Liên Thủ Lễ thật vất vả cầu được Liên lão gia tử đáp ứng hắn ở riêng, hắn cũng không muốn tranh giành tài sản gì, Liên Thủ Tín cũng thay hắn quan tâm, sợ thời gian kéo dài lại có biến cố gì, nếu thế thì một nhà Liên Thủ Lễ thật quá đáng thương. Bởi vậy, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín đều nghĩ chạy nhanh thỉnh người trong thôn đến chứng kiến việc phân ra ở riêng. Mà bên Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa vội vã đi nhậm chức cũng muốn đem sự tình xử lý rõ ràng sớm một chút. Bất quá ngay cả lão gia tử cũng có chút không muốn, hắn nghĩ càng chu toàn hơn một chút. Liên Thủ Lễ một nhà ba người, hiện tại trên mặt đều bị thương, mời người đến chứng kiến khi phân ra ở riêng, điều này làm cho mọi người trong nội tâm nghĩ như thế nào! “Chỉ nói thì không chu toàn a, chúng ta đều làm chứng, người khác cũng không nói được gì.” Liên Thủ Tín nói, “Phân rõ ràng sớm một chút, Đại ca cũng nhanh được đi nhậm chức, bằng không làm trễ nãi chuyện đó cũng không tốt.” Liên Thủ Lễ kiên trì, Liên Thủ Tín hát đệm, Liên lão gia tử cũng không ngăn cản nữa. Người rất nhanh đều được mời đến, chỉ có Liên lão gia tử cùng Chu thị hơi có tranh chấp, Liên Thủ Lễ chỉ nói cha, nương nói cái gì thì là cái đấy, bởi vậy, cái nhà này phân ra cực kỳ nhanh chóng. Vẫn là dựa vào quy củ ở thời điểm Liên Thủ Tín phân ra, phòng mà hiện tại Liên Thủ Lễ ở liền quy tất cả về sở hữu của Liên Thủ Lễ, lại đem ruộng ở bên cạnh đất của Liên Thủ Tín ở Nam Sơn chia ra sáu mẫu cho Liên Thủ Lễ. Trong nhà phía dưới của tiền viện Đông sương phòng vườn rau tương đương với vườn rau của nhà Liên Mạn Nhi cùng với rau trong vườn cũng chia cho Liên Thủ Lễ Mặt khác tất cả bàn chén nồi và bếp các loại hàng ngày sử dụng cũng chia cho đủ ba miệng ăn bọn hắn dùng đấy, lại có nông cụ làm ruộng, cũng chia ra hai bộ đưa cho bọn hắn. Về phần tiền bạc, như trước là một văn cũng không có. “Lão Tam muốn ra ở riêng, chúng ta làm cha mẹ cũng không tiện ngăn cản. Những điều này chỉ là ở bên ngoài thôi, về sau Đại ca của hắn, không thể thiếu việc chiếu khán bọn hắn.” Đối với những người đến làm chứng trong thôn, Liên lão gia tử nói ra. Mọi người ở trong thôn tự nhiên đều cười gật đầu đồng ý, lại khen một phen Liên gia tổ tiên có đức, con cháu mỗi người đều có tiền đồ, gia đình hòa thuận, huynh đệ đùm bọc lẫn nhau, rồi ở tại Liên gia ăn cơm. Sau đó mọi người đều tản đi. Tiễn người ngoài về xong xuôi, người một nhà Liên gia cũng đều tụ họp lại một chỗ, bọn hắn còn có sự tình khác muốn thương lượng. “Cha, Đại bá cùng mọi người còn muốn thương lượng sự tình, ta đừng đứng ở đây nghe, tránh có cái gì bất tiện đấy.” Liên Mạn Nhi lén lút kéo áo của Liên Thủ Tín, nhỏ giọng nói. “Cha, con còn có việc, chút nữa con sẽ trở về.” Liên Thủ Tín đứng người lên nói. Giúp đỡ Liên Thủ Lễ phân ra, những chuyện khác, đều có những người ở phòng trên thương lượng. Hắn không có quyền tham dự, cũng không muốn tham dự. Liên Thủ Lễ cũng đứng lên định đi. “Đều ngồi xuống.” Liên lão gia tử ngăn cản hai người, “Các con tuy là ở riêng rồi, nhưng vẫn là người của Liên gia. Chúng ta phải đi rồi, chuyện trong nhà, ta còn phải bàn giao với các ngươi.” Liên lão gia tử nói như vậy, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ cũng không tiện rời khỏi. Liên Mạn Nhi khẽ vễnh môi, nàng đã biết rõ, trước kia không ở riêng, chuyện tốt cũng sẽ không đến phiên bọn họ, mà bây giờ ở riêng rồi, chuyện phiền toái cũng không thiếu phần bọn họ đâu. Ai bảo Liên Thủ Tín là Liên lão gia tử cùng Chu thị sinh ra, ai bảo bọn hắn đều họ Liên. Chỉ hi vọng, Liên lão gia tử không nhìn thấy bọn họ vừa diễn trò, trong những chuyện kế tiếp sẽ vì bọn hắn suy nghĩ một chút. “Chúng ta đều đi theo Đại ca con đến Hà Gian phủ, phòng ở, gà và heo, vườn đằng sau, còn có hoa màu của nhà này còn cần các con giúp đỡ chăm sóc.” Liên lão gia tử nói ra. “Phân cho lão Tam sáu mẫu đất kia, thu hoạch năm nay toàn bộ cho lão Tam. Mặt khác, chúng ta còn có mười tám mẫu đất, đây là ruộng đất của ta cùng Đại ca, Nhị ca các con, còn cả hoa màu ở đó.” Liên lão gia tử xoạch xoạch hút hai phần thuốc, mới tiếp tục nói, “Chúng ta đều đi theo Đại ca các con, mà hắn bổng lộc có hạn, nuôi không được cả nhà, nên còn phải dựa vào những ruộng đó để sản xuất” Nói đến đây, Liên lão gia tử dừng một chút, ông cẩn thận cân nhắc, phân công như thế nào mới công bằng. “Mười tám mẫu khẩu phần lương thực thu hoạch ở ruộng, không thể để lại hết cho lão Tam rồi. Những ruộng đó để cho lão Tam hoặc lão Tứ một người làm, hoặc là hai người cùng nhau thu hoạch. Thu hoạch xong, trước giao địa tô cho nhà Vương cử nhân. Còn lại phân làm hai phần, trong các con ai thu hoạch thì được một phần, phần còn lại để cho ta, mẹ con và hai phòng nhà Đại ca, Nhị ca các ngươi làm khẩu phần lương thực.” Đúng lúc này thì Liên Thủ Nghĩa ho hai tiếng. “Đều cho hắn sáu mẫu đất rồi, dựa vào cái gì còn chia cho hắn điền sản nữa. Ta hoài thai mười tháng mới sinh ra hắn, một bả phân một bả nước tiểu mà đem hắn nuôi lớn, vá quần áo cho hắn, cưới vợ cho hắn, hắn chỉ thu hoa màu cho chúng ta, hắn còn muốn bòn rút thêm nữa? Ngươi hỏi hắn một chút, hắn có mặt mũi làm thế không?” Chu thị lớn tiếng mắng lên. Ý tứ của Chu thị là để cho Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín thu lương thực không công cho bọn họ, thù lao gì cũng không có. Không biết Chu thị có nhớ đến, nhiều ruộng như vậy, hai nhà bọn họ tất cả mọi người cùng làm, căn bản cũng thu không được, nhất định phải nhờ người làm giúp mới được. Mời người làm giúp, chẳng lẽ không cho người ta thù lao sao? Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Nhân đúng lúc này vụng trộm trao đổi ánh mắt, tiếp theo Liên Thủ Nhân đứng lên, nói có việc cùng Liên lão gia tử thương lượng, giúp đỡ Liên lão gia tử đi ra ngoài. Liên Thủ Nghĩa ở lại, trong mắt tràn đầy tính toán. Liên Mạn Nhi nhìn ở trong mắt, trong nội tâm sáng tỏ. Mới vừa rồi hai huynh đệ còn tranh chấp, hôm nay bởi vì lợi ích, lần nữa đứng ở cùng một chỗ. Đây là bọn hắn muốn thuyết phục Chu thị trước, là người phát ngôn cho bọn hắn. Đem Liên lão gia tử điều đi, để Chu thị nói chuyện. Tình thế rất nghiêm trọng rồi, Liên Mạn Nhi híp híp mắt, trong lòng nghĩ. Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ hay mềm lòng, không phải là đối thủ mặt dày tim đen như Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, hơn nữa đối phương có cả Chu thị, các nàng chẳng lẽ chỉ có thể bị động để bị đánh sao? “Như vậy, ta cũng không làm khó dễ các ngươi.” Thấy Liên lão gia tử đi rồi, Chu thị phất phất tay, nói ra, “Đến lúc đó thu hoạch xong, các ngươi cũng không cần đưa tới đó. Xe ngựa cũng cần nhiều, lại xa như vậy, không thuận tiện. Dứt khoát, đổi thành tiền đưa tới cho chúng ta là được rồi.” “Dù sao chúng ta đi rồi, những thứ này cũng rơi vào trong tay các ngươi. Đại ca ngươi mang theo hai người già chúng ta cùng thêm vài người nữa, cái gì mà không cần dùng tiền a. Dứt khoát, hiện tại các ngươi đem hoa màu thu hoạch được đổi ra tiền mặt, giao cho ta, vừa vặn trở thành lộ phí. Năm nay, cùng với ba năm sau đưa một lần luôn đi. Cũng không hướng nhóm các ngươi đòi nhiều, những thứ kia cùng vườn rau xanh phía sau, gà và heo trong chuồng, tổng cộng đổi ra bốn trăm lượng bạc a.” Bốn trăm lượng, đúng là công phu sư tử ngoạm a. Không biết Chu thị tính toán như thế nào. Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ mặt cũng có chút biến thành màu đen, nhưng Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh thì mặt lại sáng lên. “Tiền này, hai người các ngươi gánh vác như thế nào thì chính các ngươi thương lượng, trong hai ngày này, hãy gấp rút chuẩn bị đem tiền đưa cho ta. Chúng ta cũng tiện đi theo Đại ca ngươi. Những gia sản này, còn có những hoa màu kia, giao cho ai, thì xuất ra bốn năm trăm lượng bạc. Chuyện này xem như có lợicho các ngươi rồi.” Chu thị nhìn Liên Thủ lễ cùng Liên Thủ Tín dựng lông mày, “Thế nào mà đều không nói gì, ta là mẹ ruột của các ngươi, bảo các ngươi làm một chút chuyện, cũng không phải cho các ngươi chịu thiệt, các ngươi không đáp ứng hả?” Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín hai mặt nhìn nhau, nhất thời đều nói không ra lời. Chu thị sắc mặt càng ngày càng khó coi, mắt nhìn thấy nếu Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ không để cho bà một cái câu trả lời thuyết phục, nàng sẽ làm ầm ĩ lên. Liên Mạn Nhi ở một bên, trong nội tâm không khỏi cười lạnh, xin mọi người trong thôn chứng kiến, lại chỉ nói chuyện ra ở riêng, sau đó liền đem mọi người vội vàng đuổi đi. Mà những chuyện này, phải đợi mọi người ly khai mới nói được, còn để một mình Chu thị theo chân bọn họ nói. Xem ra, có người đã sớm có ý định, muốn buộc nhóm bọn họ đi vào khuôn khổ. Sau đó ở trước mặt người ngoài, chắc hẳn có một phen lí do thoái thác. Không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, chỉ vì muốn thiếp vàng lên mặt bọn người Liên Thủ Nhân. Muốn tiếp tục chèn ép bọn hắn, không cho mặc cả, vừa chiếm tiện nghi, vừa muốn mặt mũi vừa muốn được lợi, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy. Liên Mạn Nhi rủ mắt xuống, trong nội tâm tính toán cực kỳ nhanh. “Mẹ, cái lợi này, ngài hãy tìm người khác chiếm a. Chúng con có một cửa hàng, việc cũng không ít, bận rộn đến nỗi không mở mắt ra được.” Liên Thủ Tín cưỡng chế lửa giận nói. Bốn trăm lượng bạc, trong miệng Chu thị nói ra là dễ dàng như vậy. Chu thị có nghĩ tới hay không, bọn hắn muốn có được lợi nhuận bốn trăm lượng bạc, thì phải trả giá vất vả như thế nào. Bất công, không nói đạo lý, cũng nên có mức độ. “Nhà của cháu chỉ có ba miệng ăn, chỉ có cha cháu một người lao động, sáu mẫu đất, nhà cháu đủ trồng rồi. Chúng cháu cũng không chiếm tiện nghi này.” Liên Diệp Nhi theo sát nói. Bị cự tuyệt trực tiếp như vậy, Chu thị làm sao nhịn được, lập tức liền chửi ầm lên, cái gì mà tiểu súc sanh, chết lương tâm, lòng dạ hiểm độc, sẽ gặp báo ứng, càng mắng càng khó nghe. Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín hai người đều bị mắng đến mặt đỏ tới mang tai, nhưng mà, bốn trăm lượng bạc, ở trong lòng bọn hắn đều biết rõ mình không có để mang ra được, cũng không thể mang ra, bởi vậy liền cứ thế mà quyết tâm càng được nâng cao. Chu thị mắng đến miệng đắng lưỡi khô, gặp hai đứa con trai đều quyết tâm không chịu đáp ứng, bà vỗ trên giường ba cái, liền khóc ầm lên. Vì trừng phạt hai bất hiếu tử, vì sau này khi đến Hà Gian phủ có cuộc sống thật tốt, vì Liên Tú Nhi có đồ cưới phong phú, bànhất định phải làm cho hai đứa con trai này cúi đầu. “Ta đây là tạo nghiệt gì rồi, nuôi sống hai đứa con trai, còn không bằng nuôi sống hai con cẩu a.” Chu thị khóc mắng hai tiếng, ngay tại trên giường gạch hướng về phía Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ quỳ xuống, “Hai vị đại gia, các ngươi thương xót cho lão bà tử ta a.” Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín đều thay đổi sắc mặt, vội vàng lách mình né tránh. Liên Mạn Nhi kéo Liên Diệp Nhi, kêu Trương thị, Triệu thị, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất từ phòng trên đi ra. “Nội con muốn làm gì, là muốn bức tử chúng ta sao.” Trương thị cau mày, “Ngũ Lang, tiểu Thất, đi xem ông nội các con đang làm gì. Đi tìm ông nội con trở về, mẹ không tin, ông nội cũng không nói lý lẽ như vậy.” “Nương, tìm ông nội con làm gì. Nội bức chúng ta như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên, chúng ta nhường nhịn cũng đủ rồi. Việc ngày hôm nay, chúng ta đừng nhịn.” Liên Mạn Nhi nói. “Mạn Nhi tỷ, chúng ta cùng bà liều mạng.” Liên Diệp Nhi nắm tay nói. “Hai hài tử các ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Trương thị vội hỏi. Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Diệp Nhi chạy vào phòng, mỗi người cầm một cái nồi sắt nhỏ cùng thìa sắt đi ra, hướng cửa ra vào đi. Tiểu Thất thông minh, nhìn đã biết rõ Liên Mạn Nhi muốn làm gì, hắn cũng chạy vào phòng, đem hai quả pháo mua khi khai trương cửa hàng mới còn thừa cùng với một cây gậy đi ra. Đi đến ngoài cửa lớn, Liên Mạn Nhi cùng với Liên Diệp Nhi bắt đầu gõ nồi, tiểu Thất cũng đem pháo đốt lên.