Edit: mai nguyen Beta: Nora “Hẳn là như vậy.” Liên Mạn Nhi ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói. “Bà mà sợ Đóa Nhi?” Trương thị hoài nghi nói: “Người ngoài thì khó mà nói, nhưng ở trong cái nhà này, bà còn sợ người nào a, mẹ thấy ai bà cũng không sợ.” Từ trước đến giờ, trước mặt mọi người trong nhà, nhất là trước mặt đám con dâu, Chu thị vô cùng cường ngạnh bá đạo. Hơn nữa, Chu thị phô trương khí thế vô cùng lớn, mấy đứa con dâu của Liên gia như Trương thị và Triệu thị e ngại Chu thị nhất. Cho nên, ở trong mắt Trương thị cùng Triệu thị, trên cái thế giới này, quả thực không có người Chu thị e ngại, huống chi đối phương lại là Liên Đóa Nhi. Liên Mạn Nhi liền cười nói với Trương thị: “Mẹ, mẹ nói vậy cũng đúng. Bà nội không sợ người biết phân rõ phải trái, không sợ người thiện tâm, không sợ người ta tôn bà thành trưởng bối. Đối với những người không nói đạo lý, tâm bất thiện, trở mặt liền không nhận bà, mẹ nói bà có sợ không?” “Ừ.” Trương thị hiểu được. Kỳ thật nói trắng ra, Chu thị người này chỉ biết lấn thiện sợ ác. Mà tình huống của Liên Đóa Nhi rất đặc thù, không thể dựa theo lẽ thường suy xét. Nói đến Liên Đóa Nhi, Chu thị thường xuyên mắng người ta là tâm sói, lòng dạ độc ác…, nhưng đối với phẩm hạnh của Liên Đóa Nhi ngược lại bị bà đánh giá rất khách quan. Lòng dạ Liên Đóa Nhi ác độc, tay làm việc phi pháp, lại không thông minh, trong tay từng dính qua mạng người, hơn nữa còn có một người mẹ bị chết thảm. Tương lai Liên Đóa Nhi cơ hồ đã được xác định, danh tiếng không còn gì để mà băn khoăn. Chu thị lấn thiện sợ ác, hơn nữa bà có cảm giác rất nhạy cảm, phán đoán được người nào có thiện ý, người nào ác ý. Cho nên, đương nhiên Chu thị phải sợ Liên Đóa Nhi, không muốn đắc tội Liên Đóa Nhi nhiều hơn nữa. Liên lão gia tử đối với Liên Đóa Nhi cũng lựa chọn thái độ lẩn tránh. Trong lòng hai ông bà chưa chắc đã không muốn sớm gả Liên Đóa Nhi ra ngoài, nhưng Chu thị không có năng lực như vậy, còn Liên lão gia tử mặc dù có năng lực, nhưng tính cách ông lẩn tránh thế kia, cho nên cũng rất dè dặt mà không muốn chủ động xử lí chuyện này. Bây giờ Liên Thủ Nhân ở nhà cũ tương đương giống như người tàng hình. Cơ hồ không phát biểu ý kiến ở trước mặt người khác. Đối với Liên Đóa Nhi, thái độ của ông ta luôn biểu thị sao cũng được. Mà Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị, với tư cách anh trai và chị dâu tựa hồ cũng không tiện chủ động thu xếp chuyện này. Mà đám người Liên Thủ Nghĩa, trong chuyện Liên Đóa Nhi cũng đi theo hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến. Tạo thành tình cảnh đặc thù của Liên Đóa Nhi như ngày hôm nay, mọi người nhà cũ không chào đón nàng, nhưng lại không thể đắc tội nàng, chỉ có thể tận lực không chú ý đến nàng, mong đợi ai đó có thể chuyển vị “Thần”, hoặc là nói chuyển mầm tai họa này đi. Nhưng họ lại không muốn tự mình động thủ, hoặc là không có năng lực động thủ. Là Liên Đóa Nhi cắt hư đồ thêm trang cho Liên Chi Nhi thì sao, dù sao nàng ta cũng đã là heo chết không sợ nước sôi rồi. Liên Mạn Nhi nghĩ: mấy người nhà cũ kia đang ngóng trông một nhà các nàng sớm giải quyết sự tình của Liên Đóa Nhi đây mà. “Tâm tư này của Liên Đóa Nhi quá không lương thiện rồi!” Trương thị thở dài nói: “Lão thái thái thật đúng là, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.” Liên Mạn Nhi cười: “Mẹ, mẹ mới biết chuyện này à.” “Nhất định bà muốn xơi tái chúng ta đây mà!” Trương thị buồn bã nói: “Lòng hảo tâm của chúng ta xem như bị cho chó ăn rồi. Thấy chúng ta kính bà, bà liền nhận định mẹ và cha các con không dám hạ ngoan tâm với lão nhân bà.” Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ nói không sai.” Biết ẩn tình đằng sau đồ thêm trang của nhà cũ, Liên Mạn Nhi lại tiến thêm một bước xác định phán đoán của mình. Lúc này, Liên Chi Nhi muốn phong quang xuất giá, cho dù trong lòng Chu thị không thoải mái, nhưng bà cũng không phải không hoàn toàn cân nhắc tình huống trước mắt. Cho nên, không phải ngay từ đầu bà đã muốn gây ngột ngạt. Nhưng chuyện rắc rối lần này của Liên Đóa Nhi, Chu thị cũng không muốn nghiêm túc coi trọng, cũng không muốn hao tốn khí lực mua đồ thêm trang bổ sung cho Liên Chi Nhi, vì vậy, liền cầm đồ có sẵn trong tay tới góp cho đủ số. Mà những vật mang đến góp cho đủ số này còn có thể làm cho Trương thị và Liên Chi Nhi không được thoải mái, hiển nhiên Chu thị càng thêm vui mừng khi thấy chuyện thành ra như vậy. Mà sau khi xong chuyện, cho dù có người tới truy cứu, bà cũng có đầy đủ lý do đùn đẩy. Nói cho cùng, bà vẫn không coi một nhà Liên Mạn Nhi vào đâu, hơn nữa trong lòng còn có oán khí. Nhưng mà, đối với chuyện lần này, một nhà Liên Mạn Nhi cũng không cảm thấy bất ngờ. “Cả đời Chi Nhi chỉ có một đại sự này thôi, ngày đó chúng ta đến nhà cũ, lời gì cần nói cũng đã nói cả rồi. Lão thái thái bên kia coi như cả đời cũng không thay đổi được. Sao mà lão gia tử cũng không chú tâm, haiz… không muốn nói nữa. Đối với bọn họ mẹ đã sớm chết tâm rồi, đã như vậy, còn có thể nảy sinh trò gian trá mới mẻ nào nữa chứ.” Trương thị tự nhủ. “Mẹ không làm người xấu, sao lại trêu phải người này chứ.” Cuối cùng, Trương thị lại nói. “Mẹ, chúng ta đừng để trong lòng là được.” Liên Chi Nhi an ủi Trương thị: “Dù sao con cũng sớm quen rồi.” “Ừ” Trương thị nhẹ gật đầu, bà đưa thay vuốt vuốt tóc Liên Chi Nhi: “Chi Nhi à, sau này con gả đến Ngô gia, chuyện nhà cũ bên kia càng không ảnh hưởng tới con rồi. Con và Gia Hưng cũng không cần tới nhà cũ thăm hỏi, cách bọn họ càng xa càng tốt, biết không.” Không mong đợi sẽ không thất vọng. Dù hơi bực bội vì mấy thứ thêm trang của nhà cũ đưa tới, nhưng chút chuyện nhỏ này rất nhanh được xua tan bởi bầu không khí vui mừng náo nhiệt. Nhị Lang và La Tiểu Yến cũng ôm Nhị Nữu Nữu tới thêm trang cho Liên Chi Nhi. Vừa vào nhà, La Tiểu Yến đang ôm Nhị Nữu Nữu đã muốn quỳ xuống khấu đầu cho Trương thị. “Không lễ không tết, mau đứng dậy đi, chúng ta không hứng thú loại lễ tiết này.” Trương thị vội sai người đỡ La Tiểu Yến đứng dậy, sau đó nghiêm mặt nói: “Cháu đứa nhỏ này, không phải thẩm đã nói với cháu rồi à. Thẩm nói lại lần nữa, sau này còn làm như vậy, thẩm sẽ không cho cháu vào cửa.” “Không có lần sau, không có lần sau đâu ạ.” La Tiểu Yến thấy Trương thị rất nghiêm túc thì vội vàng cười nói. Trương thị lại kéo La Tiểu Yến đến ngồi trên kháng, rồi đón lấy Nhị Nữu Nữu đến quan sát con bé một lượt. Nhị Lang cùng La tiểu Yến từ La gia thôn tới, ngài trời rất lạnh, Nhị Nữu Nữu được khoác áo bông dày, bên ngoài còn bao thêm một lớp chăn mỏng. Trong nhà ấm áp, Trương thị liền đặt Nhị Nữu Nữu lên kháng, cởi bỏ chăn, bế Nhị Nữu Nữu lên. Được La Tiểu Yến cho bú sữa đầy đủ, nửa năm qua Nhị Nữu Nữu rắn chắc hơn một chút, trong trong ngoài ngoài đều được La Tiểu Yến chăm sóc vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. “Dáng điệu nhỏ nhắn rất xinh xắn a.” Lý thị, Trương Vương thị cũng đang ngồi trên kháng, mọi người ai cũng đến ôm Nhị Nữu Nữu. Mặt Nhị Nữu Nữu phúng phính, da trắng nõn, ngũ quan đều tập hợp đầy đủ những ưu điểm của Nhị Lang và Triệu Tú Nga, hiển nhiên sau này lớn lên sẽ là một cô nương trắng trẻo, thanh tú. “Hai ngày trước chúng cháu đã muốn đến, nhưng trong xưởng của Nhị Lang bề bộn nhiều việc, hôm nay mới giành được chút thời gian rảnh đến đây ạ.” La Tiểu Yến vừa uống chén trà nóng, vừa đặt bao tư trang lên kháng, định bụng thêm trang cho Liên Chi Nhi. Đồ Nhị Lang cùng La Tiểu Yến chuẩn bị để thêm trang cho Liên Chi Nhi là hai xấp vải đỏ thẫm, một đôi vòng tay bạc Hỉ Thượng Mi Sao, hai cặp vớ và một đôi bao gối. Xấp vải là loại miên lăng cực tốt mua được ở hiệu vải trên trấn. Vòng tay bạc cũng là loại mới làm, trọng lượng không nhẹ, phẩm chất cũng không tệ lắm. Vớ cùng bao gối đều là chất liệu miên lăng tốt, phía trên thêu hoa văn đơn giản. Đường may tinh mịn đều đặn, kỹ thuật thêu có vẻ hơi thô ráp. Con gái nhà nông nhất định phải học may vá, mà thêu hoa, cũng không phải mỗi một cô nương đều có cơ hội và điều kiện học được. Mà muốn học cho đường nét tinh xảo thì càng không mấy dễ dàng. Nhà Liên Mạn Nhi có mở cửa hàng bách hóa, nàng thường hay gánh vác trách nhiệm tính toán sổ sách, vì vậy, chỉ cần liếc sơ qua, đối với phần đồ thêm trang này cần phải chi tiêu bao nhiêu cũng đã đo lường được một cách đại khái. La Tiểu Yến đưa đồ tới thêm trang, phần lớn đều dùng tiền đặt mua, có lẽ hơn hai xâu tiền, hẳn là phải dùng đến ba xâu tiền cũng không chừng. Khoản tiền này đối với gia cảnh của Nhị Lang cùng La Tiểu Yến mà nói, thật sự là một hậu lễ không hề nhỏ. “Đều là người một nhà, cháu có thời gian rãnh may hai món là đủ rồi. Hai cháu còn nhiều chỗ phải tiêu dùng, đừng vì chuyện này mà đi vay tiền người ta…” Trương thị cũng có chút băn khoăn, bà cũng lường được trong tay Nhị Lang cùng La Tiểu Yến không thể có số tiền này, muốn mua sắm những món kia, nhất định phải vay tiền mới đủ. “Tứ thẩm, chúng cháu không vay tiền đâu ạ.” La tiểu Yến rối rít nói với Trương thị: “Tứ thúc, Tứ thẩm thường ngày vẫn chiếu ứng cả nhà chúng cháu, hôm nay là đại sự của Chi Nhi muội, chúng cháu làm ca ca cùng tẩu tẩu thế nào cũng phải có chút vật bày tỏ. Đây là một mảnh tâm ý của chúng cháu.” “Tứ thẩm, thẩm ngàn vạn lần đừng nói không nhận mà. Nếu thẩm xem chúng cháu là cháu trai, cháu dâu thì nên nhận lấy mới phải ạ.” La Tiểu Yến thấy Trương thị có ý muốn khước từ, liền vội vàng nói. Người ta thành tâm thành ý đưa lễ tới thêm trang, đương nhiên không có đạo lý nào lại để cho người ta mang về. Có qua có lại, sau này bổ sung lại là được. Tuy Trương thị vẫn hơi canh cánh trong lòng, nhưng cũng rất vui vẻ. Không phải bà coi trọng tiền bạc, mà là coi trọng tấm lòng của Nhị Lang cùng La Tiểu Yến có thể dùng số tiền đó mua đồ tới thêm trang cho Liên Chi Nhi. Hai người họ thật sự coi trọng chuyện này, coi trọng Liên Chi Nhi, đương nhiên cũng là coi trọng một nhà Liên Mạn Nhi. “Đến tiệc cưới của Chi Nhi muội chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới, rất náo nhiệt. Tứ thẩm, cháu nói trước, đến lúc đó cháu và Nhị Lang sẽ tới sớm, bọn cháu đều phụ giúp một tay, có chuyện gì cần, Tứ thẩm cứ việc sai bảo bọn cháu. Cháu cũng sẽ gọi đệ đệ Tiểu Ưng và muội muội Tiểu Tước đến. Nhị Lang và Tiểu Ưng có thể làm chân chạy mang thức ăn và rửa chén đĩa, hai người bọn họ đều làm được. Cháu và Tiểu Tước cũng có thể rửa chén đĩa, đến lúc đó rửa chén đĩa cứ coi như là phần việc của bọn cháu.” La Tiểu Yến rất chân thành, vừa nói đến đã nhận làm chuyện bận rộn nhất, bẩn nhất cũng là mệt mỏi nhất. “Sao có thể để cho các cháu bận rộn.” Trương thị cười không ngậm miệng được: “Chúng ta đây là gả khuê nữ, những chuyện kia cứ để mấy người Gia Hưng quan tâm đi. Đến lúc đó các cháu nhớ tới sớm dự tiệc với chúng ta. Nhớ mang theo đệ đệ muội muội đến, còn cha mẹ cháu nữa, cũng mời họ đến dự tiệc.” Đến khi La Tiểu Yến cáo từ ra về, Liên Mạn Nhi gói hết mấy món điểm tâm và chút ít trái cây lại, để đầy cả một giỏ, đưa cho La Tiểu Yến mang về nhà ăn. Đưa tiễn La Tiểu Yến cùng Nhị Lang ra về, Trương thị nhìn lại đồ hai người đưa tới thêm trang, khó tránh khỏi lại có chút cảm khái. “Vợ Nhị Lang người này, ngược lại lại rất hiểu chuyện.” Trương Vương thị liền nói. “Nguyên lai rất ra dáng dâu con nhà nông, xem ra cũng không phải là người nhà bình thường có thể nuôi dưỡng ra được .” Lý thị cũng nói. “Nếu trong nhà nàng không có nhiều gánh nặng như vậy, cũng coi như xứng đôi với Nhị Lang, là cửa hôn nhân tốt.” Trương thị nói. Lời này đương nhiên là đứng ở góc độ Liên gia mà nói. Lời tiếp theo, hiển nhiên là xuất ra từ miệng Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín mới từ tiền viện trở lại, nhìn đồ Nhị Lang và La Tiểu Yến đưa đến thêm trang, ông cũng như Trương thị, đoán phần lễ này là hai người đi vay mượn mới có được. “La Tiểu Yến còn gạt ta, nói là không vay tiền.” Trương thị liền nói. Nhưng mà, bọn họ rất nhanh đã biết được, La Tiểu Yến không hề nói dối.