng tượng cảnh sắp được ôm cô chuyển sang nhăn nhó vì đau đớn, không kiềm được mà la lớn.
- Ui da. Cái con nhỏ này, mày làm cái gì vậy hả?
- Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em chỉ muốn xem vết thương thầy ra sao thôi. Em không biết thầy lại đau như vậy.
Ngọc Nhi ngoài mặt phủ chiếc mặt nạ hoảng hốt, sợ hãi, đáng thương nhìn Vĩnh Phú với vẻ vô tội, trong lòng lại cười đắc chí khi thấy người xấu gặp hoạ. Bây giờ chỉ là kêu đau nhẹ thôi. Lát nữa, vị hôn thê Hồng Hạnh vào xử lý, ông ta tha hồn la đến khàn giọng.
- Được rồi. Được rồi. Tôi không trách em.
- Dạ. Mà sao thầy lại bị thương ở bụng vậy?
- Em đừng có hỏi. Càng nhớ tới, tôi càng muốn giết con nhỏ Tâm kia.
- Sao vậy, thầy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi thấy nó bị choáng váng mặt mày nên có lòng tốt đưa nó vào khách sạn nghỉ ngơi. Nào ngờ, tôi vừa để nó nằm xuống giường thì nó tự nhiên nổi cơn điên, đánh chửi tôi rồi sau đó còn dùng dao đâm vào bụng tôi nữa.
- Băng Tâm đúng là quá đáng. Để em bắt con nhỏ đó tới đây xin lỗi thầy.
Ngọc Nhi tỏ ra tức giận, định đứng dậy bỏ đi nhưng ngay lập tức cô bị Vĩnh Phú nắm tay giữ lại.
- Tôi biết quan hệ giữa em và Băng Tâm không hề tốt chút nào. Lỡ nó nổi cơn điên như lúc gặp tôi thì em tính làm sao?
- Em không biết. Nhưng mà nhìn thầy bị thương nặng như vậy, em thiệt không cam lòng mà. Nếu vậy, em sẽ đi nói với thầy hiệu trưởng. Chắc chắn thầy hiệu trưởng sẽ giúp thầy.
- Đừng. Em đừng có đi.
Nói giỡn sao? Nếu hiệu trưởng Viễn Đông ra mặt, kiên quyết điều tra rõ chuyện này thì Vĩnh Phú ông chuẩn bị cuốn gói là vừa.
- Thầy sao lại cản em? Lỡ ngày mai, con Tâm nói nhăng nói cuội về thầy trước toàn học viện thì thầy không phải bị bêu xấu sao? Thầy bỏ tay em ra đi.
- Nhi à! Chuyện này không được làm lớn.
- Tại sao lại không? Rõ ràng thầy là người bị hại. Sao phải tự chuốc lỗi vào mình. Được rồi. Nếu thầy muốn như vậy, em mặc kệ thầy luôn. Thầy muốn làm gì thì làm.
- Nhi, em…
- Mau bỏ tay ra. Em ghét thầy. Em nghe tin thầy bị thương, bỏ hết lịch làm việc mà chạy tới đây đến thăm thầy. Thầy không bảo vệ được thân thể thì thôi. Đằng này, kể cả danh dự mà thầy cũng muốn bỏ luôn thì em không còn gì để nói nữa. Em không cần người như vậy.
- Nhi. Chẳng lẽ là em thích thầy?
- Hứ. Giờ thì hết rồi.
- Thôi đừng giận mà. Thầy không biết em lại lo lắng như vậy. Thầy biết lỗi rồi. Xin lỗi em. Đừng giận nữa.
Vĩnh Phú mở cờ trong bụng, cố tình kéo Ngọc Nhi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm chặt tay cô như sợ con mồi chạy mất. Còn Ngọc Nhi phải cố gắng kiềm chế mà không rút tay khỏi cái tay già dê vừa quấn chặt không buông vừa sờ nhẹ nhẹ lên mặt bàn tay của cô.
- Nếu vậy, thầy định giải quyết chuyện này như thế nào?
- Thầy có cách rồi. Em đừng lo.
- Hừ.
- Vậy em còn giận thầy không?
- Không biết.
- Thôi mà. Đừng giận nữa.
Dỗ dành mấy đứa con gái nổi loạn như vậy đối với Vĩnh Phú là chuyện không khó khăn gì. Xác định được tâm Ngọc Nhi cũng dễ dàng lay động như mấy đứa ngu ngốc khác, Vĩnh Phú tiếp tục bước hai là ôm vào lòng rồi dùng lời ngon tiếng ngọt.
Ngược lại, hành động của Ngọc Nhi làm Vĩnh Phú khá bất ngờ. Cô nhất quyết không chịu để ông ta ôm.
- Thầy đừng có mà ôm em.
- Sao vậy? Em còn giận thầy hả?
- Không phải. Mà là thầy có vợ sắp cưới rồi. Tụi mình ôm ấp như vậy không tốt chút nào.
Tưởng gì thì ra cũng giống mấy đứa kia làm bộ làm giá. Thôi thì ai bảo người ta là người đẹp. Mà muốn chinh phục người đẹp thì phải chịu khó hạ mình, dỗ dành một chút.
- Cái đó là tin cũ rồi em ơi. Thầy với vị hôn thê đã huỷ hôn được một tháng rồi. Bây giờ, thầy chỉ có một mình em thôi.
- Thầy nói thật sao?
- Thật. Em nghĩ xem làm sao thầy có thể vì một con sư tử Hà Đông già chỉ được cái mác giàu có mà phụ một mỹ nhân như em được.
- LÊ VĨNH PHÚ. ÔNG NÓI AI LÀ SƯ TỬ HÀ ĐÔNG GIÀ HẢ?
Nghe được chính miệng Vĩnh Phú bình phẩm về mình, Hồng Hạnh thật sự bốc hoả mà đá cửa, xông vào.
- Hạnh, bà xã à! Em nghe anh giải thích.
- Mọi chuyện rành rành như vậy. Ông còn muốn chối cãi sao? _ Ngọc Nhi đứng lên, dùng khăn giấy lau bàn tay bị Vĩnh Phú nắm lúc nãy, nhìn ông bằng ánh mắt khinh thường hỏi.
- Chính mày. Mày cố tình muốn chia rẻ tụi tao. – chỉ tay chửi Ngọc Nhi xong, Vĩnh Phú quay sang nan nỉ Hồng Hạnh – Bà xã. Em yêu. Anh là con nhỏ kia hại. Em đừng có tin lời nó.
Hồng Hạnh không thèm ngó ngàng hay trả lời gì với Vĩnh Phú mà quay qua nói với Ngọc Nhi lời cám ơn sau đó hướng tới Băng Tâm ở phía sau lưng bà mà xin lỗi.
Hôm nay trước Ngọc Nhi, Hồng Hạnh không muốn một lần nữa làm mất hình tượng phụ nữ điềm tĩnh, hiền hậu nên mời Ngọc Nhi và Băng Tâm hãy rởi khỏi đây để bà có không gian riêng tư tâm sự với vị hôn phu yêu dấu.
Trước khi rời khỏi đây, Ngọc Nhi dừng lại một chút an ủi Hồng Hạnh vì hoàn cảnh hiện tại của bà giống y hệt như kiếp trước của cô. Đều bị người mình yêu thương phản bội.
- Cô Hạnh, cô đừng buồn. Rồi cô sẽ tìm được người thích hợp với mình.
- Nhi, con biết không? Từ trước tới nay, cô luôn khiến người khác phải thấy ghen tỵ, luôn là người chiến thắng tất cả dù là sự nghiệp hay tình cảm. Nhưng khi đứng trước mẹ con, cô lần đầu tiên được nếm trải cảm giác của người thất bại.
- Ý của cô là sao?
- Cô thật sự rất ganh tị với mẹ con. Bà ấy dù đã chết lâu như vậy nhưng vẫn là người chiếm giữ trái tim của ba con. Dù cô có cố gắng thế nào, vẫn không thể lung lay được vị trí đó. Cô mong con đừng nghi ngờ tình cảm của ba con đối với bà ấy nữa.
Dừng một chút, Hồng Hạnh hít sâu để lấy bình bĩnh, ngăn không cho nước mắt rơi xuống vì xúc động rồi nói tiếp:
- Gia Kiệt là một đứa trẻ đáng thương. Từ nhỏ, nó đã thiếu thốn tình thương và an toàn. Do đó, con hãy thông cảm cho nó, cố gắng mở lòng với nó nhiều hơn. Nó chỉ muốn rút ngắn khoảng cách với con thôi.
- Dạ, con hiểu rồi. Cám ơn cô. Con xin phép đi trước.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Ngọc Nhi không quan tâm Hồng Hạnh sẽ xử lý Vĩnh Phú ra sao mà dẫn Băng Tâm rời khỏi chỗ này. Lời nói của Hồng Hạnh vẫn vang vảng bên tai của Ngọc Nhi.
Suốt bao nhiêu năm nay, ba cô không chịu tái giá là vì thật sự yêu thương mẹ cô hay chỉ vì muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Thôi, mọi chuyện đã qua, cô cũng không muốn đào xới quá khứ. Chuyện quan trọng bây giờ là Ngọc Nhi phải làm sao giúp Băng Tâm không giẫm phải vết xe đỗ như cô kiếp trước.
Truyện khác cùng thể loại
262 chương
11 chương
43 chương
63 chương
12 chương
21 chương
612 chương
109 chương