“Không sai, bà làm xong rồi bưng tới cho mẹ. Khi đó mẹ còn thoáng cái cảm động, không ngờ mẹ chồng lại hạ mình hầu hạ mẹ trong tháng. Sau đó, mẹ liền ăn một ngụm, nhưng khi ăn một miếng vào miệng rồi, miếng thứ hai mẹ cũng không muốn ăn nữa.” Trương thị gật đầu, “Khi đó mẹ vừa mới vào cửa lại đang trong tháng, nhưng trong lòng hoảng hốt cũng suy nghĩ ra chút chút ẩn ý, người ta không muốn cho mẹ ăn. Mẹ liền dứt khoát nói mẹ không muốn ăn. Còn bị bà ấy quở trách mẹ hai câu, nói mẹ làm mình làm mẩy. Bà cầm chén bưng ra ngoài, trước khi đi còn nói với mẹ, đừng nói là bà keo kiệt không muốn cho mẹ ăn, là mẹ chính mình không muốn ăn. …. khi đó cha con không có bên cạnh chỉ có một mình mẹ ở trong nhà, hắn đã đi ra ngoài đi làm việc từ sớm. Lão gia tử thì đang ở trong phòng nghỉ ngơi, mẹ lại da mặt mỏng liền không giám nói cái gì, nếu lúc đó có thể lớn mật một chút, mẹ liền để cho lão gia tử tới nếm thử, sau đó nhìn xem bà ấy sẽ làm như thế nào? Khi đó mẹ thật là ngu!” “Ba nội khẳng định biết mẹ ngại ngùng không muốn làm lớn chuyện, sợ bị mất mặt.” Liên Mạn Nhi liền nói. Con dâu đang trong tháng phải tịnh dưỡng ở trong phòng, Cha chồng nhất định phải tránh mặt. Huống chi, Liên lão gia tử từ trước tới giờ luôn luôn có thái độ không quan tâm đến chuyện giữa Chu thị cùng mấy con dâu. Trương thị là người hiền lành phúc hậu, còn là người đặc biệt đàng hoàng quy củ, sẽ không đem Liên lão gia tử kêu đến làm lớn chuyện. “Chuyện này ta còn nhớ rõ.” Triệu thị liền nói, “Lão thái thái nấu cho ta ăn, ngay trước mặt ta bà thả một nhúm muối. Rồi đem cho ta, ta không ăn được liền nói ta không muốn ăn, ta còn trộm nhìn thấy, một hồi sau bà liền thả lại vào nồi, một bên vừa nấu một bên vừa nếm thử lại.” “Cái kia về sau lại như thế nào, cuối cùng để cho ai ăn?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. “Còn có thể là ai vào đây, là lão cô con ăn chứ ai. Bà ở trong món móng heo hầm bỏ thêm đồ ăn, một lát sau liền lén cho lão cô con ăn. Chuyện này bà ấy cũng lén lén gạt lão gia tử.” Trương thị liền nói, “Thật ra thì, lão thái thái căn bản không cần phải như vậy. Đồ ăn đó dù có nấu đàng hoàng cho mẹ ăn, mẹ cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn một mình. Ca của con còn đang trong tháng, mẹ ăn gì là lão cô con đều ăn đó, chị con một chút cũng không được chia, mẹ còn phải dấu diếm người khác, từ một chén của mẹ phân ra cho tỷ con. Cái trứng chần nước sôi của mẹ mà thêm một muỗng đường, là lão cô con phải nhiều hơn một muỗng.” “Một tháng sau, mẹ gầy đi mấy cân, trong suốt thời gian đó lão cô con liền mập lên một vòng.” Trương thị cuối cùng thở dài nói. Rời xa sự áp bách Chu thị ngày càng lâu, Ngày ngày trôi qua đều đặc biệt thư thái, Trương thị lại càng có thể thanh tĩnh, dùng ánh mắt của người bình thường mà đi xem lại cuộc sống của mình trong quá khứ. “Bà nội khẳng định cũng sẽ không cho rằng mẹ có tính tình tốt.” Liên Mạn Nhi liền nói. “Con nói đúng rồi đó.” Trương thị gật đầu “Người ta nói, thì bà lại nói bà không ăn của ta miếng nào. Đều chừa cho Tú nhi ăn, là mẹ tự mình vui vẻ nhường lại. Tú nhi khi đó là một đứa bé có biết cái gì đâu.” “Bà ra tay với Hà thị, chuyện này dù mẹ không nhìn thấy tận mắt nhưng mẹ cũng có thể đoán được là như thế nào, khẳng định cũng giống như mẹ khi đó. Đồ ăn nấu thật mặn, mẹ nghĩ đến còn phải cho anh của con bú, nên mẹ ăn một miếng thì sẽ không ăn thêm. Khi đó trong nhà nếu muốn mua lương thực tinh, cũng mua không nổi. Đối với chuyện cho anh con bú, nếu sữa không đủ mà muốn nấu cho anh của con uống nước cơm gạo tẻ gì đó, thì căn bản là không được. Nên mẹ không muốn ăn nữa. Nếu sữa không đủ, anh của con nhất định phải chịu đói. Mẹ không nỡ ăn. … nhưng nàng là người tham ăn, dù có mặn thì đó cũng là thịt, bình thường đều ăn không được. Nàng nhất định là liều mạng ăn.” Triệu thị gật đầu, nàng còn nhớ rõ chuyện lúc đó. “Lão thái thái thêm chút ít muối, là có ý định không cho nàng ăn. Nàng liều mạng ăn, lão thái thái khẳng định mất hứng. Sau đó liền ra sức kiếm chuyện làm khó dễ nàng, ăn cơm lạnh canh thừa gì đó, củi cũng không cho đủ làm cho nàng ta cũng khó lòng mà chịu đựng. Huống chi là một tiểu hài tử còn chưa đủ tháng, ăn không đủ no, phòng không đủ ấm lại nhiều lần lăn qua lăn lại, thật là nói không còn sẽ không còn.” Trương thị vừa nói chuyện, vành mắt cũng có chút đỏ lên. Tiểu hài tử chưa đủ tháng, là nhà người nông dân trong Tam Thập Lý Doanh Tử thổ ngữ nông thôn, chỉ chính là chỉ hài tử còn chưa đầy tháng, có lúc cũng dung để nói về tiểu hài tử chưa đủ trăm ngày. “Thời điểm ta sinh ra Diệp nhi của chúng ta, thì càng cái gì cũng không có. Nhà mẹ đẻ bên kia không ai tặng đồ cho ta, chỉ có một ít thân thích và người quen trong thôn đến cho ta đồ xuống sữa, lão thái thái đều nói rất là thấu tình đạt lý, đến khi tất cả đều thu lại rồi, thì một cái trứng gà bà cũng không muốn cho ta ăn.” Triệu thị giơ tay áo lên, lau đi ánh mắt ướt át, quay đầu nói với Liên Diệp nhi” Diệp Nhi, con phải nhớ rõ ân tình của tứ thẩm con, nếu không phải tứ thẩm con lén lút nấu cho ta trái trứng gà gì đó, hiện tại cũng không nhất định còn có hai mẹ con ta sống khỏe mạnh như vậy.” “Nương, Tứ thẩm. . . . . .” Liên Diệp Nhi liền bật khóc lên. Chuyện này thật là, Liên Mạn Nhi vỗ trán, không biết làm sao mà đề tài lại biến thành hai chị em dâu nhớ lại mùi vị ngọt ngào và đau khổ, cùng lên án mẹ chồng ngược đãi con dâu. Liên Mạn Nhi có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng không có ngăn cản Trương thị cùng Triệu thị. Hai chị em dâu này ở nhà cũ kia, đều phải chịu muôn ngàn khổ sở mà sống sót đến giờ. Có thể thổ lộ hết tâm tình tích tụ trong lòng, cả về thể xác và tinh thần của hai người thoải mái hơn mới là tốt nhất. Hơn nữa, nàng cũng có chút tò mò, thủ đoạn và chiêu thức của Chu thị dùng để hành hạ con dâu rốt cuộc thế nào? “Tẩu nói xem lão thái thái người này, sao lại làm ra chuyện độc địa như thế, bà không phải là không hiểu. Chính khuê nữ của bà, bà cũng yêu thương cưng chiều như bảo bối, còn đối với chúng ta, sao bà lại lạnh bạc như vậy.” Trương thị nói với Triệu thị, “Giống như khuê nữ của bà là do cha mẹ sinh dưỡng, còn chúng ta chính là gió lớn thổi tới vậy.” “Mẹ, mẹ và Tam bá mẫu đối với bà nội mà nói, không phải là gió lớn thổi tới sao?” Liên Mạn Nhi không nhịn được nói, “Ai u, không đúng, còn không bằng gió Phong thổi tới kia. Bà khẳng định cảm thấy bà phải bỏ sính lễ ra cưới về, bà tốn tiền là bà lỗ lã, vậy thì từ trên người hai người lấy về mới đúng.” Những lời này của Liên Mạn Nhi, giống như chó ngáp phải ruồi, đem Trương thị và Triệu thị đang chìm trong tình cảm đau khổ thổi bay đi đâu mất. Trương thị vốn còn muốn nói nàng cũng có mang theo đồ cưới tới đây, nhưng nghĩ đến Triệu thị chỉ mang theo hai kiện xiêm y tùy thân vào cửa, nàng liền không nói nữa. “Con là đứa bé nói chuyện không suy nghĩ cẩn thận chút nào ” Trương thị quở trách Liên Mạn Nhi một câu, “Con dâu đi theo hầu hạ nhi tử sống qua ngày, còn phải làm việc cũng chịu qua không ít khổ nhục, còn phải sanh con dưỡng cái khai chi tán diệp, cho dù không thể giống như thương yêu khuê nữ, thì đó cũng là người nhà của mình, không có cần hành hạ như vậy. Người như bà nội con rất ít ” “Đúng vậy, vừa bá đạo vừa thiên vị, cha Diệp Nhi ở trong thành, cũng không biết hiện giờ như thế nào?” Triệu thị nói đến đây lại lo lắng cho Liên Thủ Lễ. Hai chị em dâu liền cảm thương thay cho con cháu của Chu thị bị tổn thương bởi bất công, sau là nói đến Tứ Lang. “Đứa nhỏ này, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì đi. . . . . .” Hai ngày sau khi Tứ Lang mất tích, bỗng nhiên trở lại Tam Thập Lý Doanh Tử. Ngày đó thời điểm rời nhà, Tứ Lang mặc trên người một bộ quần áo mới, lúc trở lại đã rách nát không còn bộ dáng như lúc ban đầu. Trên người Tứ Lang dính đầy bụi đất, cả người giống như gầy đi một vòng, cằm dưới và trên mặt một mảnh bầm đen, không biết là đã xảy ra ẩu đả gì. Bộ dạng Tứ Lang như vậy nhìn qua giống như già đi vài tuổi, căn bản nhìn không giống một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi. Tứ Lang là do Liên Thủ Tín trên đường nhìn thấy nên mang về. Tứ Lang trở về, nhà cũ lại có một phen náo nhiệt. Hà thị ôm Tứ Lang vừa khóc vừa gào, Liên Thủ Nghĩa lại làm ra vẻ mặt thâm trầm khó lường, Chu thị thì lại một lần nữa nhô cao cái eo lên. Dĩ nhiên, lại muốn làm trò trước mặt mọi người, vì sống lưng của bà còn chưa có khom qua một lần nào. “Bây giờ không phải đã trở lại hay sao? Ta đã nói mà. Cho dù ta chết đi rồi, hắn cũng không thể chết được đâu. Mệnh cứng ngắc thế kia. Còn muốn để bắt ta đền mạng cho hắn, cả đám mất hết lương tâm. . . . . .” Chu thị lại mắng một trận, khó có dịp bà được lên mặt nhưng không có cao giọng quá mức, hơn nữa cũng không vì chuyện này mà ầm ĩ thêm. “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!” Liên lão gia tử run run rẩy rẩy nói lớn, ông thật lòng vì chuyện Tứ Lang bình an trở về mà cao hứng. Hai ngày này ông trôi qua cũng không dễ dàng, Liên lão gia tử đã gầy đi một vòng, bọng nước nổi lên ngoài miệng còn chưa khỏi. Trên đầu vốn còn có chút tóc đen, hai ngày này tất cả đều chuyển trắng. Thế cho nên khi Liên Thủ Tín nhìn thấy ông như vậy, liền kinh ngạc trố mắt một hồi lâu, nhưng ngay sau đó lòng lại cảm thấy chua xót, chua xót trong lòng bất giác lan tràn ra cả trên mặt. Tứ Lang không nói tiếng nào liền rời nhà đi, lúc trở về lại có bộ dáng này, trừ Liên Thủ Nghĩa phô trương thanh thế mắng hai câu, thì người khác cũng không có nói cái gì. “Lão Tứ a, làm phiền con đã đem Tứ Lang tìm trở về. Con đã làm được một chuyện vô cùng quan trọng, con chính là đại công thần của Liên gia chúng ta!” Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Tín nói. “Cha, lúc đang trên đường trở lại, con đụng phải Tứ Lang.” Liên Thủ Tín thành thật nói cho Liên lão gia tử biết. Hắn đi đến nông trường ở phía tây, nên không biết chuyện Tứ Lang rời nhà. Trên đường trở lại, nhìn thấy Tứ Lang, mới đem hắn mang về tới. Dọc theo con đường này, Liên Thủ Tín đã hỏi Tứ Lang, nên biết đại khái sự tình đã xảy ra. Tứ Lang nói với Liên Thủ Tín, đương nhiên là oán trách Liên lão gia tử và Chu thị thiên vị cô cả hắn như thế nào, không đem con cháu xem trọng. Liên lão gia tử lại hỏi Tứ Lang hai ngày này đã đi đâu, ban đầu Tứ Lang không chịu nói, sau đó mới từ từ nói hai câu. “Cái gì, Tứ Lang đi Bát Miếu Tử ?” Trương thị kinh hãi nói. Liên Thủ Tín từ nông trường trở lại, liền đi qua nhà cũ đưa Tứ Lang trở về trước, lúc này mới về đến nhà mình. Giờ phút này, hắn đang cởi bỏ áo khoác dày ở ngoài ra treo lên, một bên rửa tay rửa mặt trong chiếc bồn nước, một bên vừa nói chuyện cùng thê nhi đang đứng ở cửa. “Đúng, chính hắn nói như vậy.” Liên Thủ Tín cầm khăn vừa lau mặt vừa nói chuyện. “Vậy nhất định là đi nhà lão Vương rồi.” Trương thị liền lập tức đoán được. “Trừ chỗ đó ra, hắn còn có thể đi đâu.” Liên Thủ Tín liền nói, “Mọi người chắc không ai nghĩ tới chuyện này đi, cái tên tiểu tử này!” Quả thật, ai cũng không nghĩ tới, Tứ Lang sẽ đi đến Bát Miếu Tử, tìm nhà lão Vương, muốn vãn hồi cọc hôn sự này. Tứ Lang làm như vậy, phải cần cam đảm lớn như thế nào chứ? “Ai u, hắn đối với cô nương nhà lão Vương tâm ngọt như vậy! Vậy hắn có tìm được nhà lão Vương hay không, người ta nói thế nào?” Trương thị liền tò mò hỏi Liên Thủ Tín. “Hắn cũng rất chịu khó, gặp được người liền hỏi thăm, thật đúng là để cho hắn tìm được nhà rồi.” Liên Thủ Tín liền nói, “Chẳng qua đáng tiếc. . . . . .” Liên Thủ Tín lắc đầu than thở, Tứ Lang tìm được đến cửa nhà lão Vương, nói lời thề son sắt và theo sát người ta giải thích, nhưng kết quả, nhà lão Vương nói bọn họ tin tưởng lời Tứ Lang nói…, tin tưởng Tứ Lang là người tốt. Nhưng ở trong việc hôn sự, lại không có thay đổi chủ ý. Còn nói nhà bọn họ không xứng với Tứ Lang, cô nương nhà bọn họ và Tứ Lang không hợp. Tứ Lang chơi xấu ở lỳ nhà người ta không chịu đi, cuối cùng là nhà lão Vương kêu người cùng thôn, đưa Tứ lang đuổi ra tới cổng thôn. Tứ Lang mặc trên người một thân xiêm y rách nát, hơn phân nửa là do trong lúc xảy ra xung đột với người của Bát Miếu Tử không cẩn thận mà bị rách, có thể là nóng lòng muốn hòa giải mà làm việc không suy nghĩ, tình hình lúc đó chắc không vui vẻ gì. Cái này chắc do người ta sợ gây ra chuyện lớn liên lụy đến mạng người, đã nhẹ tay rất nhiều. Nghe nói Tứ Lang còn đánh bị thương hai người bên phía người ta. “Do người ở đó là người đàng hoàng, nếu như ở xa hơn trong núi, gặp phải gia đình thợ săn, Tứ Lang có thể trở lại hay không còn không biết được.” Liên Thủ Tín ngồi lên trên giường gạch, uống ngụm nước trà rồi ăn điểm tâm. Hắn trở lại đã qua giờ ăn cơm, không muốn Trương thị phải thu xếp nấu cơm bận rộn vì hắn, nên trước hết cầm điểm tâm ăm tạm, buổi tối lại cùng thê nhi cùng nhau ăn một bữa thật ngon. “Tiểu tử này rất Thỏ đầu, nếu có thể dùng ở đúng chỗ thì tốt biết bao nhiêu.” Vừa ăn, Liên Thủ Tín vừa thở dài nói. Thỏ đầu, là thổ ngữ của nhà người nông dân Tam Thập Lý Doanh Tử, đại khái ý là mạnh mẽ, có đầu óc tinh ranh nhanh nhẹn. “Hắn giờ cũng đã là Thỏ đầu rồi, nhà cũ bên kia bởi vì hắn mà xảy ra chuyện xém tí nữa lật trời rồi còn gì.”