Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 512
Nếu như Liên Thủ Tín không nhắc tới, LIên Mạn Nhi cơ hồ đã quên luôn Liên Kế Tổ.
“Đúng vậy, Kế Tổ có thi đỗ không, thi kiểu gì?”Trương thị nhìn Liên Thủ Tín một cái, cũng quay sang hỏi Ngũ lang.
“Kế Tổ ca có tới thi. . . . .hình như lúc đó không có phát huy tốt, thi không có đậu.”Ngũ lang liền nói.
Trong phòng mấy người cũng trầm mặc một hồi, cũng không có ai vì thế mà thổn thức. Đã trải qua ngàn lần kinh nghiệm, Liên Kế Tổ lại một lần nữa thi rớt, đã không còn làm cho người khác kinh ngạc. Liên Mạn Nhi không biết người trong nhà nghĩ như thế nào, nàng cho là, Liên Kế Tổ căn bản không thích đi học, chẳng qua là đem đi học trở thành một loại nghề nghiệp, một loại nghề nghiệp có thể trốn tránh lao động, khoe khoang thân phận hắn tài trí hơn người. Liên Kế Tổ thậm chí cũng không thèm để ý hắn có thi đậu hay không, hắn chỉ cần duy trì thân phận được nuôi dưỡng đi học.
“Dù sao. . . .Hiện tại phòng trên cũng đã tốt hơn, cũng từ từ thi đi, cuối cùng cũng có thể thi đậu. Có lẽ là do chưa tới thời điểm.” Trương thị nghĩ một đằng nói một nẻo. Nàng là muốn an ủi Liên Thủ Tín.
“Kế tổ đứa bé kia, tâm tính cũng không hư hỏng, chính là do nuôi dưỡng không đúng.Ai.”Liên Thủ Tín tựa hồ cũng không để ý ý nghĩ của
Trương thị, “Kế Tổ đi thi, là tình huống gì. Hai đứa đã gặp qua nhau chưa, ông nội bà nội con ở Thái Thương bên kia, đều khỏe cả chứ?”
“Kế Tổ ca đến sớm hơn con, hắn mang theo người phục vụ, ăn ở gì cũng thu xếp tốt. Con có hỏi, Kế Tổ ca nói ông nội và bà nội vô cùng tốt, bên Thái Thương kia gì cũng tốt. Thi xong, dán bảng, là hắn trở về Thái
Thượng.”Ngũ lang liền đem tình huống đại khái nói ra, cho thấy thời điểm ở phủ thành, hắn và Liên Kế Tổ cũng không thường lui tới.
Liên Mạn Nhi đối với lần này không có bất kỳ ý kiến gì, vốn là hai người trước kia cũng không thân, tính tình cùng hoàn cảnh lớn lên không hợp nhau, hơn nữa nhà các nàng cùng phòng trên thời gian đó xảy ra đủ loại chuyện, ngăn cách là ở chỗ đó. Mấy đứa nhỏ như các nàng, còn có
Trương thị. Thời điểm đối mặt với phòng trên bàn chuyện. Có thể tâm bình khí hòa, cũng là bởi vì tính cách các nàng ôn hòa, không thích mang thù, lại lo thể diện.
“Người ta cần chàng quan tâm sao? Không có nghe Ngũ lang nói, người ta bây giờ là quan, ra cửa đều có người phục vụ à.” Trương thị liếc Liên Thủ Tín một cái.
“Ta không có quan tâm hắn. Ta biết cho dù đổi vị trí nhiều lần cũng không đến lượt ta quan tâm. Ta chính là muốn hỏi ông bà nội của hắn một chút.” Liên Thủ Tín vội vàng giải thích.
Đề tài cứ như vậy mà bị chuyển hướng, cả nhà lại người một lời ta một câu hỏi thăm tình hình của Ngũ lang ở phủ thành. Mắt thấy đêm càng ngày càng khuya, Ngũ lang cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, Trương thị mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải kêu dừng lại.
“Ngũ lang ở phủ thành trời chưa sáng đã đi, chạy một ngày đường, trở lại cũng không được nghỉ ngơi. Ngũ lang, mẹ đi nấu nước nóng cho con, mau đi tắm, rồi đi ngủ sớm chút.” Trương thị liền đứng lên nói, “Sáng sớm ngày mai cũng không cần dậy sớm. Nghỉ ngơi cho thật tốt một chút.”
“Đúng vậy, có gì ngày mai lại nói tiếp.”Liên Thủ Tín cũng nói.
“Đúng vậy, ca, ca sớm đi nghỉ ngơi đi.”Liên Mạn Nhi lại nói.
“Vậy được.” Ngũ lang có chút mệt mỏi, nên cũng đứng lên.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai Ngũ lang thần thanh khí sảng đứng lên, mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, lúc này mới mở hành lý mà hôm qua Ngũ lang mang về. Bởi vì hôm qua nhiều người, hơn nữa lại là ban đêm Ngũ lang mệt mỏi. Vì vậy túi hành lí Ngũ lang mang về vẫn đặt ở chỗ kia, chưa mở.
“Ca, những thứ hạt sen gì đó đều đã tặng rồi?”Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“ừ, đều tặng rồi.”Ngũ lang gật đầu nói, vừa lấy ra một quyển sách từ trong giá sách đưa cho Liên Mạn Nhi, “Ở phủ thành phần lớn những nhà hay lui tới với chúng ta, ta đều đã trả hết nợ.”
Ngũ lang luôn nghĩ chu đáo, dù sao con người có trí nhớ tốt hơn nữa, cũng là có hạn. Mà ghi lại trên giấy, thì lúc nào cũng có thể lấy ra đối chiếu. Liên Mạn Nhi ở trong lòng nghĩ như vậy, liền nhận lấy sổ sách, lật một tờ lên xem. Sổ nhớ này của Ngũ lang rất cặn kẽ, cơ hồ sau mỗi lần viết, còn có giới thiệu giản lược về đối phương.
Liên Mạn Nhi vừa nhìn sổ sách này, liền kiểm tra lại lễ mà Ngũ lang nhận được, có chỗ không rõ, còn có thể hởi Ngũ lang một vài điều.
Cũng không thể xem thường tờ sổ sách thật mỏng này, đây là quan hệ giao thiệp mà Ngũ lang tích góp từng tí một.
So sánh sổ sách đem đồ kiểm lại xong rồi, Liên Mạn Nhi lại lật xem sổ sách một lần nữa, trong lòng kinh ngạc, tại sao không cùng Trầm gia lui tới.
Không đợi nàng hỏi ra lời, Ngũ lang để cho Trương thị mở ra hai bọc quần áo khác, đồng thời lầy từ giá sách ra một phong thơ cùng một danh sách quà tặng.
“Tiểu Cửu gửi thư cho muội cùng Tiểu Thất. . . . .lễ của Trầm gia, ta làm một sách ghi nhớ khác.”Ngũ lang cười đem thư cùng danh mục quà tặng giao cho Liên Mạn Nhi.
Nghe nói Trầm Tiểu Mập lại gửi thư tới, Tiểu Thất rất vui vẻ, Liên Mạn Nhi cũng nhanh chân chạy tới, cùng nhau nhìn thư.
“Cho đệ mở thư.”Liên Mạn Nhi thấy Tiểu Thất một bộ dạng muốn có ba mắt nhìn, liền cười đem thư cho Tiểu Thất.
Tiểu Thất lại càng vui vẻ, cẩn thận dùng cây kéo đem phong thư mở ra, đem thư lấy ra.
“Tỷ, hai ta cùng nhau xem.”Tiểu Thất giơ thư, ngồi ngay vào lòng Liên Mạn Nhi, tỷ đệ hai người cùng nhìn.
Trong thư Trầm Tiểu Mập, vẫn như cũ , vừa bắt đầu là giọng nói nghiêm trang, ý tứ đại khái giống như mở đầu một phong thư, nhưng mà nội dung của phong thư này rõ ràng tăng lên, Trầm Tiểu Mập ở trong thư nói rất nhiều về cuộc sống của hắn bây giờ, thậm chí buổi sáng lúc nào rời giường, buổi tối ngủ giờ nào, trọng điểm lại nói hắn rất thích đài sen và củ ấu tươi mà Liên Mạn Nhi đưa tới, còn nói có cái gì mới mẻ, Liên
Mạn Nhi và Tiểu Thất nhất định phải nhớ đến hắn, phải đưa qua cho hắn.
Một phong thơ đọc hết, giọng nói giống như tán gẫu bình thường, cuối cùng còn nói một câu, “Nếu như hai người các ngươi có thể đi phủ thành thăm ta, thì thật tốt.”
“Tỷ, hai ta khi nào cũng đi phủ thảnh xem một chút.” Xem xong thư rồi, Tiểu Thất lập tức hưng trí bừng bừng nói.
“Đừng có gấp, sau này còn có cơ hội.”Liên Mạn Nhi sờ đầu Tiểu Thất cười nói.
Ngũ lang vừa đạt được tư cách tú tài, cũng chính là đạt được tư cách vào Thịnh Kinh thư viện đi học. Theo quy định, tất cả người đậu tú tài, đều phải vào Thịnh Kinh thư viện đi học.
Vừa mới nghe thấy tin tức này, cả nhà phản ứng cũng thật lớn. Nhất là Trương thị cùng Tiểu Thất, đều không nỡ. Cuối cùng, phải để Ngũ lang nói, mới có thể trấn an hai mẹ con.
“Nói là nhất định phải vào trường đi học, thật ra cũng chỉ là một cái hình thức. Mỗi tháng chỉ cần đi nghe mấy ngày, nếu để cho tiên sinh khảo thi thấy được học vấn có tiến bộ, thì có thể về nhà mình tự học.”
“Có Lỗ tiên sinh ở đó, ta lại càng không cần mỗi ngày đều phải đi.”
Nghe Ngũ lang nói vậy, mỗi tháng chỉ cần đi phủ thành ở vài ngày, những lúc khác có thể ở nhà học, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ca, vậy sau này huynh có đi tư thục hay không?”Tiểu Thất lại hỏi.
“Ừ, không đi.” Ngũ lang nói, “Bất quá, nếu ca ở nhà, ca ngày ngày sẽ đưa đệ đi học, được không?”
“Vậy thì không cần, hì hì.” Ngũ lang nói vậy, Tiểu Thất vừa hạnh phúc, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền cười hì hì.
Ngũ lang mỗi tháng đều phải đi phủ thành, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất muốn lúc nào cùng đi một chuyến, bất quá chuyện chỉ là một câu nói.
Biết Ngũ lang phần lớn thời gian đều ở trong nhà, hơn nữa có cơ hội đi theo ca ca, tỷ tỷ đi phủ thành chơi, thăm Trầm Tiểu Mập, Tiểu Thất cao hứng mặt tươi như hoa.
“Tỷ, mau nhìn xem Tiểu Cửu ca cho ta cái gì?”Tiểu Thất liền nói.
Ngũ lang lần này đi phủ thành, vẫn như cũ bái phỏng Trầm phủ, lần này đúng lúc Trầm Lục ở nhà, nên đặc biệt gặp Ngũ lang. Thẩm gia vẫn như cũ lấy một phần “Dầu Vạn Kim” đáp lễ, bên trong có vải, bút mực, lá trà, quạt xếp. Trong đó lá trà thay cho ngân lượng lần trước. Trầm Lục cùng
Trầm Tiểu Mập còn chuẩn bị lễ vật khác.
Trầm Lục đưa một đôi bình song nhĩ thanh hoa miệng tròn. Còn lại là
Trầm Tiểu Mập đưa nhiều vô số, đồ ăn đồ chơi đều có. Chỉ là lễ của Trầm gia, đã chiếm hơn nửa lễ.
“Ngũ lang ở nhà nghỉ hai ngày, sẽ đi phủ thành một chuyến chứ?”Liên
Thủ Tín nói, “Đưa lễ đến trước, ta đem ngó sen tươi, còn có tôm cua gì đó, cho Lục gia cùng Cửu gia.”
Những thứ này vốn để trong nhà dùng, nhưng mới vừa rồi nghe Tiểu Thất nói, Tiểu Cửu ca của hắn ở trong thư còn đặc biệt muốn những thứ kia.
“Được.” Ngũ lang tự nhiên không có ý kiến gì.
Gần tới buổi trưa, lại có hai nhóm khách tới nhà Liên Mạn Nhi. Cả nhà Trương Thanh Sơn biết được tin tức, biết Ngũ lang thi đỗ tú tài, thì chạy tới chúc mừng. Vừa đến cửa nhà Liên Mạn Nhi, Trương Thanh Sơn đã để cho Trương Khánh Niên đem đốt mấy dây pháo vừa mua được.
Quà tặng so với lần trước nhiều gấp đôi, hai con gà, hai con vịt, hai con ngan, hai đùi dê, bốn con cá lớn, bốn con thỏ rừng, nửa phiến thịt heo, còn có đầu heo và nội tạng. Ngoài ra mỗi lần tới bọn họ nhất định mang theo nấm, mộc nhĩ là sản vật núi rừng, còn có quả hạch đào, quả mận và lê mới hái xuống còn rất tươi.
Cả nhà Trương Thanh Sơn, Lý thị mới chân trước bước vào cửa, chân sau người Tống gia ở huyện thành đã đến.
Lần này Tống Gia chỉ có Tống Hải Long mang theo mấy tùy tùng đi tới.
Quà tặng của Tống gia lại càng thêm phong phú, thật giống như đem quà tặng trong ngày Trung Thu đi tặng. Có vải vóc, bút mực, lá trà, trái cây, điểm tâm các loại, Tống Hải Long còn hé ra khế ước bán nhà. Là một ngôi nhà nhỏ hạng ba trong huyện thành.
“. . . . Hết thảy vật dụng đều bày biện như nhau, toàn bộ không cần Ngũ đệ quan tâm.”Tống Hải Long cười nói.
Ngũ lang hôm nay là tú tài, khó tránh khỏi phải đi huyện thành kết bạn, thời điểm làm việc, có một tòa nhà để ở, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Không thể không nói, Tống gia ra tay không nhỏ, hơn nữa còn suy nghĩ chu đáo.
Cả nhà Liên Mạn Nhi thương lượng qua, chỉ đem thu lễ vật, còn khế ước bàn nhà trả lại cho Tống Hỉa Long, nói là tạm thời không dùng tới.
Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang tiếp chuyện Tống Hải Long, tự nhiên thăm hỏi Tống gia lão phu nhân, nhưng không có hỏi Liên Hoa Nhi vì sao không tới. Cũng là Tống Hải Long nhắc đến vấn đề này, nói Liên Hoa Nhi thân thể không được tốt, vì Liên Hoa Nhi không thể tới nên hướng Liên Thủ Tín và Ngũ lang tạ lỗi.
Liên Thủ Tín chẳng qua chỉ hỏi thăm vài câu, trên mặt Ngũ lang thì không gợn sóng, cũng không nói chuyện, Tống Hải Long xoay chuyển ánh mắt, sau đó liền đổi đề tài.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
45 chương
30 chương
5 chương
100 chương
10 chương