Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 569
Edit: An
Đêm ba mươi – đêm trừ tịch có bão tuyết cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm. Ngược lại, mọi người càng thêm hăng hái bừng bừng, nói tuyết rơi là điềm báo năm nay được mùa.
Mùng một tết, một màn tuyết trắng bạc bao phủ cả thế giới. Nhà Liên
Mạn Nhi dậy rất sớm, Liên Thủ Tín dẫn người đi quét tuyết, sau đó cả nhà vội vã ăn bữa sáng đơn giản, ăn mặc chỉnh tề rồi ra cửa.
Giống như hôm qua Liên Thủ Tín đã hứa hẹn, các nàng phải đi đến nhà cũ, chúc tết Liên lão gia tử và Chu thị.
Đường ngoài thôn vì chưa có ai đi qua, nên nhà Liên Mạn Nhi ngồi trên hai cỗ xe la, phía trước có quản sự Hàn Trung dẫn đứa ở quét tuyết mở đường, từ từ đi vào trong thôn. Sau khi vào thôn, đường dễ đi hơn nhiều. Nhà nông dân phần lớn đều chịu khó, lại là mùng một tết nên người bình thường đều dậy sớm, quét sân nhà mình, cũng tiện tay quét đường đi trước cửa nhà.
Cũng không cần ai phân công, tất cả mọi người đều tự giác chịu trách nhiệm cho cửa nhà mình, người tốt bụng, chịu khó còn chủ động quét nhiều thêm một đoạn. Còn có người cướp việc quét dọn, mọi người chào hỏi lẫn nhau, vừa chúc tết vừa nói những lời tốt lành, làm cho buổi sáng sớm vốn vô cùng lạnh lẽo trở nên náo nhiệt ấm áp.
Đi vào trong thôn, Liên Thủ Tín dẫn theo Ngũ Lang và tiểu Thất xuống xe, đi bộ phía trước, thấy có người liền chào hỏi, nói chuyện. Trương thị cùng Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi vẫn ngồi trên xe, chỉ vén rèm xe lên, thấy ai quen biết cũng thân mật chào hỏi.
Cuối cùng, xe la dừng lại trước cửa nhà cũ Liên gia.
Liên lão gia tử là người chịu khó số một số hai trong thôn, vì vậy trong nhà cũ, kể cả đại môn đều được quét tước sạch sẽ hơn những nhà khác. Nhà Liên Mạn Nhi xuống xe, trừ Liên lão gia tử và Chu thị ra, mọi người ở nhà cũ đều ra đón.
Vào thượng phòng, chỉ thấy Liên lão gia tử và Chu thị ăn mặc gọn gàng ngồi trên giường gạch, dựa vào tấm dựa. Đối diện đầu giường đặt gần lò sưởi có bày hai ghế bát tiên, một bàn trà, hai ghế dựa nhỏ, còn có mấy băng ghế dài.
Liên Mạn Nhi vào phòng, đánh giá mọi nơi một lần. Trong phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ, mà những chiếc ghế và băng ghế kia đều đặc biệt chuẩn bị vì các nàng.
Vợ Hàn Trung và Tiểu hỉ ôm chăn nỉ và đệm gấm đi theo Liên Mạn Nhi vào phòng. Các nàng trải chăn đệm trên đất rồi đều đứng sang một bên chờ. Liên Thủ Tín và Trương thị dẫn đầu, mấy người Liên Mạn Nhi theo sau, hành lễ chúc tết với Liên lão gia tử và Chu thị đang ngồi trên giường gạch.
Sau khi lạy xong, cả nhà đứng dậy, vợ Hàn Trung và Tiểu Hỉ thu dọn chăn đệm, người một nhà nhộn nhịp ngồi xuống.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch, Chu thị lấy đệm giường mới tinh ra dùng. Liên Mạn Nhi nhận ra, đệm nhỏ này chính là cái lần trước Chu thị lấy ra cho nàng dùng. Kích cỡ đệm vừa đủ cho hai người ngồi.
Chu thị cũng không nhìn Trương thị, chỉ đưa đệm giường cho hai tỷ muội Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.
Không cần Chu thị nói thì Trương thị cũngbiết, Chu thị không muốn thấy nàng. Vì vậy, nàng để Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi ngồi đệm giường kia, còn nàng sai Tiểu Hỉ lấy đệm khác tới.
Đệm Tiểu Hỉ mang tới được Liên Mạn Nhi cầm lấy. Hai mẹ con nhìn nhau một cái, Trương thị và Liên Chi Nhi ngồi trên đệm giường, Liên Mạn Nhi ngồi lên đệm gấm nhà mình. Bởi vì lúc tới, cả nhà đã bàn bạc sẵn là sẽ không ngồi lâu nên ai cũng không cởi giày lên giường, chỉ ngồi ở mép mà thôi.
Chu thị nhìn thấy mọi việc, liền nhắm mắt, cái gì cũng không nói.
Hà thị làm con dâu tiếp khách, ngồi trên mép giường. Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới sớm hơn các nàng, giờ đang ngồi trên giường.
Mấy người Liên Mạn Nhi ngồi xong, các nam nhân của Liên gia cũng ngồi trên ghế và băng ghế. Liên Thủ Nhân được Liên lão gia tử sắp xếp cho ngồi trên một ghế thái sư, Liên Thủ Tín ngồi đối diện Liên Thủ Nhân. Hai bên ghế lần lượt là Liên Thủ Lễ, Ngũ Lang, tiểu Thất, Liên Thủ Nghĩa,
Liên Kế Tổ, Nhị Lang, Tứ Lang, Lục Lang chia ra ngồi.
Liên Mạn Nhi nhìn thứ tự ngồi trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ.
Liên lão gia tử coi trọng quy củ, thứ tự lớn bé. Dù đám người Liên
Thủ Nhân vô dụng, làm rất nhiều chuyện sai trái, ở ngoài có tiếng xấu thì trong nhà, Liên lão gia tử vẫn không quên, hơn nữa luôn nhắc nhở những người khác về địa vị lớn lao của Liên Thủ Nhân.
Ý định của Liên lão gia tử, đơn giản chỉ là nói cho mấy nhi tử nhỏ hơn như Liên Thủ Tín cùng với người nhà của bọn họ hiểu ra, dù Liên Thủ
Nhân, Liên Kế Tổ như thế nào, bọn họ đều là con trưởng, cháu đích tôn của Liên gia, các ngươi phải vĩnh viễn kính trọng bọn họ.
Tiếp xúc thời gian dài như vậy, Liên Mạn Nhi thấy Liên lão gia tử là người rất khó hiểu. Liên lão gia tử là người coi trọng chi tiết, ông biết cách thông qua những chi tiết nhỏ để truyền thụ thái độ và kinh nghiệm cho con cháu, cũng tạo thành dấu ấn khó phai trong lòng họ. Giống như thứ tự ngồi trong nhà này, giống như hôm nhà Liên Mạn Nhi giết lợn tết, Liên lão gia tử dẫn tất cả nam nhân ở nhà cũ theo, hơn nữa đều dẫn vào phòng khách, định cho ngồi vào.
Đó là Liên lão gia tử muốn nhắc nhở với nhà Liên Mạn Nhi cùng những người khác, xác định địa vị của các con cháu này.
Khi đó Liên Mạn Nhi đã nhận ra, cũng có chút bất mãn nhưng không tuyệt tình. Cả nhà nàng bàn bạc, cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ và Nhị Lang ngồi trên bàn tiệc để giữ thể diện cho Liên lão gia tử và nhà cũ Liên gia. Nhưng cũng không cho Tứ Lang va Lục Lang ngồi vào, nếu cho hai người này ngồi cùng sẽ là nể mặt quá mức.
Sau đó liền xảy ra sự việc Liên Thủ Nghĩa mượn rượu làm càn, hơn nữa
Liên Diệp Nhi còn lén nói với Liên Mạn Nhi, đối với chuyện Tứ Lang và
Lục Lang không được ngồi vào bàn tiệc, Hà thị rất bất mãn, còn nói xấu các nàng.
Liên Mạn Nhi không tức giận, chỉ cười nhạt, trong lòng cũng không coi trọng. Cho dù Liên lão gia tử tính toán tường tận, cho dù nhà cũ nghiêng trời lệch đất ra sao, thật ra cũng không thể rung chuyển được các nàng. Bởi vì hết thảy mọi thứ đều không thay đổi được một sự thật, đó chính là nhà nàng chiếm hết thế chủ động.
Có chút thể diện, các nàng muốn cho sẽ cho, không muốn cho sẽ không cho, căn bản không cần bận tâm, chỉ đơn giản như vậy.
Mà hôm nay tới đây chúc tết là việc không thể thiếu. Các nàng có lễ nghĩa, về phần đối phương như thế nào, đều không ảnh hưởng đến tâm tình của các nàng, chỉ tăng thêm chút hài hước cho câu chuyện mà thôi.
Bên này tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Liên lão gia tử tán gẫu với Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất.
Tưởng thị dẫn theo Liên Đóa Nhi và Liên Nha Nhi bưng khay lớn ra, đem nước trà và mâm đựng trái cây vào. Năm mới ở nhà nông, muốn chiêu đãi người quen tới chúc tết sẽ chuẩn bị nước trà, không có trà cũng phải chuẩn bị nước đường đỏ. Về phần mâm đựng trái cây, chỉ có người giàu mới có trái cây tươi, người bình thường chỉ có hạt hướng dương, đậu phộng mà thôi.
Hôm nay, trong số các con dâu của Liên gia, Hà thị không đủ tư cách,
Cổ thị địa vị không tiện, bị Chu thị căm ghét, chà đạp, hàng ngày đều giống chuột tránh mèo, lúc như thế này, nàng chỉ có thể nhóm lửa bên ngoài. Mà Tưởng thị đã mơ hồ có bộ dáng của con dâu làm chủ.
Tưởng thị tươi cười nhỏ giọng nói chuyện, rót trà cho mọi người. Sang năm mới, mọi người ở nhà cũ mặc đẹp hơn mọi khi, Liên Mạn Nhi nhìn qua, thấy ngoại trừ Liên lão gia tử và Chu thị thì chỉ có Tưởng thị là mặc đẹp nhất, một thân quần áo vải mới. Mà Liên Đóa Nhi và Liên Nghiên Nhi thì rõ ràng là mặc quần áo của người lớn sửa cho nhỏ lại.
Liên Nha Nhi trước sau ngơ ngác như một, mặt lộ vẻ khổ sở, mà Liên
Đóa Nhi mặt bình tĩnh, bĩu môi, không có chút ý cười, còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người khác.
Người bị Liên Đóa Nhi liếc nhiều nhất là Liên Mạn Nhi. Liên Đóa Nhi giống như không thể dời mắt khỏi Liên Mạn Nhi.
Trong mắt Liên Đóa Nhi, hôm nay Liên Mạn Nhi chính là ngôi sao, làm đau mắt nàng.
Hôm nay Liên Mạn Nhi vẫn chải tóc đơn giản buộc khăn trùm đâu như cũ, chỉ cài hai chiếc trâm vàng nhỏ hình tay phật, trên lỗ tai là hai khuyên tai vàng gắn ngọc trai. Cô bé mới mười hai tuổi, thân thể khỏe mạnh, mặt căn bản không cần trang điểm, Liên Mạn Nhi không đến mức mặt mày như vẽ, nhưng chỉ là gương mặt nõn nà trong trắng lộ hồng đã thắng được mọi thứ phấn trang điểm.
Hôm nay Liên Đóa Nhi cũng trang điểm qua, không chỉ dùng phấn thơm của Tưởng thị mà còn tỉ mỉ vẽ lông mày cong cong thật dài.
Nhưng một gương mặt vốn khiến nàng hết sức hài lòng như vậy, sau khi thấy Liên Mạn Nhi chỉ có thể lộ ra ghen tị và oán hận.
Liên Mạn Nhi chỉ là nha đầu chân to ở nông thôn, căn bản không thể so sánh với nàng. Hôm nay sở dĩ Liên Mạn Nhi thắng thế là vì trang sức vàng trên đầu nàng.
Liên Đóa Nhi oán hận nghĩ, không chỉ có trang sức mà còn cả xiêm y nữa. Không sai, chính một thân xiêm y này đã khiến Liên Mạn Nhi trở nên
ưa nhìn. Đó là loại xiêm y mà kể cả khi nhà nàng giàu có nhất thì nàng cũng chưa từng được mặc qua.
Liên Mạn Nhi ngồi trên mép giường liền chú ý tới ánh mắt bất thiện của Liên Đóa Nhi. Nàng cúi đầu nhìn mình một chút, hôm nay Liên Mạn Nhi mặc một bộ xiêm y màu đỏ lựu vừa người, quần màu da sóc, ngoài áo váy còn khoác một áo khoác da sóc màu hồng cánh sen, bởi vì trong nhà lạnh nên dù vào nhà, nàng vẫn không cởi áo khoác.
Lúc này, Liên Diệp Nhi lại gần nhỏ giọng nói chuyện với Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi liền nhẹ nhàng nâng tay, sửa sang vạt áo, lộ ra vòng tay mã não đỏ trên cổ tay.
Trong hộp đồ trang sức của Liên Mạn Nhi có mấy chiếc vòng vàng nhưng hôm nay nàng không đeo, chỉ đeo chiếc vòng mã não này. Chiếc vòng mã não này không phải vật quý giá nhưng rất được Liên Mạn Nhi yêu thích. Bởi vì màu sắc vòng tay này rất đều, mịn màng sáng bóng, khiến cho làn da của nàng càng nhẵn nhụi trắng mịn.
Mùng một tết, mọi người vốn nên mặc xiêm y, đeo trang sức tốt nhất của mình. Trang phục hôm nay của Liên Mạn Nhi, so sánh với gia cảnh, tủ quần áo hay hộp trang sức của nàng hiện nay đã là tương đối điệu thấp.
Tưởng thị bưng trà cho các nam nhân ngồi dưới đất xong, cũng đi tới đây, bưng trà nóng trên khay, theo thứ tự đưa cho Trương thị, Liên Chi
Nhi. Liên Đóa Nhi âm thầm bưng một chén trà, đưa về phía Liên Mạn Nhi.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
998 chương
150 chương
107 chương
19 chương
14 chương