Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 492
Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi đều buông việc trong tay xuống đi ra cửa. Trương thị chạy đầu tiên còn đụng phải Tiểu Thất chạy từ ngoài vào. Tiểu Thất cười hì hì đứng lên. Người một nhà nhìn ra cửa đã thấy Ngũ lang đứng bên xe ngựa, đeo bọc sách bên người đang dỡ hành lý từ xe ngựa xuống.
Ngũ Lang thấy mấy mẹ con đi ra liền ngừng lại chào hỏi: “Mẹ, tỷ, Mạn nhi.”
Lúc này, Liên Thủ Tín ở trong vườn làm việc cũng chạy tới. Người một nhà dỡ hành lý xuống, vây quanh Ngũ Lang đi vào nhà. Về phần chuyện tình của cửa hàng bánh bao liền nhờ Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hỗ trợ trông coi.
Về đến nhà, mọi người đều ngồi lên giường gạch. Liên Mạn Nhi bưng trà nóng tới cho Ngũ Lang: “Ca, uống trà trước đã.”
Ngũ lang liền đưa tay nhận: “Ừ.”
Liên Mạn Nhi cười nói: “Ca, cũng may là ca đã trở lại. Ca không biết đâu, mẹ mấy hôm nay đều nhắc tới ca. Nếu hôm nay mà ca còn không trở lại xem chừng đợi đến ngày mai, mẹ cùng cha nhất định đi phủ thành đón ca.”
Ngũ Lang đáp: “Không phải đã nói là hai ngày sau sẽ trở lại sao. Ta cũng không phải là lần đầu tiên đi ra cửa. Mọi người cũng không cần quá lo lắng.”
Trương thị xua xua tay nói: “Mẹ không có như vậy đâu. Đừng nghe em con nói đùa.”
Chờ Ngũ Lang uống trà xong nghỉ một hơi, người một nhà lúc này mới hỏi chuyện hắn đi thi phủ.
Kỳ thi phủ là kỳ thi lớn nhất ở phủ Liêu đông do trưởng quan Thịnh
Linh thư viện tổ chức thi, quan chủ khảo là tri phủ Liêu Đông.
Liên Thủ Tín hỏi: “Chính là Tri phủ đại nhân đã tới nhà chúng ta lần đó phải không?”
Ngũ Lang gật đầu: “Dạ, phải. Chính là vị đó.”
Trương thị liền hỏi: “Vậy đại nhân có nhận ra con không?”
Ngũ Lang gật đầu nói: “Dạ, có nhận ra, còn nói chuyện với con vài câu.”
Liên Mạn Nhi liền nói: “Mẹ, dù nhận ra thì cũng đã sao? Bài thi của anh con đã dán che tên đi. Lúc giám khảo chấm bài cũng không biết bài thi là của ai. Muốn thi đậu đều là do thực học. Có phải không ca?”
Ngũ Lang gật đầu: “Đúng là bài thi có dán che tên.”
Niên đại này, thi huyện cùng thi phủ nghiêm khắc mà nói, coi như không phải cuộc thi khoa cử, chỉ có thể coi là cuộc thi chuẩn bị cho khoa cử, cũng chính là đồng sinh thí, do quan lại địa phương Tri huyện cùng Tri phủ chủ trì. Ở kỳ thi huyện có địa phương cũng không có quá nghiêm ngặt, cũng có bài thi không cần dán tên nhưng ở các huyện thuộc
Liêu Đông phủ, thi huyện vô cùng quy phạm, về phần thi phủ, thi viện lại càng không cần phải nói.
Thi qua kỳ thi phủ là lấy được tư cách học trò nhỏ, có thể tham gia thi Viện. Liêu Đông phủ năm nay tháng tám thi Viện, nếu thi không qua thì những năm sau cũng không cần thi lại thi phủ mà trực tiếp thi Viện là được.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Ấu Hằng ca thi thế nào? Cả mấy bạn học của ca nữa cũng thi tốt cả chứ?”
Ngũ Lang đáp: “Ấu Hằng ca cũng thi đậu, còn đậu cao hơn ta. Mấy bạn học của ta thi không qua.”
Nghe nói Vương Ấu Hằng cũng thi đậu, Liên Mạn Nhi cũng thấy vui mừng.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Ấu Hằng ca không về cùng ca à?”
Ngũ Lang cười nói: “Ta cùng Ấu Hằng ca cùng nhau rời phủ thành. Ấu
Hằng ca ở lại huyện thành, nói là ở lại qua tết đoan ngọ mới trở về. Ấu
Hằng ca còn muốn giữ ta lại ở Huyện thành chơi một hai ngày nhưng ta không có đáp ứng. Ta cũng biết mọi người trong nhà mong ta trở về.”
Hỏi xong Vương Ấu Hằng, Liên Mạn Nhi lại hỏi tiếp: “Trầm tiểu mập nói hắn cũng thi phủ. Ca, ca có gặp hắn không? Hắn thi thế nào?”
Ngũ Lang gật đầu đáp: “Có gặp, hắn đậu còn cao hơn ta.”
Liên Mạn Nhi có chút kinh ngạc.
Ngũ Lang nói: “Hắn học vỡ lòng sớm, kiến thức cũng nắm chắc. Vị tiên sinh hiện đang dạy hắn nghe nói cũng là đại danh nho nổi tiếng Liêu Đông phủ. Muội đừng nhìn hắn ở nhà chúng ta trẻ con như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở phủ thành ta xém chút nữa còn không nhận ra. Ta thấy hắn nói chuyện, làm việc cứ như là một người khác vậy.”
“Tiểu Cửu là người tài giỏi, sau này hắn có đến nhà chúng ta, Mạn nhi muội cũng đừng coi hắn thành tiểu hài tử.” Mấy lời cuối này, Ngũ Lang hạ thấp âm thanh nói cho Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín hỏi: “Ngũ Lang, lần này con đi phủ thành có đến Trầm gia không?”
Ngũ Lang đáp: “Dạ có. Con bái phỏng Lục gia nhưng Lục gia bận công việc không gặp được, con liền nhờ gã sai vặt tìm Chung quản sự.”
Liên Thủ Tín gật đầu: “Làm đúng lắm, không gặp chủ nhà nhưng quen biết với chúng ta như Chung quản sự cũng không thể thiếu lễ tiết.”
Liên Mạn Nhi cũng gật đầu. Đến Trầm phủ bái phỏng cũng không nhất định phải gặp được Trầm Lục, gặp qua Chung quản sự là tốt rồi. Ngũ Lang làm việc chu đáo như vậy, nàng thật cao hứng.
Trương thị hỏi: “Vậy là không gặp được Lục gia?”
Ngũ Lang nói: “Dạ, Lục gia đi quân doanh, không ở nhà. Đây cũng là Chung quản sự nói cho con biết.”
Nói đến đây, Ngũ Lang lại không nhịn được cười: “Là tiểu Cửu làm cho người ta nhận bái thiếp của con, mời con đi vào phủ gặp Chung quản sự.
Chung quản sự còn nói là Tiểu Cửu cố ý nhắc người gác cổng nếu con đến, người gác cổng dám làm khó, không thông báo hắn nhất định trách phạt…
Còn giữ con lại ăn cơm, Tiểu cửu còn muốn giữ con lại ở Trầm phủ, đợi đến lúc cùng nhau đi thi. Con không đáp ứng.”
Tiểu Thất nghe liền gật đầu: “Tiểu Cửu ca là người rất có nghĩa khí a.”
Liên Mạn Nhi cũng nói: “Có thể cứ như vậy, coi như là bạn chí cốt.”
Trương thị liền nói: “Làm sao lại cứ không lớn không nhỏ thế. Nên gọi là Cửu gia. Các con cứ như lúc còn nhỏ mà gọi tiểu cửu mãi. Còn con nữa, Mạn nhi, con còn gọi người ta là Tiểu mập. Cũng may người ta tính tình tốt chứ cứ như tiểu hài tử trong thôn chúng ta thôi bị gọi như vậy người ta còn thấy tức giận.”
Mấy hài tử lại hì hì cười. Kêu hắn Tiểu Cửu, tiểu mập mới là thật tâm gọi, Liên Mạn Nhi trong lòng thầm nghĩ nếu thực gọi Cửu gia mới là xa lạ. Bất quá….
“Ca, ca thật có vẻ như cùng tiểu mập rất thân thiết…” Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang nói. Nếu không như thế sao có thể gọi Tiểu Cửu lưu loát như vậy.
Ngũ Lang cười nói: “Có thể.”
Đó chính là chung đụng không tệ, Liên Mạn Nhi nghĩ.
Liên Mạn Nhi thấy vẻ mặt Trương thị còn chút không đồng ý liền nói:
“Mẹ, người cũng đừng dùng đầu óc người lớn nghĩ chuyện này. Gọi hắn Tiểu Cửu thì sao, anh con và hắn còn cùng thi học trò nhỏ, sau này còn cùng anh con thi tú tài. Anh con có thể thi trước hơn hắn nữa. Cái này cùng
án, cùng tuổi, bất luận tuổi lớn nhỏ, cũng không quản xuất thân đều là ngang hàng tương giao.”
Ngũ Lang lại nói: “Tiên sinh Tiểu Cửu ra đề thử cho Tiểu Cửu, Tiểu
Cửu liền cho con xem đề, còn để con viết văn cho tiên sinh xem qua.”
Tiểu Thất liền nói: “Tiểu Cửu ca đúng là bạn thân.”
Liên Mạn Nhi hỏi: “Đề kia có trúng không?”
Ngũ Lang đáp: “Cũng không giống với đề thi nhưng cũng có ích. Ta cũng đem đề của Lỗ tiên sinh nói cho Tiểu Cửu. Lỗ tiên sinh đoán đúng đề thi thứ hai trong cuộc thi.”
Tiểu Thất nói: “Ca, ca đối với Tiểu Cửu ca thật là đạt đến trình độ bạn thân rồi.”
Liên Thủ Tín lại kích động nói: “Gặp được Lỗ tiên sinh là chúng ta nhặt được bảo vật.”
Liên Mạn Nhi theo bản năng nhìn qua phía ngoài rồi mới nói: “Ca, cái này nhà chúng ta biết là đủ rồi, không nên nói ra bên ngoài.”
Ngũ Lang liền nói: “Cái này ta biết. Đề thi này của Lỗ tiên sinh ta chỉ nói cùng Ấu Hằng ca và Tiểu Cửu. Chúng ta cũng đã giao hẹn trước, đều giữ bí mật.”
Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều nói: “Cái này khẳng định không được nói ra ngoài.”
Liên Chi Nhi vốn là người thận trọng, không cần lo lắng, Liên Mạn Nhi liền nhìn Tiểu Thất
“Đệ cũng vậy, chắc chắn không nói.” Tiểu Thất nói còn lấy tay che miệng.
Người một nhà nói đùa một hồi liền thu thập hành lý Ngũ Lang mang về. Tiểu Thất ở bên cạnh nhìn, đôi mắt tỏa sáng. Lần trước Ngũ Lang đi huyện thành tham gia cuộc thi mang về không ít lễ vật, lần này đi phủ thành nhất định cũng không kém. Tiểu Thất thực mong đợi.
Liên Mạn Nhi cũng rất mong đợi. Nàng bình thời cũng chỉ có đi họp chợ ở trấn Thanh Dương, huyện thành chỉ đi có một lần, Lần này Ngũ Lang đi phủ thành, nàng cố ý để Ngũ Lang cầm tiền theo nhiều một chút, dặn dò
Ngũ Lang thấy cái gì tốt ở Phủ Thành liền mua về.
Ngũ Lang lần này mang về đúng là không có ít. Hắn đi Trầm Phủ bái phỏng, tự nhiên Trầm phủ có đáp lễ. Sau khi trúng tuyển còn bái phỏng
Tri phủ, Tri phủ cũng đáp lễ.
Tri phủ đáp lễ rất đơn giản chính là một bộ nghiên bút. Trầm phủ đáp lễ dùng đến hai hộp lớn để chứa. Trong đó một hộp có hai thước vải, hai hỏi bạc, một bộ nghiên bút, một cây quạt giấy. Phần lễ này, theo quy củ vừa nhìn cũng biết là Trầm phủ quản sự chuẩn bị theo quy cách đáp lễ ”
Vạn Kim Du” Còn lại một hộp là điểm tâm tinh xảo, hai bộ tương đất Vô
Tích, một cái gương tròn nhỏ bằng bạc khảm ngọc, một hộp nhỏ màu hồng trong suốt trơn bóng, hạt châu màu xanh, đỏ, trắng, còn có hai bộ bút nghiên.
Trừ những thứ đó ra còn có một phong thư không dán. Liên Mạn Nhi cầm thư nghi ngờ nhìn Ngũ Lang.
Ngũ Lang liền nói: “Là Tiểu Cửu viết cho muội cùng Tiểu Thất. Đồ trong hộp cũng là hắn tặng cho hai người.”
Nghe Ngũ Lang nói vậy, Tiểu Thất liền vây lại xem: “Tiểu Cửu ca thật có lòng, tặng nhiều đồ ăn ngon như vậy còn viết thư cho chúng ta.”
Liên Mạn Nhi không vội vàng mở thư ra mà hỏi Ngũ Lang: “Ca, ca đã nhìn qua chưa?”
Ngũ Lang gật đầu nói: “Đã xem qua.”
Liên Mạn Nhi lúc này mới mở thư ra. Tiểu Thất cũng châu đầu vào đọc thư.
“Mạn Nhi hiền muội cùng Kế Hiền hiền đệ thân ….”
“Phốc…"
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
45 chương
30 chương
5 chương
100 chương
10 chương