Tiểu Thất đi được mấy ngày, chớp mắt đã gần đến mười lăm tháng tám. Đương nhiên Trung thu năm nay, Ngũ lang và tiểu Thất không kịp trở về, Liên Thủ Tín và Trương thị không tránh khỏi buồn phiền, chỉ là hai người đều hiểu rõ, đây là chuyện chẳng đặng đừng. Hơn nữa, đây cũng là chuyện mà người khác thắp nhang cầu mà còn cầu không được. Nam nhân chí tại bốn phương, nếu khư khư giữ con cái lại bên cạnh, tuy là có thể hưởng được tình cảm gia đình xum họp nhưng đồng thời cũng là trói buộc đôi cánh của bọn trẻ. Liên gia hiện tại đang trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, không phải là gìn giữ cái đã có, không phải lúc dừng lại hưởng phúc an nhàn. Liên Thủ Tín vẫn trông coi việc của các thôn trang, Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng giống như mấy năm trước, an bài quà tặng trong ngày lễ. Trước tiên là thân thích trong nhà, nhà cũ của Liên gia, nhà mẹ đẻ của Trương thị, còn có Ngô gia, Trịnh gia vân vân. Sau đó những sĩ hoạn hay lui tới cùng huyện, thân hào nông thôn, ví dụ như nhà Vương cử nhân, Vương thái y, còn có mấy người đọc sách mà Ngũ lang quen biết, huyện nha các nơi, rồi còn phủ thành mấy nơi bao gồm cả Trầm phủ. Mấy năm trở lại đây, chuyện tặng lễ này đều đã có quy định, chỉ có một số nhà có lúc cần phải thêm bớt cho phù hợp với tình hình thôi, do đó việc chuẩn bị cũng không quá khó khăn. Bên này cho người đi tặng lễ, mỗi ngày cũng có không ít người đưa lễ đến, phải an bài người tiếp đón, gửi thiếp cảm ơn, Liên Mạn Nhi chịu trách nhiệm làm những việc này mỗi ngày cơ hồ bận tối tăm mặt mũi. “ Đây đúng là càng gần Tết càng bận …” Lúc này ăn tối xong, cả nhà ba người ngồi tán gẫu, nói chuyện của mấy ngày nay, Liên Mạn Nhi cảm khái cười nói, cuộc sống càng khá giả lại càng bận. “ Trung thu này xem ra chỉ có ba người chúng ta thôi.” Liên Thủ Tín nói, “ Mạn Nhi, chúng ta có tổ chức gì không?” “ Con nghĩ chúng ta cứ ăn bữa cơm bình thường thôi, đoàn hát gì đó cũng đừng mời.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ nói, “ Đợi ca ca con và tiểu Thất về, đến lúc đó chúng ta sẽ làm náo nhiệt một lần.” Hiện nay vào dịp lễ tết, nhà Liên Mạn Nhi đều mời gánh hát, xiếc ảo thuật về dựng sân khấu biểu diễn, vẫn như cũ dựng ở cổng chào, mời hương thân phụ lão ở thôn Tam Thập Lý đến dự. Chỉ là năm nay, Ngũ lang và tiểu Thất sắp về, Liên Mạn Nhi nghĩ thôi cứ để đến lúc đó mọi người cùng nhau náo nhiệt một trận sẽ tốt hơn. Ở Liên gia người thích náo nhiệt, thích nghe hí khúc nhất chính là Trương thị. “ Được, chúng ta cứ đợi vài ngày, yên lặng ăn Tết Trung thu vậy.” Trương thị nói. Bất kể thế nào, trong lòng mọi người chuyện ăn Tết tuyệt đối không quan trọng bằng chuyện thi cử của Ngũ lang và tiểu Thất. Ngày mười ba tháng tám, Trầm gia ở phủ thành phái người đến. Hiện nay miếu Nương nương cũng đã mời cao tăng đến làm trụ trì, mặc dù ngoài mặt đây cũng xem như là từ đường của Trầm gia, chỉ là bởi vì có ý chỉ, nên mỗi tháng cũng có mấy ngày mở cửa đón tiếp khách dâng hương. Dựa theo mùa mà miếu Nương nương cũng làm một ít hoạt động như phát cháo, phát thuốc này kia. Bởi vì kiến trúc đồ sộ, lại trang trí đẹp đẽ còn có danh tiếng của Hoàng gia nên miếu Nương nương nhan khói cực kỳ hưng thịnh, hơn nữa còn có tin đồn Bồ Tát ở miếu Nương nương vô cùng linh nghiệm. Vì vậy, hương khói lại càng thịnh hơn, mỗi lần miếu Nương nương mở cửa, khách dâng hương gần như chen chúc từ dưới chân núi đến cửa miếu thành một hàng dài không dứt. Hàng năm, Trầm gia đều cho người đến bảo trì, tu sửa miếu và Niệm viên, Một năm bốn mùa đều có người của Trầm gia đến dâng hương. Những lúc như vậy, chúng quan viên và thân hào ở huyện Cẩm Dương đều đi theo hầu. Liên Thủ Tín bây giờ cũng là người có công danh, đương nhiên cũng mặc quan phục theo thứ tự xếp hàng dâng hương, Trương thị dắt theo đám nữ quyến đều đi đến miếu Nương nương tham bái. Lễ xong, người của Trầm gia cũng an bài cơm chay trong miếu cho tất cả mọi người, cho đến khi ăn xong mới tan. Về đến nhà, cả nhà ba người vừa vào phòng khách, định ngồi xuống bàn chuyện thì nghe quản sự vào báo. “ … người đi theo Lục gia,Trương Thiên Hộ ở bên ngoài cầu kiến … nói là Lục gia ở biên cương phái đến.” Quản sự bẩm báo, đồng thời cũng đưa bái thiếp lên. Lục gia mà quản sự nói đến đương nhiên là Trầm Lục. Tiểu nha đầu nhận bái thiếp đưa cho Cát Tường, Cát Tường đưa cho Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vội mở ra, thấy đúng là bái thiếp của Trương Thiên Hộ. Trương Thiên Hộ là tâm phúc của Trầm Lục, đã đến nhà Liên Mạn Nhi mấy lần, cả nhà tương đối quen thuộc với hắn. Hai năm nay, hắn lại phụng mệnh của Trầm Lục đến mấy lần nữa. Do đó, Liên Thủ Tín và Trương thị nghe tên hắn cũng không hề ngạc nhiên. “ Vừa nãy ta thấy hắn ở bên kia, nhưng xa quá không tiện chào hỏi, nếu không ta đã sai người sang xem hắn có rảnh không, mời qua nói chuyện rồi.” Liên Thủ Tín nói. “ Mau mời người vào đi.” Liên Mạn Nhi nói. Quản sự đi ra, lát sau đích thân đưa Trương Thiên Hộ vào, Liên Thủ Tín đi ra tiếp đón, Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng không tránh đi, mọi người làm lễ chào hỏi nhau xong mới phân chủ khách ngồi vào ghế. Hai năm nay, Trương Thiên Hộ theo Trầm Lục cũng được trọng dụng, xem phong thái bây giờ cũng lão luyện hơn trước. “ Lục gia ở biên cương bận việc, Trung thu không về được, nên sai ta về nhà tặng lễ, nhân tiện đến miếu Nương nương dâng hương … còn có một ít thổ sản của biên cương, Lục gia đặc biệt dặn dò ta mang đến đây.” Trương Thiên Hộ nói xong, liền đưa qua danh mục quà tặng. “ ……. Lục gia thật là khách sáo quá, …. Lại phiền Trương Thiên Hộ phải đi một chuyến ……” Liên Thủ Tín vội vàng đáp. Danh mục vẫn như cũ đưa đến tay Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi mở ra xem, bên trong quả nhiên là thổ sản của biên cương, quả trăn, hạt thông, hạt dẻ, còn có táo, quả táo so với bình thường nhỏ hơn một chút, vị chua ngọt, còn có thịt khô, cá khô, đều là đặc sản của biên cương, những thứ này địa phương khác chỗ có chỗ không, nhưng không thể ngon bằng ở biên cương. Hiện nay, Liên gia và Trầm gia bốn mùa đều có lễ vật lui tới, lễ của Liên gia tất nhiên là đưa qua phủ thành, lễ của Trầm gia vì nguyên nhân Ngũ lang và tiểu Thất đều ở phủ thành nên cũng đưa qua nhà ở đường Tùng Thụ. Mà phần này do Trầm Lục đặc biệt tặng qua, không nói là lễ, chỉ phái người về mà nhân tiện đưa qua ít thổ sản. Trầm Lục làm vậy cũng không phải là lần đầu tiên. Mấy năm nay hai nhà Liên Trầm qua lại mật thiết, Trầm Lục rất thường phái người đến, mọi người cũng quen rồi. Liên Mạn Nhi xem danh sách xong trong lòng thầm tính toán xem tặng những gì để nhân tiện nhờ Trương Thiên Hộ đem về luôn. “ Lục gia Trung thu không về được, không biết trước Tết có về không?” Liên Mạn Nhi hỏi. “ Chắc đầu tháng chín mới về được, sau đó còn phải đi kinh thành ….” Trương Thiên Hộ vội trả lời. “ À ….” Liên Mạn Nhi à một tiếng, vị trí của Trầm Lục cũng không dễ ngồi, quanh năm suốt tháng công việc quấn thân, rất ít thời gian nhàn rỗi. “ Lục gia còn viết một cái thiếp cho Ngũ gia.” Trương Thiên Hộ nói xong lấy từ trong tay áo ra một phong thư. Phong thư đương nhiên lại đưa đến tay của Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi nhận thư không hề lập tức mở ra xem. Ngũ lang bây giờ đang ở phủ thành, lúc nãy nghe Trương Thiên Hộ nói, hắn từ biên cương về phủ thành trước mới theo người của Trầm gia đến thôn Tam Thập Lý. Vậy thư gửi cho Ngũ lang sao không đưa cho hắn ở phủ thành mà đưa đến đây, lúc ở phủ thành bận quá nên quên chăng? Liên Mạn Nhi không xem thư mà chỉ nhận lấy. “ Đợi Ngũ ca ta về ta sẽ chuyển cho huynh ấy.” Liên Mạn Nhi nói một câu. Trương thị và Liên Mạn Nhi hỏi thăm vài câu về sức khỏe của Trầm Lục sau đó rời khỏi, để Liên Thủ Tín tiếp Trương Thiên Hộ. Mẹ con hai người về hậu viện bận rộn an bài chuẩn bị cơm nước, lát nữa giữ Trương Thiên Hộ ở lại dùng cơm. Liên Mạn Nhi gọi quản sự vào, hỏi có mấy người đi theo Trương Thiên Hộ sau đó dặn dò tiệc rượu riêng cho bọn họ. Tiếp đó mẹ con hai người lại thương lượng tặng lễ gì cho Trầm Lục, còn tặng cho Trương Thiên Hộ một phần lễ cảm ơn, thưởng cho mấy người đi theo hắn. An bài xong mọi thứ, Liên Mạn Nhi trở về phòng, nàng ngồi suy nghĩ cuối cùng lấy thư của Trầm Lục ra, dùng kéo cắt lấy ra một lá thư dài. Giấy viết thư của Trầm Lục dùng là giấy đặc chế, tất nhiên không phải là loại giấy Cán Hoa giống như của Trầm Cẩn, giấy viết thư của hắn không có mùi phấn son mà cách chế biến rất tinh tế cao siêu. Màu xanh nhạt cùng vàng mỏng đan vào nhau ẩn hoa văn, trên giấy có toát ra một mùi đàn hương nhè nhẹ. Loại giấy này, chỉ có Trầm Lục mới có, nghe nói có thợ chuyên làm giấy cho hắn. Giấy như vậy, có thể nói chính là cách Trầm Lục đề phòng giả mạo. Chữ trên giấy Liên Mạn Nhi không hề xa lạ, chính là nét chữ của Trầm Lục. Đầu thư không viết chữ chỉ có dấu chấm, phía dưới câu đầu tiên chính là thấy chữ như gặp người. Trong thư viết những chuyện vặt ngày thường, lưu loát vài chữ nói về tình hình hiện tại của hắn, lại nói đầu tháng chín hắn về phủ thành lúc đó gặp sẽ nói nhiều hơn. Sau cùng còn nói một câu, lần trước quần áo Trương thị tặng hắn rất thích. Liên Mạn Nhi đọc thư xong, ngồi một lát sau đó đem phong thư cất vào hộp trang điểm. Năm nay, trong nhà có chuẩn bị quần áo mùa đông và một số đồ chống lạnh định đem đến biên cương, xem ra, có thể đưa một ít cho Trương Thiên Hộ mang đi trước. Đến tối Khúc tiên sinh tiếp khách, Trương Thiên Hộ ở lại Liên gia ăn cơm, ngày hôm sau, Trương Thiên Hộ cùng mấy người Trầm gia trở về phủ thành, Trương Thiên Hộ chỉ cùng đi nửa đường, sau đó rẽ hướng khác đi biên cương phục mệnh. Ngày mười lăm tháng tám, ba người nhà Liên gia cộng thêm Khúc tiên sinh cùng nhau ăn trưa. Bởi vì Tết ( Trung thu ) nên hai ngày nay trường học nghỉ, các tiên sinh khác về nhà ăn Tết, tiểu Long, tiểu Hổ cũng được đón về nhà, chỉ có Khúc tiên sinh ở lại. Tuy không có tổ chức gì lớn nhưng buổi tối nhà Liên Mạn Nhi vẫn mời người đến ngắm trăng ở ao sen.