Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 746
Edit: Mèo
Beta: Nora
“Chu gia còn chuyện gì khác sao tẩu?” Trương thị gấp gáp hỏi tới.
Chuyện Chu gia những tưởng đã lắng xuống. Ngày đó cha con Chu gia đến cơm trưa cũng không ăn, chỉ cầm theo một chút lương khô Liên lão gia tử cho rồi vội vã rời đi. Khi đó tuyết đang rơi, tuy Liên lão gia tử là người như vậy nhưng cũng không lưu bọn họ ở lại một đêm.
Thế nhưng chuyện này lại không hề phai nhạt đi trong chủ đề nói chuyện của mọi người. Cơ hồ mỗi ngày nhà nào cũng ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nghị luận đề tài này, họ xem như một truyện cười mà bàn tán say sưa. Ngay cả tiểu hài tử mới cao bằng mép giường cũng biết, nói là nhà cũ Liên gia lấy về một cô vợ ngốc, còn bị vợ ngốc đánh. Bởi vì bị đánh ba lần bốn lượt không chịu nổi nên mới đuổi người về.
Nhưng bất kể đàm luận thế nào, tất cả mọi người đều biết rất ít chuyện gia đình Chu gia.
Nhà mẹ đẻ Trương thị nằm khuất trong núi ở thôn Thiêu Oa, mà nhà mẹ đẻ Trương Vương thị lại còn khuất sâu hơn trong núi, các nàng có thể biết rõ sự tình Chu gia nhiều hơn cũng có khả năng.
“Các ngươi ở bên này cách quá xa nên không biết. Nhà các nàng rất nổi danh ở đó.” Trương Vương thị nói với Trương thị.
Vốn Trương Vương thị cũng không biết đến mấy người nhà Chu gia. Chu gia cách nhà mẹ đẻ Trương Vương thị đến hơn mười dặm. Bởi vì lần này
Liên lão gia tử cho Liên Thủ Nhân xem mắt Chu Đại Nữu, mọi chuyện bị làm ầm ĩ lên mà bắt đầu đồn đãi đến tận thôn Thiêu Oa bên kia. Mọi người nghị luận rối rít, một người truyền cho một người, vì vậy Trương Vương thị mới biết chút ít sự tình.
Niên đại này không có công cụ truyền tin nhanh chóng nhưng chuyện bát quái thì cứ nhốn nháo vang vọng, không hề thua kém tốc độ cũng như phạm vi lan truyền. Người nhà nông luôn luôn đi chợ. Phiên chợ là nơi tập kết hàng hóa, đồng thời cũng là nơi tập hợp và lan truyền tin tức bát quái của mười dặm tám thôn.
Nói thí dụ như hai thôn Tam Thập Lý Doanh Tử và thôn Thiêu Oa, mặc dù ở cách xa nhưng người hai thôn đều đi họp chợ ở thôn Kháo Sơn. Chuyện
Liên Thủ Nhân được đồn đại ở chợ trong thôn Kháo Sơn, sau đó lan truyền ra khắp thôn Kháo Sơn và các thôn làng chung quanh trong núi.
“Nương, đến tột cùng là chuyện quan trọng thế nào?” Trương Thải Vân gấp gáp hỏi tới một câu: “Chu Đại Nữu kia ngốc điên bẩm sinh hay do bệnh mà thành ạ?”
Tuy Chu Đại Nữu chỉ ở Tam Thập Lý Doanh Tử một đêm nhưng được lưu truyền như một truyền thuyết. Đối với người trong truyền thuyết, tất nhiên mọi người rất tò mò.
“Ngốc bẩm sinh.” Trương Vương thị liền nói: “Cha mẹ nàng cũng không gian dối. Cha nàng cũng tàm tạm. Mẹ nàng quả thật là người ngốc. Nhà nàng còn hai huynh đệ đều cao lớn thô kệch. Tất cả đều có tâm trí không được đầy đủ, nhưng ngốc nhất chính là nàng… Ban đầu nàng cũng chỉ ngốc thôi, thật sự có khả năng làm việc. Chuyện nổi điên là sau này.”
Liên Mạn Nhi vừa hỏi, vừa đưa cho Trương Vương thị chén trà nóng nhuận hầu: “Vì sao nàng lại phát điên? Có phải do bệnh gì không ạ?”
“Không phải bị bệnh mà do giận đến điên thôi.” Trương Vương thị nhận lấy chén trà uống một hớp lớn, lúc này mới tiếp tục nói: “Bị nhà chồng cứng rắn đuổi về nhà cho nên vì quá giận mới phát điên.”
Trương thị thất kinh: “Trước kia Chu Đại Nữu đã gả cho người khác?”
“Sao lại không gả qua, còn gả qua hai ba lần rồi kìa.” Trương Vương thị liền nói: “Nàng ta cũng không phải hai mươi lăm, hẳn đã ba mươi rồi
ấy chứ.”
Lần đầu tiên nghe được tin tức này mấy người đều giật mình.
“Hai tên nhà Võ gia kia thật không ra thứ gì.” Liên Thủ Tín ở bên cạnh liền nói.
“Lúc trước nàng gả đi cũng gạt người ta nàng không phải kẻ ngốc, cho nên mới bị người ta đuổi về nhà hả?” Trương thị lại hỏi.
“Không hề giấu giếm là đằng khác. Người nhà lão Chu cũng rất trung thực. Mà chuyện này cũng không giấu giếm được, chỉ cần nhìn nhau một hồi là có thể nhìn ra rồi mà.” Trương Vương thị liền nói.
“Trước đó cũng biết Chu Đại Nữu này cũng làm được việc, sao còn bị đuổi trả trở về? Không phải bởi vì ăn nhiều quá chứ?” Trương thị khó hiểu.
Thật ra thì ở niên đại này, cho dù là cô nương ngốc cũng có thể gả ra ngoài. Dĩ nhiên giả dối sẽ không được sống tốt. Mà người ta chịu cưới cô nương ngốc cũng bởi không lấy được người có điều kiện tốt hơn. Vợ ngốc cũng là vợ, cũng có thể tạo thành một nhà đầy đủ, cũng có thể sanh con dưỡng cái, hoàn thành nghiệp lớn truyền lại hương khói.
Cho nên, nếu trước đó biết tình huống Chu Đại Nữu thì sau này cũng sẽ không lấy lí do nàng ngốc mà đem nàng gửi trả về nhà.
“Không phải do ăn nhiều.” Trương Vương thị lắc đầu nói: “Là bởi vì Chu Đại Nữu không sinh dưỡng (không sanh đẻ được) được.”
“A.” Trương thị bừng tỉnh đại ngộ.
Chu Đại Nữu trước sau gả qua ba gia đình, chia ra không đều qua năm năm, bốn năm, hai năm… cuối cùng cũng bởi vì nhà chồng thấy nàng ta không có hi vọng mang thai hài tử, mới gửi trả nàng về nhà.
Người ta cưới vợ ngốc, cho dù sinh ra nhi tử ngốc thì cũng là nhi tử có thể truyền lại hương khói. Chu Đại Nữu không thể sinh, người ta không chịu lưu nàng là phải.
“Lúc bị nhà thứ hai hưu trở về thì có bệnh điên kia rồi.” Trương
Vương thị thở dài nói: “Đến nhà thứ ba bệnh này càng ngày càng quá tà dị, nàng lại không thể sinh, kết quả vẫn bị người ta trả về. Lần này đi, bệnh kia càng lợi hại hơn, đương nhiên không nhà nào chịu cưới nàng.”
Khách quan mà nói, thân thế Chu Đại Nữu rất đáng thương. Nàng không làm gì sai, bị tạo hóa ban cho bộ dạng đó cũng không phải do nàng ta lựa chọn. Nhưng thực tế chính là tàn khốc như vậy.
Chu Đại Nữu như vậy, Chu gia như vậy, căn bản không thể nào đòi người khác mười mấy lượng bạc sính lễ.
Dĩ nhiên, không phải bây giờ Liên Mạn Nhi mới đoán được chuyện này.
Vào ngày Liên lão gia tử mời người tới thì mọi người cũng đã biết rồi.
Căn bản Chu gia không hề đòi hỏi sính lễ gì cả, họ chỉ muốn tìm nhà chồng cho khuê nữ nương tựa là được.
Đương nhiên mười mấy lượng bạc kia là do huynh đệ Võ gia đòi. Hai người đó muốn gạt hai đầu, đòi Liên lão gia tử xuất ra một số tiền lớn.
Cho nên, ngay lúc đó mấy người tới hòa giải mới nói muốn đưa huynh đệ Võ gia lên nha môn, trị bọn họ tội lừa gạt.
Hôm nay biết chuyện Chu Đại Nữu đã trải qua, người một nhà Liên Mạn
Nhi càng thêm hiểu rõ trình độ vô sỉ và lòng dạ hiểm độc của huynh đệ Võ gia.
“Nếu lão gia tử biết những chuyện này sẽ càng phát hỏa cho coi.” Liên Thủ Tín thở dài nói: “Lương tâm hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu quả thật đã bị chó tha mất rồi.”
Liên Mạn Nhi ăn ngay nói thật: “Trên đời này không có bức tường nào mà không có gió lọt qua, con thấy mấy ngày qua, ông nội hẳn đã biết.”
“Mấy người đó từ đầu tới cuối đều lợi dụng Chu gia là người trung thực, ngu ngốc. Đến Chu Đại Nữu không thể sinh dưỡng, lại từng gả cho người khác mà cũng không có ý muốn bỏ sót.” Trương thị suy nghĩ một chút, lại nói.
Mọi người nghị luận một hồi, cuối cùng đều cảm thấy Chu gia đáng thương, còn huynh đệ Võ gia thật đáng giận.
“Không biết tình huống Chu Đại Nữu thế này. Nếu đã biết… lão gia tử cho mấy trăm văn tiền cũng đúng.” Trương thị lẩm bẩm.
Mọi người nói xong chủ đề Chu Đại Nữu, lại nói đến tình hình chuẩn bị hôn sự và đồ cưới cho Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân, càng nói càng cao hứng.
Ăn cơm xong, Lý thị và Trương Vương thị còn nói đến lúc đó sẽ tới thêm quà cưới cho Liên Chi Nhi, rồi còn giúp đỡ Trương thị xử lý chuyện xuất giá nữa. Trương thị đương nhiên gật đầu đáp ứng, sau khi hẹn ngày, mấy người Trương gia ngồi xe rời đi.
Tối đến, mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới thăm. Trương thị kể lại chuyện Trương Vương thị đã nói với các nàng. Triệu thị và Liên Diệp
Nhi cũng thổn thức theo.
“Trong thôn cũng đồn đãi chuyện này rồi nhưng không được chi tiết như vậy. Không biết hai ngày nữa truyền thành cái dạng gì.” Liên Diệp
Nhi nói với Liên Mạn Nhi: “Trưa hôm nay mẹ Nha Nhi đến nhà muội ngồi, là bà nói.”
“Đúng rồi, ngày đó muội với nương không qua hỗ trợ, có ai nói gì không?” Liên Mạn Nhi nhỏ tiếng hỏi Liên Diệp Nhi.
“Không có ai nói gì cả. Chắc chẳng ai quan tâm đâu.” Liên Diệp Nhi cũng nhấp miệng cười, sau đó lại nói: “… Nghe nói hai ngày này ông nội đã ngã đầu rồi.”
Ngã đầu là thổ ngữ nông thôn của Tam Thập Lý Doanh Tử để hình dung bộ dạng một người sầu khổ, phiền não.
“Cha muội đi qua xem hai lần, ông nội cũng không nói chuyện lớn. Cha muội ngồi một hồi liền quay về.” Liên Diệp Nhi lại nói.
Chờ sau khi Triệu thị và Liên Diệp Nhi đi, Trương thị cùng Liên Thủ
Tín nhỏ giọng thương lượng, nói có nên đi xem Liên lão gia tử một chút hay không. Thói quen này không chỉ là do Trương thị hiếu thuận. Trương thị là người rất dễ bị xúc động, biết được Chu Đại Nữu đáng thương,
Trương thị càng thêm tràn đầy hảo cảm với chuyện Liên lão gia tử cho cha con Chu gia mấy trăm văn tiền.
“Hôm nay ta gặp Tam bá rồi, nghe nói lão gia tử không có đại sự gì, chỉ là trong lòng không dễ chịu. Chúng ta đừng nóng vội, chờ chuyện hòa hoãn một chút, tránh cho… Tránh cho lão gia tử nghi ngờ, để ông không đa tâm. Chờ chuyện này hòa hoãn xuống, tránh khỏi sượng mặt của ông.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền nói.
“Vẫn là chàng nghĩ chu đáo.” Trương thị cũng gật đầu nói.
Nhà cũ Liên gia kể từ sau chuyện Chu Đại Nữu vẫn còn u ám. Người một nhà thấy vẻ mặt Liên lão gia tử và Chu thị, trên mặt ai cũng không có bóng dáng nụ cười.
Trong đó, cuộc sống của Liên lão gia tử là trôi qua khó khăn nhất, bởi vì ông là người để trong lòng chuyện này nhất. Bản thân Liên lão gia tử đã vô cùng khó chịu, còn có người muốn làm ông càng thêm khó chịu.
Ban đầu Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã cố gắng phản đối Liên lão gia tử hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân. Hôm nay chuyện náo thành như vậy, đương nhiên miệng mồm hai người sẽ không xuất ra được lời hữu ích gì rồi. Hai người thấy bên ngoài không ngừng truyền bá chuyện Chu gia thì càng hả hê.
Thậm chí còn đi ra đi vào châm chọt Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân.
Nhiều tiền bạc như vậy nhưng cứ trôi đi như nước, còn phô bày bản thân mình cho mọi người làm trò cười lúc trà dư tửu hậu. Bây giờ nói không hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân nữa, nhưng chuyện làm mai cho Tứ Lang càng thêm khó khăn.
Bởi vì sự kiện này, danh tiếng nhà cũ Liên gia càng thêm vang dội, lại không phải là danh tiếng dễ nghe, còn một chuyện quan trọng nữa, bọn họ cũng không còn nhiều tiền như trước.
Mặc dù sắc mặt Chu thị âm trầm, nhưng bà vẫn ăn ngon ngủ yên như trước, chuyện này cũng không làm bà để ý. Liên Thủ Nhân càng trở nên trầm mặc. Liên lão gia tử thì cơm nước không vô. Mấy ngày sau, Liên lão gia tử kêu những người khác ra khỏi phòng, chỉ kêu Liên Thủ Nhân đến trước mặt.
“… Con thu dọn chăn đệm một chút. Về sau, con cứ chuyển đến phòng này ở.” Trầm mặc hồi lâu, Liên lão gia tử rốt cục mở miệng nói.
Liên Thủ Nhân nghe lời Liên lão gia tử nói tựa hồ như bị sét đánh,
ông ta ngơ ngác hồi lâu rồi khóc quỳ phịch xuống, nhưng không nói gì cả, chỉ khóc gọi “Cha”. Hiển nhiên ông ta biết hàm nghĩa hành động lần này của Liên lão gia tử, trong lòng cũng không nguyện ý.
“Không ai chống lại mệnh trời được” Liên lão gia tử từ ái nhìn đỉnh đầu hoa râm của Liên Thủ Nhân, chậm rãi giơ tay lên.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
45 chương
30 chương
5 chương
100 chương
10 chương