Edit: Dao Dao Beta: Tiểu Tuyền Giữa hè mưa nhiều, mà lúa mì đã chín sợ nhất là nước mưa, vì vậy, thời cơ thu hoạch lúa mì vụ đông phải được nắm giữ thật vững, không thể sớm cũng không thể trễ, hơn nữa tốc độ thu hoạch phải nhanh, cũng chính là gặt gấp mà nhà nông vẫn thường nói. Đây là tranh thời giờ với ông trời, thành công gặt gấp. Thu lúa mì, đứa ở trong nhà dĩ nhiên đi hết, còn cả đứa ở tại điền trang La gia thôn cũng gọi qua, Liên Thủ Tín còn thuê nhiều người làm công nhật khác nữa. Trừ những người này ra thân thích cũng tới giúp đỡ. Cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng, Trương Thanh Sơn mang theo hai con trai và hai còn dâu đều tới. Bên Liên gia, Liên Thủ Lễ cũng tạm gác việc làm mộc lại, đi cùng với Triệu thị. Bên nhà cũ, Liên lão gia tử cũng nói muốn tới giúp, nhưng bị Liên Thủ Tín ngăn cản lại. Thói quen của nhà nông, sống đến già thì làm đến già, chưa tới khi nhắm mắt, thì tay chân bọn họ sẽ không nghỉ làm việc. Liên lão gia tử là người cần cù nhất trong số nông dân. Hiện tại nhà cũ có chưa tới hai mươi mẫu, cũng không cần Liên lão gia tử trồng trọt, nhưng Liên lão gia tử vẫn tự thân đi làm, bình thường khi không làm việc cũng chăm sóc vườn rau. Nhưng việc thu hoạch lúa mì này, cũng là việc mệt mỏi nhất, hơn nữa lại là giữa hè, mặt trời chói chang phơi đất nóng như lửa, bất kể thế nào Liên Thủ Tín cũng sẽ không đồng ý để Liên lão gia tử tới giúp. “……..Người thu hoạch đều đủ rồi, mướn không ít người.” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử, “Cha lớn tuổi rồi hoặc sáng sớm hoặc tối khi không quá nóng tới xem một chút là được………..cha, cha bị bệnh một trận rồi, cần cẩn thận thêm mọi mặt.” “Vậy cũng được” Liên lão gia tử cũng không quá kiên trì, ông biết giờ bên Liên Thủ Tín cũng không thiếu người, không nói mướn công nhật, chính là không cần tiền, Liên Thủ Tín lên tiếng cần người giúp đỡ, cũng có nhiều người vội vàng tới giúp. Nếu ông thật sự đi giúp Liên Thủ Tín cắt lúa mì, Liên Thủ Tín còn phải tìm người chăm sóc ông, mệt nhọc thêm, vậy không phải là giúp đỡ mà gây thêm phiền phức cho Liên Thủ Tín. Tình cảnh trong nửa năm này, khiến Liên lão gia tử đối mặt với Liên Thủ Tín, càng về sau càng thông suốt, tính tình cũng xuôi theo rất nhiều. “Cha sẽ không đi, đại ca, nhị ca của con cũng vậy. Không phải cha xót bọn chúng, mà sợ chúng đi, làm thì không làm còn gây thêm phiền cho con.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín, “Đứa nhỏ Kế Tổ kia, làm việc cũng không tốt lắm, bình thường theo ta làm vài mẫu thì cũng tạm được,…….để cho huynh đệ Nhị lang đi, ngươi xem, nếu chúng làm không được thì con cứ đuổi chúng về.” Liên lão gia tử nói vậy, so với gán Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa cho Liên Thủ Tín thì thông tình đạt lí hơn rất nhiều. Ông cũng đã nhìn ra, muốn Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa thân cận với nhà Liên Thủ Tín là quá gian nan. Nhưng lứa tiếp theo, cũng chính là lứa Nhị lang này, thì còn hi vọng. Liên Thủ Tín đối với cháu mình, nhất là mấy đứa cháu cùng qua những ngày gian khổ trồng trọt, không có thói quần áo lụa là, thì vẫn còn tình cảm. Liên Thủ Tín cũng không cần người nhà cũ giúp đỡ, nhưng hắn cũng hiểu tâm ý của Liên lão gia tử, Liên lão gia tử nói mềm mỏng như vậy, Liên Thủ Tín liền đồng ý. “Để cho Nhị Lang tới đây đi, những đứa khác còn nhỏ, công việc này vất vả bọn họ không chịu được.” Đến ngày thu lúa mì, cả nhà Liên Mạn Nhi đều dậy thật sớm. Tiểu Thất muốn đến Niệm viên đọc sách với Trầm Khiêm, nhưng Liên Mạn Nhi đã cùng Trầm Khiêm nói rồi, mấy ngày này nàng sẽ không đi. Ba mẹ con Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, dù không cần xuống ruộng cắt lúa mạch, nhưng các nàng muốn tự mình lo thức ăn hai ngày này. Ăn điểm tâm xong, Liên Thủ Tín đổi lại quần áo vải đay đi làm ruộng, quần áo gọn gàng đi ra ngoài, mang theo thân thích, đứa ở và người làm công nhật đi thu dọn công cụ, chất lên xe, đoàn người quy mô lớnđi ra ruộng. Bên nhà cũ không chỉ có Nhị Lang tới, còn có Tứ Lang, Lục Lang và Liên Nha Nhi tới. “………bảo cháu tới đây giúp nhóm lửa….” Liên Nha Nhi nắm chặt vạt áo của mình, nhút nhát nói. “Ngày nóng nực, đâu cần cháu nhóm lửa, đi theo Mạn Nhi tỷ đi.” Trương thị đã kéo Liên Nha Nhi qua, để Liên Mạn Nhi dẫn nàng theo. Về phần Tứ Lang và Lục Lang, nói muốn xuống ruộng giúp thu lúa mì, Liên Thủ Tín cũng không nói gì, cho họ lên xe đi theo một lượt, cùng nhau xuống ruộng. Hắn không tính toán chúng giúp được thêm bao nhiêu việc, chẳng qua lúc ăn cơm thêm hai đôi đũa thôi. Nhà nông làm các loại chuyện lớn nhỏ, người ta vội đến làm giúp, còn có cả trẻ con choai choai có quan hệ rất tốt với chủ nhà đi theo, cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Liên Mạn Nhi thấy Liên Nha Nhi mặc quần áo vải thô, chỗ khuỷu tay, đầu gối đều có mảnh vá, nhưng đường may lại tinh mịn đều đặn, liền đoán không phải Hà thị làm. “Nha Nhi, quần áo này của muội, là ai vá dùm?” Liên Mạn Nhi lôi Liên Nha Nhi vào nhà ngồi, hỏi. “Dạ, là muội tự vá.” Liên Nha Nhi đáp. “Quần áo của Lục Lang, cũng do ngươi vá đúng không?” Liên Diệp Nhi ở bên cạnh cũng hỏi một câu. Hôm nay rất nhiều người tới nhà Liên Mạn Nhi, trừ người xuống ruộng giúp, còn có Ngô Vương thị, Ngô Gia Ngọc, Liên Diệp Nhi tới giúp nấu cơm, Trương Thải Vân dĩ nhiên cũng đã tới. Lý thị không đến vì phải ở nhà trông bọn trẻ, giữ nhà. “Ừ” Liên Nha Nhi vừa gật vừa đáp. Tất cả mọi người không khỏi lắc đầu than thở, Liên Nha Nhi đúng là trẻ nhỏ nhà nghèo sớm quản gia, cái nghèo này, cũng không phải chỉ trên mặt vật chất. Liên Mạn Nhi cũng đã đến nhà cũ mấy lần, biết quần áo Liên Nha Nhi đang mặc, là bộ tốt nhất của nàng rồi. Nàng suy nghĩ một chút, liền mở tủ của mình, lấy ra một bộ váy áo vải đay khá mới. Đây là quần áo may năm ngoái của nàng, năm nay đã chật ngắn rồi, nhưng Nha Nhi vẫn mặc được. Liên Mạn Nhi so áo váy này với thân người Liên Nha Nhi, Liên Nha Nhi gầy nhỏ hơn nàng, bộ váy áo này vừa hợp với vóc người Liên Nha Nhi. “Hẳn là suýt soát.” Sau khi so xong, Liên Mạn Nhi liền nói: “Nha Nhi, hôm nay trời nóng, muội cởi bộ quần áo đang mặc ra thay bộ này đi.” Liên Nha Nhi vẫn nắm chặt vạt áo, mặc dù ánh mắt nhìn bộ váy áo có chút vui mừng và hâm mộ, nhưng lại không dám đưa tay nhận. Trừ nhân tố tính cách trời sinh, đứa trẻ bị xem nhẹ, nhất là lớn lên trong loại hoàn cảnh như ở nhà cũ, dù có quá nhát gan cũng không khiến người ta thấy ngoài ý muốn. Bản thân Liên Mạn Nhi là trường hợp đặc biệt không cần phải nói rồi, Liên Diệp Nhi thành như bây giờ, cũng là bị ép. “Nha Nhi, muội đừng sợ, ở đây đều là người nhà chúng ta. Bộ quần áo này, ta cũng không mặc qua nhiều, nếu muội không chê, thì cho muội làm bộ đồ để tắm rửa.” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói. “Cầm đi, Nha Nhi, là Mạn Nhi tỷ cho muội.” Liên Chi Nhi ở bên cạnh cũng nói, vừa nghĩ xem mình có xiêm y nào thích hợp để cho Liên Nha Nhi mặc liền tìm cho nàng. Trương Thải Vân, Liên Diệp Nhi, Ngô Gia Ngọc ở bên cạnh cũng khuyên. Trong nhà hiện giờ không có người lớn, đều là mấy tiểu cô nương tuổi xấp xỉ nhau, mới đầu Liên Nha Nhi còn câu nệ, dần dần cũng buông lỏng nhiều. Liên Nha Nhi nghe khuyên bảo, đổi lại váy áo vải đay. Vải đay này ban đầu là Ngô gia tặng, mỏng nhưng nhìn không thấu, mặc vào tất nhiên thoải mái thoáng mát hơn vải thô nhiều, hơn nữa màu nhuộm cũng đẹp, trên bề mặt còn có hoa Trương thị và Liên Chi Nhi thêu. Tiểu cô nương tuổi mới lớn, ai không thích quần áo xinh đẹp. Liên Nha Nhi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, trên mặt lúc lộ vẻ vui mừng, lúc lại là e lệ. Trương thị đi tới, thấy Liên Nha Nhi mặc quần áo Liên Mạn Nhi, cũng cười khen mấy câu. Liên Nha Nhi đã thay bộ đồ mới, nhưng vẫn chú ý quần áo cũ của mình như trước, gấp gấp xếp xếp chồng lại xong, vẫn thấy không hợp, xem xem để ở đâu, dường như không yên lòng. “……Để đây đi, muội yên tâm, không ai lấy đâu. Chờ lúc muội về, dù chính muội có quên, chúng ta cũng sẽ giúp nhắc muội mang về.” Liên Mạn Nhi liền nói. Lúc này Liên Nha Nhi mới yên tâm để đồ cũ xuống. Mấy tiểu cô nương hi hi ha ha cười nói một chút, gần tới buổi trưa, tất cả các nàng tới tiền viện, giúp đỡ làm việc. Trương thị không cho các nàng vào bếp. “Khói xông lửa cháy, lại là ngày này, các con lại chỗ râm mát, rửa sạch đồ ăn được hái giao cho là được.” Nấu cơm trong phòng bếp trừ vợ Hàn Trung, còn có vợ mấy hộ nông dân khác tới giúp, thậm chí Trương thị và Ngô Vương thị không cần nhúng tay, dĩ nhiên sẽ không để mấy tiểu cô nương đi nhóm lửa, bắc bếp. Nhóm Liên Mạn Nhi, thêm nha đầu Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh, đem ghế nhỏ ngồi ở chỗ thoáng mát, có nàng dâu mang rau xanh, chậu gỗ to và nước tới, mấy tiểu cô nương vừa nói vừa cười, vừa nhặt rửa rau. Loại chuyện lặt vặt này, đối với con gái nhà nông quen việc, quả thật dễ như là chơi. Liên Nha Nhi ít nói, nhưng làm rất lưu loát. Mới đầu Liên Mạn Nhi còn sợ nàng giống Hà thị, nhưng nhìn một lúc, phát hiện Liên Nha Nhi tay chân lưu loát, đồ ăn cũng nhặt rửa sạch sẽ, Liên Mạn Nhi mới yên lòng. Bởi vì Liên Nha Nhi ít nói, Liên Mạn Nhi liễn dẫn dắt nàng nói. Liên Nha Nhi rất thành thật, Liên Mạn Nhi hỏi gì nàng đáp nấy. “Mẹ ta nghĩ, ông nội không cho nàng tới, giữ nàng ở nhà trông nhị nữu nữu nhưng ông sẽ cho ta tới. Cha mẹ ta, cũng vui vẻ cho ta tới đây…..” Nói đến đây, hẳn là nghĩ tới điều gì đó Liên Thủ Nghĩa và Hà thị dặn, Liên Nha Nhi có chút xấu hổ cúi đầu. Đối với điều Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nói, Lien Mạn Nhi có thể đoán sơ sơ, nhưng sợ Liên Nha Nhi lúng túng, nàng cũng không gặn hỏi nữa. “Đại tẩu ở nhà làm gì, sao nàng không tới?” Liên Mạn Nhi liền hỏi tiếp. “Đại tẩu trông đại nữu nữu, còn phải giữ Đóa Nhi tỷ, Đóa Nhi tỷ ầm ĩ mà đại tẩu còn phải nấu cơm………….” Liên Nha Nhi liền nói. “Đóa Nhi làm ầm ĩ, làm ầm ĩ gì, sao lại làm ầm ĩ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. “……….Nàng cấu trộm đại nữu nữu, bị đại tẩu nhìn thấy…….”Liên Nha Nhi liền nói.